Hai người Bạch Anh Lê Phục vô cùng hào hứng đi xem thế giới dưới đáy
biển, viện sĩ Đào thì khổ hề hề thiết kế lại cơ giáp cho Bạch Anh.
"Đây đều là những sinh vật trái đất cổ được Viện Hàn lâm Khoa học khôi
phục, chúng hiện đang được đưa vào vùng biển này." Lê Phục và Bạch Anh
ngồi trong tàu ngầm từ từ chìm xuống đáy biển, đồng thời anh cũng không
quên giải thích cho Bạch Anh.
Trên thực tế, anh không biết nhiều về những thứ này, nhưng anh luôn phải
học thêm một số thứ để đến thăm người anh thích.
Có rất nhiều loài cá nhỏ không sợ người, chúng có màu sắc sặc sỡ(xanh,
vàng, cảm, đỏ,. . .), rất đẹp.
"Bây giờ còn chưa đến khu nước sâu, em có thể sờ chúng."
Trong tàu ngầm có một cửa sổ nhỏ có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài,
chỉ có thể chứa được nắm tay của một người.
Bạch Anh vươn tay, rắc một ít vụn bánh mì ra, lập tức có cá nhỏ vây quanh,
có cá ngốc nghếch, còn xông tới tát vào tay Bạch Anh vài cái.
"Ha ha......Có chút ngứa." Bạch Anh vui vẻ một mình, vừa quay đầu lại đã
nhìn thấy Lê Phục đứng bên cạnh, dùng ánh mắt dung túng nhìn cô.
ế ể ắ ố ầ ề ể
"Thiếu tướng, Bạch tiểu thư, sắp lặn xuống lần nữa." Người điều khiển lên
tiếng nhắc nhở.
Lúc này Bạch Anh mới rút tay lại, nghe thấy cửa sổ nhỏ "Lạch cạch" một
tiếng đóng cửa.
Khi tàu ngầm tiếp tục lặn, ánh sáng xanh nhạt ban đầu chuyển thành một
màu xanh đậm ảm đạm.
"Nếu đến khu vực nước sâu, sẽ có. . ."
(O_O)
Bạch Anh còn chưa hỏi xong, cô ấy nhìn thấy một con mực vua to lớn đi
ngang qua cửa sổ. Giác hút cỡ nắm tay cũng để lại một vài vết trắng đặc
biệt trên kính.
Bạn thân yêu, làm ơn cho phép tôi trì hoãn chút thời gian của bạn để nói về
Chúa và Đấng Cứu Rỗi của chúng ta, Cthulhu· không thản.
Trong đầu Bạch Anh hiện lên một biểu tượng cảm xúc.
Lê Phục thấy cô trợn tròn mắt, vội vàng đặt tay lên vai cô, quan tâm hỏi:
"Em sợ sao? Chúng ta quay lại khu vực nước cạn nhé?"
"Không không không, ở chỗ này, rất thú vị."
Thần kinh của Bạch Anh vẫn rất thô, mặc dù khoảnh khắc nhìn thấy con
mực vua cảm thấy hơi sợ hãi, sau vài giây, cô bắt đầu tò mò hơn về đáy
biển.
Lúc này người điều khiển nói: "Kỳ thật chỗ này có rất nhiều sinh vật không
xuất hiện ở thế kỷ hai mươi mấy, có một số sinh vật, là do viện nghiên cứu
khoa học phục hồi từ hóa thạch, trong chốc lát còn có nhiều sinh vật kỳ quái
hơn xuất hiện."
Anh ta vừa dứt lời, thì có một con megalodon đi ngang qua, ánh mắt hung
ác liếc nhìn tàu ngầm.
"Yên tâm đi, tàu ngầm rất rắn chắc, hơn nữa thể tích khá lớn, cho dù là sinh
vật biển lớn nhất cũng nuốt không nổi." Người điều khiển đã sớm quen với
mấy cái này, một bên thảnh thơi điều khiển tàu ngầm, một bên còn không
quên phổ cập khoa học.
"Rất nhiều người đều cho rằng khi đυ.ng phải có voi, thì sẽ bị nuốt vào, trên
thực tế đường tiêu hóa của đại đa số cá voi rất nhỏ, ngoại trừ cá nhà táng,
hầu như không có loại cá voi nào có thể nuốt người."
Bạch Anh ở bên cạnh im lặng một hồi.
Ăn hết được chẳng phải còn đáng sợ hơn à?
Dường như người điều khiển đã đọc được những gì cô đang nghĩ: "Nhiều
loại cá voi lớn là cá voi tấm sừng hàm, chúng là động vật ăn lọc, chúng
hoàn toàn không có răng."
Trong đầu Bạch Anh lập tức hiện ra bà cố nội không có răng.
Vừa nghĩ như thế, cảm thấy cá voi có chút đáng yêu?
ầ ế
Cô chợt nhớ tới một chuyện, vì vậy quay đầu hỏi Lê Phục, "Anh biết
không? Thật ra cá voi biết nói chuyện. Chỉ có điều tiếng kêu của nó đều ở
tầm 15-25 héc (Hertz)."
"Em nghe nói, nghe nói cá voi sát thủ liên lạc qua tiếng kêu, hợp tác tác
chiến."
"Thế kỷ 20 ở địa cầu cổ, các nhà khoa học trên địa cầu cổ, đã từng phát
hiện một con cá voi màu xám, con cá voi màu xám này được đặt tên là
Alice."
Lê Phục chăm chú nghe, ý bảo cô nói tiếp.
"Tiếng kêu của Alice có tần suất là 52 héc (Hertz), khác với đàn cá voi, cho
nên trong mắt các cá voi khác, Alice không nói gì."
Ngay cả người điều khiển cũng bị thu hút, "Sau đó thì sao? "
"Alice không có bạn bè, chỉ có thể sống một mình, nó vượt qua mấy hàng
ngàn dặm biển. Cho đến hơn hai thập kỷ sau, nó vẫn sống một cuộc sống
lành mạnh, hát những bài hát của năm mươi hai hertz."
"Như vậy cũng quá cô độc." Người điều khiển nhịn không được phàn nàn,
"Chính vì tôi sợ cô đơn, cho nên mới không muốn làm thành viên khám phá
biển sâu, mà đến nơi đây." Anh biểu hiện vô cùng khoa trương, "Những nhà
thám hiểm đó phải sống một mình dưới đáy biển sâu dưới 20.000 mét,
không ai có thể nhìn thấy họ ngoại trừ những người thường xuyên gửi tiếp
tế."
Lúc này Lê Phục nói: "Mỗi người có một lý tưởng khác nhau, cô độc cũng
không phải chuyện xấu."
Bạch anh nghe thấy hắn mà nói, quay đầu cùng hắn nhìn nhau cười cười.
......
Thời gian nhàn rỗi luôn ngắn ngủi, một ngày qua đi, Bạch Anh lại trở về
cuộc sống bận rộn của đầu bếp quốc yến.
Đối với các món ăn trong quốc yến, một số Bạch Anh đã biết công thức nấu
ban đầu, mặc dù có một số nguyên liệu được cải tiến ở các thế hệ sau nhưng
chúng vẫn giữ được một số hương vị của thời nhà Tống.
Vì vậy, ngoài những công thức mà Bạch Anh biết, mỗi đầu bếp, bao gồm cả
chính Bạch Anh, cũng giao nhiệm vụ khôi phục lại công thức của ba món.
Ngoài ra, các đầu bếp cũng có thể cố vấn cho nhau, cùng phấn đấu để hoàn
thành nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất.
Để cho mọi người thấy đặc điểm của các món ăn thời Tống, Bạch Anh sẽ
nấu lại các món đã biết của mình để tạo cảm hứng cho những người khác.
Hôm nay cô làm mẫu, là đầu dê ký cùng mãn san hương.
"Đầu dê ký có phải giống thịt xiên không?" Trong đầu Chu Trí XXuân lóe
lên hình ảnh anh họ làm thịt xiên.
Bạch Anh lắc đầu, "Đầu dê ký không phải thanh tre, mà là ống thẻ."
"Ống thẻ?"
"Không sai."
Bạch Anh vỗ vỗ đầu dê trên thớt, "Nguyên liệu chính là đầu dê."
Nói rồi, cô cắt phần thịt ở má của con cừu," Thịt ở vị trí này thích hợp nhất
để làm đầu cừu ký."
Cô cho thịt đầu cừu vào nước hầm xương và nấu chín, lấy ra, cắt nó thành
từng lát mỏng, lấy thành phần thứ hai —— dầu ròng heo.
Dầu ròng lợn là màng dầu bọc quanh ruột lợn, sau khi bung ra thì rất to, mỡ
trên đó phân bố thành mạng lưới.
Bạch Anh cắt dầu ròng heo thành từng miếng nhỏ, trải các lát mỏng của thịt
cừu, cuộn thành một ống dài, bịt các mép bằng dung dịch trứng.
Những cuộn thịt cừu cuộn lại được xếp gọn gàng trong một cái bát, Bạch
Anh đốt nồi cho khô rồi đổ dầu đậu nành vào.
Sau khi dầu được làm nóng, cho các cuộn thịt cừu vào chiên cho đến khi bề
mặt chín vàng.
Mỡ trong dầu ròng heo chảy ra tạo thành nạc cừu, Bạch Anh dùng muôi hở
để vớt bớt dầu thừa trên bề mặt, sau đó dùng dao cắt nó ra, trông giống như
một cái xiên. Đây là đầu dê ký đã hoàn thành.
Chỉ là đầu cừu ăn trực tiếp như thế này chắc chắn sẽ hơi nhiều dầu mỡ, cần
thêm một món ăn kèm là "hành tây trộn".
Hành tây trộn là một món ăn nguội được làm từ hành tây.
Bạch Anh bóc bỏ lớp vỏ bên ngoài hành tây và chỉ lấy phần lõi hành vàng
mềm bên trong.
Cắt lõi hành tây thành từng sợi mỏng, ngâm với rượu gạo, giấm và một chút
muối, sau đó cho vào cùng với đầu dê và dùng làm món ăn kèm.
"Ăn thử đi." Bạch Anh mời các đầu bếp khác cùng dùng bữa.
Chu Trí Xuân không. . . Khách khí nhất, dẫn đầu duỗi đũa.
Khác với những kiểu tẩm gia vị đậm đà của thịt xiên, đầu dê ký, với hương
vị thơm mềm của thịt dê, lớp vỏ giòn rụm, thịt dê bên trong mềm, cắn một
miếng, nước thịt nóng hổi quyện với mùi mỡ heo nóng hổi từ từ thấm vào
miệng.
Cùng với hành tây chua chua cay cay làm giảm độ ngấy, một đĩa đầu dê có
thể ăn được một miếng.
Bạch Anh chỉ tự mình ăn một miếng, những đầu dê còn lại đều do đầu bếp
chia nhau.
"Không ngờ nguyên liệu của món ăn này lại đơn giản, nhưng hương vị lại
ngon đến vậy." Một trong những đầu bếp, người rất chú trọng đến sự kết
hợp tinh tế của các nguyên liệu khi nấu ăn. Lần này đầu dê ký đã cho anh ta
thêm hiểu biết về món ăn.
Chỉ cần giỏi phát hiện ra ưu nhược điểm của các nguyên liệu thì ngay cả
dầu mỡ lợn dùng làm phế liệu cũng có thể chế biến ra những món ăn ngon.
"Mãn san hương là gì?" Anh ta nhịn không được hỏi.
ẫ
Bạch Anh kiên nhẫn giải đáp, "Mãn san hương thực sự là một loại rau cải
nhỏ nấu với hương kiệu. Lý do tại sao nó có tên này là vì nó có điển cố."
"Nói thử xem?" Đôi mắt các đầu bếp tỏa sáng.
Nói thì nói vậy.
"Cái tên mãn san hương này, đến từ cuốn《 núi gia thanh cung cấp》, trong
đó có nhắc tới một người bạn Trịnh Vị Tân là bạn của anh ta, lúc ấy Trịnh
Vị Tân đến nhà họ Lâm ăn cơm, chứng kiến thê tử Lâm Hồng làm cây cải
dầu, vì vậy đã dạy cho cô một cách nấu cây cải dầu."
Bạch Anh học giọng trong sách nói: "Đem hồi hương, cây thìa là, gừng
cùng hoa tiêu nghiên thành bột, giữ trong hồ lô, đợi đến lúc xào cây cải dầu
chín một nửa, để một ít vào, khắp núi sẽ có mùi thơm của món ăn này."
"Vì vậy món ăn này, đã bị đặt tên là mãn san hương."
Nhóm đầu bếp có chút không cho là đúng, "Cái này nghe cũng quá đơn
giản! "
Bạch Anh từ chối cho ý kiến, tuy đã cho nguyên liệu, nhưng là pha trộn
hương liệu cho cân đối, trước khi nghiền có cần xử lý không, đều do đầu
bếp tự mình mày mò.
Nàng không có giải thích, mà là tự mình động thủ để làm.
Cô không thanh minh mà tự mình làm.
Gừng rửa sạch, gọt bỏ vỏ, băm nhuyễn gừng, sau đó lấy cùng một lượng hạt
tiêu, một nửa thì là và một phần tám hồi hương.
Mãn san hương được pha với tỷ lệ này là phù hợp nhất, đó cũng là kết quả
của nhiều cuộc thử nghiệm của Bạch Anh.
Làm nóng chảo sắt, cho hồi hương, thì là, hạt tiêu vào xào trên lửa nhỏ, cho
hương liệu vào xào cho dậy mùi thơm.
Sau khi xào các gia vị có thể cho vào cối xay nhỏ và xay thủ công.
Sở dĩ làm như vậy là để giữ được độ sần của gia vị để khi nấu không bị
dính vào lá rau quá nhiều.
Lúc này, bắc nồi lên cho nóng lại, trút gừng băm vào, phi cho vàng đậm, rút
bớt nước rồi cho gia vị băm nhuyễn vào xào cho đều, có thể cho vào hồ lô
và dùng làm gia vị để nấu ăn.
Cải dầu đã làm sạch được chần qua nước trong vài giây để đảm bảo khi nấu
sẽ giữ được màu xanh tươi.
Bạch Anh cho cải dầu vào chảo dầu nóng xào chín, cho 2 thìa tương đậu
nành vào, thêm 1 thìa gia vị, xào một lúc cho khi cải khô, thêm một chút
muối.
Khi Mãn san hương ra khỏi nồi, những biểu hiện không tán thành của các
đầu bếp biến mất.
Chỉ với bốn loại gia vị mà món ăn đã thơm như vậy?
Bạch Anh một lần nữa chứng minh trí tuệ của người xưa bằng những hành
động của mình.
ể ế ế ố ấ
Sử dụng những vật liệu đơn giản để chế biến món ăn ngon là cách tốt nhất
để phản ánh kỹ năng của người đầu bếp.
Rau cải dầu vốn dĩ là một loại rau nhạt, qua sự kết hợp của các loại gia vị,
nó trở nên cay và thơm ngon, phá bỏ hoàn toàn ấn tượng là loại rau nhạt và
vô vị trong lòng người.
Không phải vô cớ mà người ta có thể lựa chọn một loại rau xanh nhỏ cho
quốc yến.