Chương 73: Mất mã

"Báo động! Báo động! Cơ giáp xuất hiện dấu ấn Tinh Thần không rõ! Cơ

giáp xuất hiện dấu ấn Tinh Thần không rõ! "

Ngày hôm sau, viện sĩ Đào kết nối cơ giáp với thiết bị sàng lọc, thực hiện

quét định kỳ.

Nói chung, bước này sẽ không gây ra vấn đề gì, nhưng hôm nay chuông báo

động đột ngột vang lên.

Công việc của một số nhà nghiên cứu trong phòng thí nghiệm bị gián đoạn,

tất cả họ đều nhìn nguồn phát ra âm thanh một cách không hài lòng.

"Là Thanh Sương? "

"Là cơ giáp của Lê thiếu tướng!" Nhà nghiên cứu từng phàn nàn về cơ giáp

của Bạch Anh ngay lập tức trở nên hứng thú.

Á ề

Người này là Giang Ách. Anh ta có chút tài năng về nghiên cứu khoa học,

nhưng lại rất nhỏ, danh tiếng trong viện nghiên cứu cũng không tốt lắm.

Viện sĩ Đào không có thời gian để ý đến những suy nghĩ đến tâm tư nhỏ

nhặt của anh ta, vội vàng đến bên khí nghi* để kiểm tra sự cố. (*hình như là

tên máy quét)

Phản ứng đầu tiên của anh là khí nghi bị trục trặc.

Dù sao dùng tinh thần lực của Lê Phục cấp SSS, ai có thể để lại dấu ấn tinh

thần lực trên cơ giáp của anh được?

Muốn biết rõ, để để lại dấu ấn tinh thần cho người khác đòi hỏi một sức

mạnh tinh thần tương đương hoặc cao hơn chủ sở hữu ban đầu của cơ giáp

đó.

Trước mắt cả Liên Bang, không có người thứ hai người có tinh thần lực đủ

cao để tranh cao thấp với Lê Phục.

Vì vậy, Viện sĩ Đào đã loại trừ khả năng này mà không hề nghĩ đến.

Nhưng mà chờ hắn kiểm tra một vòng qua sau, lại phát hiện nghi khí hết

thảy bình thường.

"Không phải là bởi vì có người thực sự để lại dấu ấn đối với cơ giáp của

thiếu tướng Lê chứ?" Giọng điệu của Giang Ách có mấy phần xem trò hay

trong đó.

Viện sĩ Đao cau mày không vui, phớt lờ anh ta, thay vào đó bắt đầu truy vấn

dữ liệu.

"Truy vấn cấp độ dấu ấn tinh thần."

Âm thanh điện tử của nhạc cụ vang lên.

"Cấp độ dấu ấn: X không xác định."

"Truy vấn giới hạn cuối của phản hồi năng lượng xây dựng dấu ấn."

"Giới hạn dưới của phản ứng năng lượng: X không xác định."

Các nhà nghiên cứu bị sốc, không khỏi thì thào.

"Thực sự là có cấp độ X. . ."

Họ không biết cấp độ hiện tại của Lê Phục cũng là cấp X, nhưng Viện sĩ

Đào lại không có thẩm quyền truy vấn dữ liệu của Lê Phục, vì nên anh ta

không biết gì về nó.

"Chúng ta có nên liên lạc với quân đội không? "

"Để lại dấu ấn trên cơ giáp của Lê thiếu tướng, đây là đang khinh miệt với

quân đội Liên Bang! "

Các nhà nghiên cứu đã tự bổ não cao thủ thần bí này, cao thủ thần bí này

cậy tài khinh người, coi trời bằng vung, không để thiếu tướng Liên Bang

vào mắt.

Tuy nhiên, cuộc điều tra tiếp theo từ Viện sĩ Đào đã đảo ngược nhận thức

của họ.

"Khôi phục hình ảnh tại thời khắc in dấu."

ấ ấ ề

Chính giữa phòng xuất hiện một tấm hình ba chiều, hình ảnh trong hình

chiếu thật ra là hai người Lê Phục và Bạch Anh đang ngồi trong gian nhà ăn

đồ ăn vặt!

Một trong những nhà nghiên cứu nữ nói: "Dấu ấn tinh thần của cơ giáp cần

phải có một khoảng cách nhất định. Tôi sợ rằng không thể quá xa. . ."

Cô không nói tiếp, nhưng ý tứ trong lời nói đã rõ ràng. Người bị nghi ngờ

nhiều nhất là Bạch Anh.

"Tôi nghĩ chúng ta nên thông báo cho Thiếu tướng Lê."

......

Hôm nay, hiếm khi Lê Phục mặc trang phục giản dị, vẫn theo cách nói phổ

biến mà các blogger thời trang đề xuất.

Sở dĩ cách ăn mặc Tao Bao như thế, đương nhiên là để hẹn hò với ân nhân

nhỏ.

Đáng tiếc chính là, hôm nay nhất định không thể trở thành một ngày nghỉ

an nhàn.

Chuông cửa liên tục vang lên, tiếng ồn ào náo động phá hỏng tâm trạng tốt

của Lê Phục.

Tại thời điểm này?

Ai sẽ đến tìm mình?

Lê Phục cũng không hiểu nổi.

Anh bấm điều khiển từ xa trên quang não, mở cửa.

Cần lính cần vụ lập tức dẫn viện sĩ Đào vào.

"Lê thiếu tướng, e rằng sẽ mất một chút thời gian." Viện sĩ Đào lau mồ hôi

trên đầu nói về dấu ấn tinh thần.

Lê Phục nhíu mày, dù cho trong lòng không tình nguyện, cũng chỉ có thể

theo anh ta đến sở nghiên cứu một chuyến.

"Chính là nó. Kết quả điều tra của chúng tôi cho thấy người để lại dấu vết

rất có thể là cô Bạch." Viện sĩ Đào nhìn vẻ mặt của Lê Phục, nghiêm nghị

nói.

Lúc này Giang Ách xen vào một câu, "Người bình thường sao lại làm

chuyện như vậy? Đây chắc là nữ gián điệp!"

Hầu hết những người trong viện đều là những kẻ cuồng khoa học, nhiệt tình

nghiên cứu khoa học. Phong cách làm việc của họ luôn luôn khoa học, khắt

khe, hầu như không ai ha miệng là nói như Giang Ách.

Nhất thời, phòng thí nghiệm trở nên yên tĩnh, ánh mắt của các nhà nghiên

cứu nhìn về phía Giang Ách có chút kỳ quái.

Cái nhìn dường như nói lên —— trong chúng ta có kẻ phản bội!

Lê Phục nghe xong, lập tức nhíu chặt mày, "Cậu là ai? Cảnh sát hay viên

điều tra?"

Ngụ ý là, chuyện này đến lượt cậu lên tiếng à?

Á ầ ầ ắ

Giang Ách lầm bầm một câu, "Tôi cũng đang cân nhắc vì Liên Bang thôi.

Người phụ nữ này còn trẻ mà đã có thể mê hoặc ngài, thậm chí sử dụng

quyền lực vì lợi ích cá nhân. . ."

Viện sĩ Đào lớn tiếng cắt ngang anh ta, "Giang Ách! Không có chứng cứ thì

không nên nói lung tung! Cậu là một nhà khoa học, nói chuyện phải nghiêm

khắc một chút, không nên mồm loa mép giải, hồ ngôn loạn ngữ! "

Một nhà nghiên cứu lớn tuổi nhanh chóng túm lấy Giang Ách, lôi anh ta ra

ngoài.

"Cậu bị sao thế?"

Giọng điệu của Giang Ách không phục: "Tôi học nhiều năm như thế, không

phải là để thiết kế đồ chơi cho một người phụ nữ! Bạch Anh cô ta là ai chứ,

dựa vào cái gì mà lại sai khiến tôi? "

Giang Ách rất tự hào về nghề nghiệp của mình, thậm chí đã đến trình độ tự

phụ.

Theo ý của anh ta, tất cả những gì anh ta nên làm là chuyện to lớn vĩ đại,

còn việc thiết kế một cơ giáp thường dân cho một người phụ nữ thì có gì

quan trọng?

Nhà nghiên cứu già ở phía đối diện có biểu hiện "chán sống".

Trong lòng anh ta nhịn không được chửi bậy.

Ngài là thần tiên nào hạ pham thế. . .? Cho ngài thiết kế cơ giáp cho đối

tượng bảo vệ trọng điểm của Liên Bang còn khiến ngài uất ức à?

Càng huống chi người chính thức hoàn thiện cơ giáp là viện sĩ Đào!

Thật sự là khả năng chả bao nhiêu, nhưng kiêu hãnh thì có thừa.

"Cậu nghĩ thế nào tôi không quan tâm, cũng quản không được. Chỉ là sở

nghiên cứu phục vụ cho bộ phận quân đội, quyết định của Lê thiếu tướng

chính là mệnh lệnh, cậu chỉ cần nhớ kỹ, cậu làm việc trong này, bên trên

miến an bài cái gì, cậu liền làm cái đấy. Lần sau đừng làm ra hành vi như

vậy nữa, cậu có thể sẽ bị giáng chức đến một viện nghiên cứu địa phương

đấy."

Lão tiền bối không ngừng xấu hổ dạy Giang Ách, để cậu ta về phòng suy

nghĩ lại, không nên xuất hiện ở đây làm mất mặt mọi người.

Giang Ách bị tức chết, ánh mắt không khỏi có chút oán độc.

"Mấy người coi thường tôi vì tôi đến từ hành tinh nhỏ chứ gì. . ." Cậu ta

nhìn bóng lưng nhà nghiên cứu lâu năm, oán hận nói.

Trên thực tế, người cực kỳ tự phụ, thường thường cũng cực kỳ tự ti.

Giang Ách chính là người như vậy.

Trong phòng thí nghiệm, Lê Phục chịu đựng cơn tức giận, cùng phân tích

nguyên nhân với viện sĩ Đào.

"Tinh thần lực của Bạch tiểu thư, có phải có liên quan tới đồ ăn cô ấy làm

không? "

ỗ ề ấ ầ

Dù sao Bạch Anh mỗi ngày đều nấu ăn, chính cô cũng luôn ăn, tinh thần lực

có chỗ tăng trưởng cũng không phải không có khả năng.

Chỉ là từ C+ tăng lên đến hơn SSS, thật không tưởng tượng nổi.

Lê Phục không nói chuyện.

Anh tuyệt đối không tin Bạch Anh là gián điệp.

Mục đích của gián điệp, là hủy mất một quốc gia.

Nếu như Bạch Anh muốn gϊếŧ anh, chỉ cần nhân lúc anh không đề phòng,

công kích tinh thần lực của anh ở cự ly gần là được rồi.

Như vậy anh nặng thì chết não, nhẹ thì thành kẻ ngu, rất dễ dàng có thể bị

Bạch Anh hủy.

Mà gặp dịp, đối với Bạch Anh mà nói, nhiều đến mức không đếm nổi.

Sao Bạch Anh phải cố ý để lại dấu ấn trên cơ giáp, làm chuyện vô bổ như

vậy?

Dù sao chỉ cần một khi bảo hành cơ giáp, sẽ bị phát hiện nngay lập tức.

Thậm chí nếu như tự Lê Phục kiểm tra cơ giáp, cũng có khả năng bị phát

hiện rất lớn.

"Chuyện này tôi đã biết, hiện tại không nên để lộ ra ngoài."

"Thế nhưng là......" Viện sĩ Đào có chút do dự.

"Nếu như cô ấy muốn gϊếŧ tôi, chỉ sợ sớm đã thành công rồi."

Nghe đến đây, Viện sĩ Tao sững sờ một lúc, sau đó nghĩ lại cũng đúng, cơ

hội sử dụng mỹ nhân kế để ra tay không ít, hơn nữa chỉ cần dùng tinh thần

lực là sẽ không để lại dấu vết.

"Cái kia. . . Có cần xóa dấu ấn tinh thần của Bạch tiểu thư không?"

"Không cần." Lê Phục nnhếch khóe môi.

Dấu ấn thứ hai trên cơ giáp, vốn dĩ là để lại cho bạn đời.

Lê Phục nhìn thoáng qua quang não, phát hiện đã sắp đến thời gian hen, thế

là nói một tiếng với viện sĩ Đào, rời khỏi trung tâm nghiên cứu cơ giáp.

Viện sĩ Đào nhìn theo bóng lưng của anh, thở dài: "Đều nói anh hùng khó

qua ải mỹ nhân, người xưa nói không sai mà."

Anh chuyển thông số trên khí nghi thành "hình thức bạn đời", nhảy qua

được bất thường của dấu ấn Tinh Thần, để khí nghi tiếp tục kiểm tra nốt.

......

Một bên khác, Lương Ô Ô nhìn Bạch Anh ăn mặc đẹp đẽ, sinh lòng cảnh

giác.

"Em mặc như thế định đi đâu...? "

Bạch Anh ấp úng cả buổi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Cùng. . . Cùng Lê

Phục đi xem thế giới dưới biển."

Lương Ô Ô rất nghiêm túc, "Có phải em yêu đương với anh ta không? "

"Nào có. . .! Chữ bát (八) còn chưa có nhếch lên đâu! " Bạch Anh vội vàng

phủ nhận.

Đến tay nhỏ còn chưa nắm, sao có thể gọi là yêu đương được?

Ô Ô ế ỗ ấ ể

Lương Ô Ô tiếp tục dạy dỗ, "Em còn nhỏ, nhất định không thể. . . Không

thể cùng phát sinh loại quan hệ kia với anh ta, bằng không thì người thua

thiệt chính là em, hiểu chưa? "

Má Bạch Anh thoáng cái đỏ ửng: "Chị Ô Ô chị nói cái gì thế! Kéo xa quá

rồi đấy."

Lương Ô Ô nhìn biểu cảm của con bé không giống giả vờ, miễn cưỡng yên

tâm.

Lúc này chuông cửa vang lên, Lương Ô Ô vội vàng đi qua mở cửa.

Bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện vừa rồi, khi nhìn thấy Lê Phục, cô thốt ra

một lời.

"Là anh à..., chữ bát (八) không nhếch lên. "

Lê Phục: "......"

Bây giờ mọi người đặt biệt danh cho người khác đặc biệt thật đấy.

"Khụ, là ngài à..., Lê thiếu tướng."

"Tôi đến đón Bạch Anh đi chơi."

Lúc này Lương Ô Ô mới làm bộ làm tịch gọi Bạch Anh đến, dặn dò: "Ra

ngoài phải chú ý an toàn, về nhà sớm."

Sau khi hai người đi xa, Lương Ô Ô mới như mẹ già thu hồi ánh mắt.

Oa~ Bé yêu của mị cuối cùng cũng bị bắt mất rồi, khóc một hồi trước!

Dưới tầng, Lê Phục ngồi ở ghế lái, nói với Bạch Anh ở ghế phụ: Có lẽ anh

phải đưa em tới chỗ này trước, hôm nay xảy ra một chuyện lớn, có liên

quan đến em."

Bạch Anh bật cười ha hả, "Liên Bang lại phát hiện ra một bí mật của em mà

chính em cũng không biết à"

Lời này nói tựa như một khẩu lệnh, Lê Phục nghe xong lại gật đầu.

"Thật à...? " Bạch Anh bắt đầu nghi ngờ có phải dô cô chưa mở hết không.

Chỗ hai người đến trước là phòng làm việc của Hứa Quang Vinh.

"Kiểm tra tinh thần lực cho cô ấy đi."

Hứa Quang Vinh không hiểu lắm, "Không thể nha? Có anh ở đây, sao có

thể để Bạch tiểu thư bị thương được? "

Anh để Bạch Anh ngồi lên chỗ ngồi kiểm tra, bắt đầu thao tác trên quang

não loại nhỏ bên cạnh.

Đếm giá trị tinh thần lực, bắt đầu điên cuồng tăng lên, mãi đến cuối cùng,

khí nghi bắt đầu phát ra âm thanh quá tải "tích tích tích", Hứa Quang Vinh

mới từ trong trạng thái uể oải tỉnh dậy, nhanh chóng đóng lại tùy chọn giám

sát.

"Cô cô cô cô cô!" Hứa Quang Vinh chỉ Bạch Anh nhìn Lê Phục, nói năng

lộn xộn.

Qua một lúc sau, Hứa Quang Vinh mới bình tĩnh lại được, "Lương tiểu thư

chưa nói với cô chuyện về người bí ẩn kia à?"

Làm cái ô long gì thế!

ấ ế ầ

"Chị ấy không nghĩ đến sức mạnh tinh thần của tôi... Nói thật, chính tôi

cũng không nghĩ ra." Bạch Anh nhìn số liệu trên nghi khí mà cũng sửng sốt.

"Bao lâu rồi cô chưa kiểm tra tinh thần lực?"

Bạch Anh lắc đầu, "Từ khi mất ký ức thì chưa kiểm tra, có lẽ gần nửa

năm."

Hứa Quang Vinh xem qua hồ sơ trước đó rồi chỉ vào lần đầu tiên phát hiện

ra Bạch Anh "bí ẩn", hỏi Bạch Anh : "Hôm đấy cô có gì bất thường

không?"

Bạch Anh có trí nhớ tốt. Nhìn thấy ngày đó, cô chợt nhớ lại hình như mình

đã phát hiện ra "đồ chơi mới" tinh thần lực vào ngày đó.

Lê Phục cùng Hứa Quang Vinh nghe cô kể lại, biểu cảm có chút kỳ quái.

"Ý cô là. . . Cô đột nhiên cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình đột nhiên

tràn ra, sau đó mỗi ngày đều cố gắng bắt nó về vân vê nặn tròn nố?"

Bạch Anh gật đầu, "Tôi còn tưởng nó chơi như thế, hơn nữa còn luôn nghe

thấy tiếng nhà hàng xóm, thật sự quá ồn, cho nên bình thường tôi không thả

nó ra, chỉ để lại một sợi bên ngoài, để nó thoáng khí."

Tinh thần lực trong mắt người khác luôn phóng túng bất tuân, lại bị Bạch

Anh nói như thể trẻ con đùa giỡn.

Lê Phục nghĩ lại tinh thần lực của mình......

Còn muốn tạo thành quả bóng bàn?

Nghĩ cùng đừng nghĩ!

Đừng nói cả Liên Bang, coi như cả Tinh Tế, không ai có thể hoàn toàn

ngưng tụ tinh thần lực trong cơ thể mà một chút cũng không thoát ra được.

Nguyên nhân chính vì thế, lúc đó đám người thượng tá Á Na mới nghi ngờ

Lương Ô Ô, mới toàn lực đề phòng cô.

Dù sao không nghĩ tới người trong phòng toàn là kẻ đần.

Nhưng bây giờ này người thay đã thành Bạch Anh, Lê Phục lại không lo

lắng tý nào đến vấn đề an toàn của mình.

Bạch Anh thử hỏi: "Cho nên tinh thần lực của tôk, có gì đặc thù sao? "

Nếu Hứa Quang Vinh không biết Bạch Anh mất trí nhớ, chỉ sợ ccòn tưởng

cô đang khoe khoang.

"Chỗ đặc biệt nhất nằm ở, nó đã mạnh lớn lại nghe lời."

Tinh thần lực của người khác là càng mạnh càng khó khống chế, ví dụ như

Lê Phục, mỗi lần tiêu hao thể lực, tinh thần lực sẽ bạo động một lần.

Nhưng sau khi ăn hết đồ ăn Bạch Anh làm, tinh thần lực của anh liền nghe

lời hơn.

Hứa Quang Vinh lóe lên một suy nghĩ.

"Ha ha ha ha ha ha. . . Hóa ra là như vậy! Đồ ăn của cô tựa như tinh thần

lực của cô, có thể khiến người ta thuần hóa được tinh thần lực! Hóa ra tất cả

đều là đặc thù của tinh thần lực."

ể ầ ấ

Kỳ thật anh đã bỏ sót một điểm, chỉ có tinh thần lực cấp X mới có đặc thù

này.

Chỉ là hiện tại, một số người cảm thấy rằng họ biết tất cả sự thật.

Vì vậy, ngày hôm đó, trước khi Bạch Anh và Lê Phục rời khỏi văn phòng,

mức độ nguy hiểm của "người bí ẩn" đã được hóa giải.

Chỉ là sức mạnh tinh thần cấp X của Bạch Anh. Một số người trong Trung

tâm nghiên cứu cơ giáp đã biết.

Những người này phải ký vào thỏa thuận bảo mật cấp cao nhất để đảm bảo

rằng một khi bí mật bị lộ ra ngoài, họ sẽ phải đối mặt với những phán quyết

nghiêm ngặt nhất của tòa án quân sự.

Chỉ bằng cách này, bí mật của Bạch Anh mới có thể được bảo v