Bạch Anh ngồi trong phi toa của Natasha, đến chỗ ở của cô.
Natasha thuê một căn hộ thông tầng, diện tích không quá lớn, trang trí theo
phong cách công nghiệp rất cứng cáp, rất hợp với tính cách con trai của cô.
Cả hai đều đã là chủ phòng mỹ thực cấp năm, vì vậy làm ít đồ nhắm cũng
không phải nói chơi.
Dưới sự yêu cầu của Natasha, Bạch Anh lại nướng một con gà đắp đất, kết
hợp nó với khoai tây nghiền tôm, dưa chua và trứng cá muối đen của
Natasha, làm món ăn kèm, có thể nói là rất phong phú.
Sau đó Bạch Anh liền tuyệt vọng phát hiện —— trong tủ lạnh của Natasha
chỉ có Vodka!
"Đến, chúc mừng chúng ta thành công thăng cấp, cạn ly! "
Natasha Natasha trực tiếp uống cạn rượu trong chiếc cốc cổ điển, dùng nĩa
gắp một quả dưa chuột muối lên, đưa xuống mũi ngửi rồi cắn một miếng.
Bạch Anh cầm lấy chén rượu rơi vào trầm ngâm.
Chén cổ điển......
Dung tích hơn hai trăm milliliter.
Tuy rằng trong ly có một viên đá lớn, nhưng với tửu lượng nhiều như vậy,
không ăn cái gì để lót dạ, uống một hơi cạn sạch sẽ cảm giác như chết nhịp
ngay tại chỗ.
Mà Natasha thì sao? Không sao, hết chén này đến chén khác, thậm chí còn
có thời gian kéo đông kéo tây Bạch Anh.
"Oa! Gà đắp đất này thật sự không tệ nha, nhưng lại trực tiếp ăn với bánh
mì! "
"Tôi nói với bạn, George chắc chắn là đầu bếp giỏi nhất ở Victoria. Hầu hết
người dân trong khu vực của họ có kỹ năng nấu ăn ngon hơn người Đức cổ
đại, mọi người đùa là chán hơn."
......
Theo thời gian trôi qua, mặc dù Natasha không có mời rượu, Bạch Anh
cũng uống chung không ít với cô.
Vào lúc Natasha bắt đầu uống chai thứ hai, Bạch Anh đã ghé vào trên mặt
bàn nằm ngáy o..O....
"Tôi——"
Này? Uống say rồi à?
Natasha lắc đầu, thầm than thở vì cô đơn không có ai để đấu rượu.
Cô đẩy bạch anh, "Tỉnh, tỉnh! Mở quang não ra đi, để toi tìm người đón
cô."
Bạch Anh mơ mơ màng màng mà mở to mắt, quét tròng mắt mở khóa
quang não.
"A........."
"Ai? Sao cô lại ngủ rồi? "
Natasha nhìn Bạch Anh đang ngủ say với tốc độ ánh sáng, vì vậy cô phải
vào mạng sao kiểm tra thông tin.
"Người đại diện của chủ phòng Anh Đào......"
Khung tìm kiếm xuất hiện video của Lương Ô Ô.
"Hóa ra tên Lương Ô Ô......"
Cô bấm L trên danh bạ của Bạch Anh, xuất hiện hai người.
Natasha uống hết một bình Vodka, đột nhiên run tay bấm nhầm số trên đầu.
"Alo, xin chào, là người đại diện của Bạch Anh đúng không? Tôi là
Natasha, tôi với Bạch Anh ăn mừng lên cấp, bạch Anh uống nhiều quá, cô
có thể đến đón cô ấy được không? "
Điện thoại bên kia, sắc mặt Lê Phục tối sầm.
"Địa chỉ."
Nghe thấy tiếng, Natasha thoáng một phát liền tỉnh rượu, lại nhìn thấy tên
trên màn hình, lập tức cảm thấy không tốt.
Lê Phục? Thiếu tướng Liên Bang?
WOC!
Nữ chủ phòng vì chuyện uống rượu nhỏ nhặt lại gọi trực tiếp cho fans lớn
nhất!
"Địa chỉ."
Đối diện lại hỏi lần nữa.
Natasha khó lắm mới phản ứng kịp, dập đầu lắp ba lắp bắp đọc địa chủ, sau
khi ngắt điện thoại, bắt đầu đau đầu.
"Bạch, Bạch Anh, tôi......Tôi cái kia, gọi sai số điện thoại. "
Chẳng qua Bạch Anh lúc này ngủ quá say, căn bản không nghe thấy lời của
cô.
ầ ầ ố ề ồ
Lần đầu uống nhiều Vodka nồng độ cao như vậy, Bạch Anh không nôn ẹo
đã rất tốt rồi, còn trông cậy vào cô vẫn còn ý thức tỉnh táo, hiển nhiên
không thực tế.
Natasha ngồi trên ghế, khóc không ra nước mắt.
Cảm giác như đυ.ng phải đại họa.
Bên kia, Lê Kiêu vốn đang thảo luận lợi nhuận của quý này với Lê Phục,
đột nhiên phát hiện vẻ mặt em trai nhà mình trở nên âm u, còn nghe thấy cái
gì mà "Bạch Anh", "Uống rượu say".
Vừa nghe thấy những thứ này, linh hồn nhiều chuyện Lê Kiêu liền bừng
cháy hừng hực, xung phong nhận việc lái xe đi đón người.
Không biết Lê Phục xuất phát từ mục đích gì, lại đồng ý.
Hai người mở phi toa, dùng tốc độ ánh sáng rời khỏi sao Gamma, rất nhanh
đã đến nhà Natasha.
Binh lính bảo vệ Bạch Anh còn tưởng mình bảo vệ không tốt, xảy ra
chuyện lớn gì.
"Không thể nào đâu? Đã quét rada rồi mà, khu dân cư này không có j đáng
uy hϊếp ca."
"Chẳng lẽ người thần bí kia tới? "
Các binh sĩ dùng máy truyền tin, giúp nhau lén lút thảo luận.
Mà nhân vật chính bọn họ đang bàn tán, hiện tại đang ngồi phịch trên ghế
sa lon, ngủ được rất say sưa.
Lúc Lê Phục tiến vào, vừa vặn trông thấy ân nhân nhỏ của mình, khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ bừng, nằm trên ghế sa lon, ngay cả mũi cũng đỏ lên.
Không biết vì cái gì, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút khát nước.
Lúc này Bạch Anh mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh hẳn, thoạt nhìn ngơ ngác.
Cô nhìn Lê Phục, cười ngây ngô một tiếng, "Anh đến rồi à! Lê mãnh
nam......"
Nói gần hết câu, lại ngủ.
"Tôi đưa cô ấy về nhà."
Lê Phục để lại một câu, dùng kiểu bế công chúa bế Bạch Anh lên. . .Mà bắt
đầu, nhấc chân đi ra ngoài.
Natasha thấy hai người quen nhau, vì vậy cũng không có quá lo lắng.
Chẳng qua xuất phát từ cân nhắc an toàn, cô vẫn tìm kiếm trên đài phát
sóng trực tiếp rất lâu, trò chuyện riêng với Lương Ô Ô.
Trong đầu Lương Ô Ô lập tức vang lên còi báo động.
Say rượu......
Không được! Kiên quyết không được!
Bên kia, Lê Kiêu cùng đi lên phía trước với Lê Phục, vẫn đang nhịn cươi,
chờ đến khi vào trong phi toa mới không nhịn được phun ra.
"Ha ha ha ha ha há......Lê mãnh nam! "
ầ ấ
Lê Phục nhanh chóng che tai Bạch Anh, trầm mặt thấp giọng nói: "Nói nhỏ
chút."
"Không phải, em trai ưu tú này, trước giờ em làm gì trước mặt em gái này
thế? Thuộc tính đừng đầu lại là mãnh nam? "
Lê Phục cũng rất buồn bực, "Không có gì."
Lê Kiêu nhớ lại lịch sử yêu đương của mình, không khỏi có chút đắc ý, nói
chuyện càng dũng cảm hơn, "Để anh đoán xem, có phải em lại phô bày sức
mạnh cơ bắp của mình không? Khuân đồ cho em gái, nâng vật nặng? "
Lê Phục chau mà, "Đấy không phải cái nên làm à? "
Có gì không đúng sao?
"Vấn đề là em biểu hiện rất thường xuyên đúng không?" Mặt Lê Kiêu
không cảm xúc.
Anh ta ngửa đầu phân tích: "Đây đã là thời đại Tinh tế rồi, sao em vẫn như
người nguyên thủy thế. Khiêng con mồi, vỗ ngực với người phụ nữ của
mình, còn tthiếu hét lớn một câu "I'm strong!" thôi."
Lê Kiêu mở chế độ tự lái, khoa tay múa chân mà chỉ đạo Lê Phục, "Em phải
quan sát, quan sát biến hóa mỗi ngày của em gái, hiểu không? Mồm miệng
thì ngọt tý, nếu hôm nay đối phương thay một bộ váy, em phải khen rằng
"chiếc váy này rất hợp với em.", nếu bên kia thay đổi kiểu tóc, màu tóc, son
môi,. . . tóm lại là tất cả các loại chi tiết nhỏ trong cuộc sống, rắm cầu vồng
cũng phải sắp xếp....."
Lê Phục vừa xụ mặt, vừa lặng yên ghi trong lòng.
Sắp xếp câu khen.
Hôm nay em rất đẹp.
Anh nhìn Bạch Anh đang dựa trên vai mình, lặng yên suy nghĩ.
Đây không phải rắm cầu vồng, đây là thật.
Nếu như Lê Kiêu có thể nghe thấy tiếng lòng của anh, chỉ sợ cũng nghĩ em
trai mình hết thuốc chữa.
Lúc này lời mời gọi video của đến Lương Ô Ô, Lê Phục nhận.
Đúng lúc Lê Kiêu nói: "Đối với con gái phải học cách dỗ ngọt, không thể
chỉ biết ngơ ngác làm việc, cứ như em ấy, thì bao giờ mới theo đuổi được? "
Lương Ô Ô: "......"
Dám tính kế trước mặt tôi, tốt đấy...?
"Lê thiếu tướng, Tiểu Anh Hoa làm phiền ngài rồi, tôi sẽ đến đón con bé
ngay đây, xin hãy gửi địa chỉ cho tôi."
Giọng điệu rất kinh doanh.
Lê Phục không có nghe ý ngầm của cô, "Chúng tôi đang trên đường đến
nhà cô rồi. "
Nói xong, liền báo địa chỉ cho Lê Kiêu.
Sau khi Lương Ô Ô ngắt video, Lê Kiêu mới chậm rãi ung dung nói:
"Chậc! Sắp xếp xong phòng ở rồi à? Nếu anh nhớ không lầm, hình như căn
ầ
hộ thông tầng này là của em? "
"Ừ." Lê Phục sờ sờ chóp mũi, có chút chột dạ đáp lại.
Dù cho Bạch Anh ngủ rất say, mà bị bắt gặp trước mặt ân nhân nhỏ, vẫn
khiến trong tiềm thức anh áy náy.
"Được, cảm tình mà người ta còn không biết đấy? "
Lê Kiêu rất chướng mắt hiệu suất theo đuổi của em trai nhà mình.
Tuy nói không cho ở chung!
Nhưng cũng không phải không thể yêu đương với vị thành niên đã tốt
nghiệp đại học mà...?
Hay quá, quen nhau lâu quá rồi mà ngay cả tình yêu của Plato cũng chưa
chạm tới được!
Bên trên vội vàng mua bán, lấy được lại ăn nói vụng về, hết thuốc chữa!
Lúc này Bạch Anh nói mớ, "Nước......"
Ngay sau đó, một chai nước lập tức xuất hiện trong tay Lê Phục.
Lê Kiêu: "! ! ! "
Chú mở tủ lạnh ô tô của anh với tốc độ huấn luyện chiến đấu đấy à?
Bình thường bảo chú lấy hộ tập tài liệu cũng phải kéo dài đến tám vạn
(*ngồi chém gió tự kỷ) !
Quá đáng!
Anh rất ghét bỏ Lê Phục, "Chú có thể bớt bớt đi được không? "
Động tác Lê Phục nhẹ nhàng nâng gáy Bạch Anh, cẩn thận đút. . . Nước,
kkhông thèm chú ý tới Lê Kiêu.
"Chủ tịch nói, không cần bớt."
"Ông ấy không bớt, cả đời bị vợ quản nghiêm!" Lê Kiêu nói xong, hừ một
tiếng, "Anh thấy chú cũng thế đấy, cả đời này đừng mong làm chủ."
Phi toa chậm rãi ngừng lại, Lê Phục ôm Bạch Anh đi phía trước, Lê Kiêu
cũng đi theo xuống.
Lương Ô Ô đứng ở cửa ra vào lo lắng.
Lê Kiêu kia vừa nhìn đã biết là củ cải hoa tâm, rất biết theo đuổi con gái, Lê
Phục học theo anh ta, Tiểu Anh Hoa nhất định sẽ bị chiếm tiện nghi!
Chuông cửa vang lên, Lương Ô Ô tranh thủ thời gian mở cửa, ánh mắt nhìn
về phía hai anh em Lê Phục có chút bất thiện.
Ừ, nhìn không giống như là chột dạ.
Bạch Anh ngủ trong ngực Lê Phục như một bé heo, hồn nhiên không biết
ba người này đang đối mặt với nhau.
Mấy đậu đinh nhỏ trong phòng lại bắt đầu bàn tán.
Vượng Tử: "Mình biết, cái này là bế công chúa."
Phi Phi: "Trong phim truyền hình đều như vậy, nam chính yêu nữ chính. "
Xuân Tử: "Sau đó hai người bắt đầu ăn nằm với nhau. "
Thần Tử: "Sau đó phải đến phòng ngủ?"
ấ
Thông Tử: "Không đúng sao? Đấy không phải là tình một đêm ở quán bar
ư? "
Nhuận tử: "Thế nhưng chị cũng uống rượu, hơn nữa cũng ngất y như trong
phim."
Kính Tử: "Dì Ô Ô nhìn qua. "
Lương Ô Ô quát một câu, "Sau này không cho xem phim linh tinh nữa! "
Còn ngại con cáo già kia dạy chưa đủ à...!
Lương Ô Ô liếc qua Lê· cáo già · Kiêu.
Quả nhiên không hổ là người đứng đầy một doanh nghiệp, chỉ biết hoa hoa
phấn phấn.
Còn nói ngọt!
Lương Ô Ô vốn định lập tức đuổi người đi, nhưng thể chất củi mục của
mình, chỉ có thể nhờ Lê Phục đưa người vào phòng ngủ
"Khụ, làm phiền ngài, nếu như lần sau có chuyện như vậy, hi vọng ngài trực
tiếp gọi cho tôi."
Đỡ cho ngài lén trộm em tôi mà tôi không biết.
Lê Phục từ chối cho ý kiến, cẩn thận nhét chăn cho Bạch Anh, sau đó lui ra
ngoài với Lương Ô Ô.
......
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Anh qua cơn say rượu, xoa huyệt thái dương
tỉnh dậy, trong đầu liền lóe lên ký ức ngày hôm qua.
Ngày hôm qua cô nói gì cơ?
Lê......Mãnh nam?
"A... A... A... A... A..."
Bạch Anh ôm má, hận không thể tìm lỗ để chui vào.