Sau khi về nhà, Bạch Anh bắt đầu chuẩn bị đồ tiếp khách mới vào ngày
mai.
ấ
Theo cách nói của Lê Phục, cô đoán người chú này có lẽ rất thích ăn vặt.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng bỏng bên ngoài, trong đầu cô lập tức nhảy ra
một món, chính là mỳ lạnh Hàn Quốc.
Khi Bạch Anh còn nhỏ, lúc đến thời điểm nóng nhất của mùa hè, cả nhà sẽ
đến quán ăn nhỏ ở góc đường, mỗi người một bát mỳ lạnh lớn.
Khi đó, ba ba Bạch còn gọi một cốc bia tươi lớn, nhưng Bạch Anh còn quá
nhỏ, không thể uống.
Cho dù sau này trưởng thành, khát vọng muốn vừa ăn mỳ lạnh vừa uống bia
tươi, vẫn không biến mất.
Cô vỗ vỗ thùng bia duy nhất của mình, "Ngày mai uống mi đi!"
Làm mỳ lạnh, đương nhiên cần đồ ăn kèm, trong đó cải trắng cay, cần Bạch
Anh làm trước mới được.
Cô chuẩn bị làm bốn loại, lần lượt là củ cải cay, kim chi, rau trộn, thịt ba chỉ
xào.
Những cái sau mai có thể làm, cần chuẩn bị trước vào hôm nay, chỉ có kim
chi với củ cải cay.
Bạch Anh lấy một cây cải thảo trong tủ lạnh ra, rửa sạch, cắt dọc thành bốn
phần.
Bản thân cô không thích ăn cải thảo lắm, nhưng nếu làm thành kim chi thì
lại là chuyện khác.
Nhẹ nhàng đẩy lá cải thảo ra, xoa một lớp muối, đặt một bên để ướp.
Kim chi chính tông, cần phải ướp tám giờ.
Phía sau, có thể làm củ cải trước.
Củ cải trắng được cắt thành khối vuông nhỏ, đặt trong nước muối, ngâm hai
giờ là có thể bắt đầu trộn với gia vị khác.
Đổ bột ớt, đường, gừng tỏi giã nát vào bát, lại cho thêm nước mắm, quấy
đều.
Lúc này, cắt nhỏ hành lá, ớt sừng và tiêu xanh vào trộn đều, sau đó cho củ
cải đã ướp vào, trộn đều bằng tay để đảm bảo từng miếng củ cải thấm đều
tương ớt.
Củ cải cay đã làm xong, bỏ vào tủ lạnh, đợi đến ngày hôm sau là có thể ăn.
Tiếp theo, Bạch Anh rửa cây củ cải, cà rốt sạch sẽ, gọt vỏ, cắt thành sợi.
Cho thêm rau hẹ với hành đã cắt, để riêng cho lần sau.
Lúc này nên chuẩn bị ướp cải thảo.
Lương Ô Ô đi từ phòng làm việc tới, lại ngửi thấy một mùi cay dễ ngửi, vì
thế vui vẻ chạy đến phòng bếp, "Lại làm đồ gì ngon thế?"
"Ngày mai Lê thiếu tướng dẫn một người đến ăn cơm, nghe giọng anh ấy
thì có lẽ người kia rất thích ăn vặt, cho nên em đang làm ít đồ ăn kèm.
"Người lớn*?" Đôi mắt Lương Ô Ô xoay chuyển, đây là ý tứ gặp cha mẹ?
(* ở đây là trưởng bối, nhưng tui không biết để sao cho hợp nên gọi tạm
vậy)
ế ấ ế
Người thường không biết xuất thân của Lê Phục, đương nhiên không biết
anh là cô nhi của Tinh Thế, căn bản không có cái gọi là phụ huynh thật sự.
Tư tưởng Lương Ô Ô không nhịn được bắt đầu sai lệch.
Hiện tại gặp bố mẹ, có phải hơi nhanh không?
"Chị Ô Ô? Chị Ô Ô?" Bạch Anh ở bên cạnh nói mấy câu cũng không thấy
Lương Ô Ô đáp lại, nhịn không được đề cao âm lượng.
"Chị nghĩ gì thế? Chuyên tâm như vậy."
Lương Ô Ô giật mình bừng tỉnh lại, có chút chột dạ đtrả lời: "Ách. . . . . .
Không có gì không có gì."
Chỉ là chị đã nghĩ xong sau này hai người sinh mấy đứa rồi. . . . . .
Lương Ô Ô nhịn không được phỉ nhổ chính mình, thiếu tướng cũng không
được! Không thể lừa bé con Anh Đào nhỏ nhà mình được!
Qua một hồi lâu, suy nghĩ của cô mơi quay lại: "Thứ này có thể bán
không?"
Cảm thấy có thể để rất lâu.
Bạch Anh dừng một chút, "Thứ này ăn nhiều không có dinh dưỡng. . . . . ."
Mặc dù bản thân cô không hiểu làm cách nào mà người dân xứ sở kim chi
có thể ăn ba bữa không thấy chán, nhưng kim chi thực sự không nên ăn
thường xuyên.
"Em cho là nhà người khác đều có mỏ à? Mỗi ngày đều có thể ăn thực
phẩm thiên nhiên? Đại đa số người chỉ thỉnh thoảng ăn cho đỡ thèm thôi!"
Lương Ô Ô nhớ tới những ngày trước kia, đừng nói mỗi ngày ăn, một tháng
ăn một lần đã là xa xỉ —— những khi có tiền thưởng lớn mới bỏ ra ăn.
"Vậy đem công thức đến Lê thị đi, làm thành thực phẩm đóng gói."
Dù sao làm kim chi không cần khống chế lượng gia vị thay đổi, chỉ cần
chuẩn bị xong nguyên liệu, những thứ khác đều rất dễ làm.
Nói xong, cô lấy cải thảo lên, dùng nước rửa sạch lớp muối không ngấm ở
bên ngoài.
Trộn với chỗ gia vị đã được chuẩn bị trước đó, được Bạch Anh xoa đều lên
từng lớp từng lớp cải thảo một, ngay cả lớp phía trong của cải thảo cũng
không bỏ qua, lúc này mới bị bỏ vào hộp, nhét vào tủ lạnh.
Ngày hôm sau, Lê Phục gửi tin nhắn, tỏ vẻ anh với chú sẽ đến vào buổi
chiều, Bạch Anh nhìn tin nhắn, lại ngủ thêm một lúc, lúc này mới lười
biếng đứng dậy.
Cái gọi là buồn ngủ mùa xuân, thu thiếu ngủ, hạ ngủ gật, ngủ đông, người
thôi mà! Một năm luôn có bốn mùa muốn ân ái với giường. . . . . .
Bạch Anh cầm lấy quang não trên tay, đặt một đơn hàng —— xương đùi
bò.
Trên thực tế, đầu bếp thích nấu canh loãng ở Liên Bang cũng không nhiều,
thứ như xương đùi bò này, nếu không phải thỉnh thoảng khách sạn bảy sao
cần, thì hầu như đều bị xử lý như rác thải.
Bạch Anh lại mua chút thịt bò cùng thịt ba chỉ, xương đùi bò được ông chủ
cửa hàng tặng kèm, đưa tới.
"Ai! Giậm chân giận dữ."
Xương ống chân bò ngon như vậy, không dùng để nấu canh thì thật đáng
tiếc nha!
Bạch Anh ngập ngừng dùng dao đập nát xương đùi ra cô không hiểu rõ sức
của thể chất cấp D lắm, nên định thử chút.
Vốn dĩ cô còn tưởng phải mang búa tới đập, kết quả. . . . . .
Vậy mà thật sự chặt xương đùi làm hai. . . . . .
Bạch Anh đứng trước thớt, cảm thấy thật vi diệu.
Đây có phải là bé con đâu? Đao cắt cua hoàng đế thì không nói, sao bây giờ
còn có thể chẻ xương đùi rồi?
Nhưng xương đùi bò thật sự rất tốt, Bạch Anh cầm một nửa lên, nhìn tủy
bên trong —— thực sự dày đến khó tin!
Xương đùi bò được bỏ vào nồi, bắt đầu ninh xương.
Cắt vài miếng thịt bò to cho vào, bữa sáng hôm nay là món canh bún bò!
Bạch Anh thái thịt bò đã luộc chín thành từng lát mỏng, chần qua một nắm
bún lớn, cho một ít hành lá cắt nhỏ, đổ một thìa nước hầm xương bò vào,
cuối cùng cho phần tủy bò đã nấu chín vào bát, ăn một miếng, cả bụng đều
thấy ấm áp, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
"Ăn thôi!"
Đám nhóc con tham ăn đã sớm chạy đến, bưng bát canh của mình, đi về
phía nhà ăn.
Một đám đậu đinh nhỏ như một bầy lợn con, vừa ăn vừa thổi phù phù, uống
từng ngụm từng ngụm canh xương bò, cho dù bên trong phòng có nhiệt độ
ổn định, cũng chảy mồ hồi.
"Cách nhân ~ người cổ địa cầu thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn
nhiều đồ ăn tự nhiên như như vậy." Lương Ô Ô vuốt cái bụng, cảm giác
như sắp ngây ngẩn cả người.
Mãi cho đến giữa trưa, Bạch Anh mới bắt đầu chuẩn bị món chính hôm nay.
Canh xương bò đã sớm bỏ vào tủ lạnh, tùy thời có thể dùng.
Bạch Anh lấy thịt ba chỉ đã ngâm với tương ớt cả buổi sáng ra, chuẩn bị
làm món thịt ba chỉ xào cay trước.
Thịt ba chỉ được tẩm ướp với nhiều gia vị như tương ớt, đường, tiêu đen,
không ít hành lá thái nhỏ.
So với ẩm thực Nhật Bản, ẩm thực Hàn Quốc có vị ngọt và cay hơn, gia vị
đậm hơn, dường như không theo đuổi hương vị nguyên bản của món ăn
nhiều như ẩm thực Nhật Bản.
Trên chảo dầu nóng, phi thơm tỏi băm trước, sau đó đổ thịt ba chỉ vào.
Vì thịt ba chỉ đã được phủ nước sốt nên chỉ cần xào, không cần nêm thêm
gia vị.
ể
Sau khi thịt lợn chuyển màu, cho hành tây thái lát, ớt xanh, ớt đỏ và lá vừng
vào xào khoảng 10 phút là món thịt ba chỉ xào cay đã được.
Ngay sau đó, sẽ làm món rau thập cẩm xào.
Món rau thập cẩm xào không chỉ có thịt mà còn có rau, nấm, dinh dưỡng rất
cân đối.
Bạch Anh cắt thịt bò, nấm hương, mộc nhĩ thành sợi, rau chân vịt trần một
chút rồi thái, sau đó cắt nhỏ hành tây, cà rốt và hành trắng, các nguyên liệu
để xào về cơ bản đã sẵn sàng.
Trong trường hợp không có, thì dùng hành lá và hành khô băm nhỏ rồi cho
thịt bò vào, khi thịt bò chín là có thể cho các nguyên liệu khác vào xào vài
lần rồi lấy ra khỏi chảo.
Sau khi rau bắc ra khỏi chảo, để nguội rồi cho miến vào trộn cùng, nêm
muối, đường, xì dầu và dầu mè, trộn đều rồi rắc chút vừng rang chín, rau
thập cẩm xào đã hoàn thành.
Lúc này Bạch Anh lấy khay đá trong tủ lạnh ra, cho đá viên vào chậu,
chuẩn bị để ướp lạnh mì.
Sau khi trộn bột kiều mạch và bột sắn dây, cho vào bát khuấy nhanh tay
trong khi đun cách thủy.
Bột kiều mạch đã nấu chín một nửa trông giống như một chiếc bánh mochi.
Cho mochi này vào máy làm mì để tạo ra sợi mì lạnh dai.
Chỉ cần đun sôi trong một hoặc hai phút là mì kiều mạch sẵn sàng để ra nồi.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Lương Ô Ô tiến đến mở cửa, lại một lần đã bị kinh sợ.
"Ngài ngài ngài ngài ngài có phải là là. . . . . Tần, chủ tịch Tần?"
"Au!"
Bạch Anh trong phòng bếp nghe thấy tiếng, sợ tới mức tay run lên, bị mỳ
mới múc ra làm bỏng một chút.
Ánh mắt Lê Phục thay đổi trong nháy mắt, cũng không chào hỏi với hai
người có mặt kia, liền vọt vào phòng bếp.
"Thế nào? Có nặng lắm không?"
Tay Bạch Anh để trong nước đá, "Không sao, chỉ hơi đỏ thôi."
"Chú mà anh nói. . . . . . Chính là chủ tịch Tần?"
Bạch Anh nhìn những món ăn phụ có phần hơi tồi tàn hơi ngượng ngùng,
"Biết vậy tôi đã chuẩn bị phong phú hơn rồi."
"Như vậy rất tốt." Lê Phục chạy tới vòi nước rửa tay, hỗ trợ lấy mì ra.
Bạch Anh làm lại một chậu nước đá, ngâm mì lạnh.
Những sợi mì đậm đà, tươi mát được lấy ra, đặt dưới đáy tô, sau đó đặt một
nửa quả trứng, bắp cải cay, cà rốt bào sợi và dưa chuột thái sợi. Sau đó,
thêm một vài lát thịt bò và táo được xếp thành vòng tròn, rải lên trên bề mặt
của mì.
ổ
Lúc này cho thêm một thìa tương ớt, sau đó đổ một thìa nước dùng bò
nguội vào bát, thêm giấm, đường, muối, cuối cùng rưới dầu vừng và hạt
vừng lên trên là đã có thể có một bát mỳ lạnh.
Lúc Bạch Anh bưng thức ăn ra, vô cùng hồi hộp.
"Thật có lỗi, không nghĩ tới chú mà Lê thiếu tướng nói chính là ngài. . . . .
."
Tần Dục xua tay, vui vẻ ăn một miếng mỳ lạnh.
Tuy nói Tần Dục không có ý giọng khách át giọng chủ, nhưng với tư cách
là cấp trên, đại khái chỉ nói vài câu, với khẩu khí luôn ở vị trí cao, ông
khiến cho Lương Ô Ô với Bạch Anh giống như khách được mời tới.
"Mỗi ngày tham gia tiệc rượu đều ăn chán rồi, tôi thích mấy thứ mới mẻ
như này hơn. Hơn nữa, cái này cũng không đơn sơ, ăn với tôi đi. Đừng câu
nệ, coi tôi như chú của Lê Phục là được, nhanh ngồi xuống ăn đi!"
Bạch Anh sửng sốt một chút, mới nhớ tới còn chưa lấy bia, "Chờ một chút,
trong phòng bếp còn có rượu chưa lấy ra."
Bia tươi ướp lạnh được rót vào một cốc bia lớn bằng thủy tinh, bên trên còn
có bọt.
Khi Lê Phục đi theo để giúp lấy rượu, vẻ mặt Tần Dục chán ghét nói với
Lương Ô Ô: "Ân cần với người ta chưa kìa."
Lê Phục: ". . . . . ."
Bạch Anh: ". . . . . ."
Lương Ô Ô: ". . . . . ."
Hình như tác phong của chủ tịch hơi sai sai?