Mãi đến khi mấy người Lê Phục rời đi, Bạch Anh vẫn còn ngượng ngùng.
Cô âm thầm thở dài —— quả nhiên không thể để nhóm đậu đinh biết quá
nhiều.
Lại còn biết trêu ghẹo cô giáo đấy!
Trên mạng Sao, bởi vì Bạch Anh một hơi làm hơn bốn mươi món, đoạn
video kéo dài vài giờ đã được một số fan lớn đăng lại ngay lập tức.
Đại tiệc cấp độ này không kém gì đại tiệc cấp quốc gia.
ố ế ố ầ
Nhưng mà quốc yến quanh năm suốt tháng mới có một hai lần, trong quá
trình truyền hình trực tiếp sẽ sàng lọc khán giả rất nghiêm ngặt vì nó liên
quan đến hình ảnh đất nước, cứ mười người thì được chọn một người, tức là
tỉ lệ phần trăm rất cao.
Vì loại video tiệc tùng này mọi người đều có thể xem, lượng phát lại bùng
nổ ngay lập tức.
【meo meo của usa: Fan mười năm · cuồng nhiệt. jpg】
【 do cách tác thác tư: Đừng cho là tôi không biết mục đích của cô, cô
muốn phương thức liên hệ của Lương tiểu thư, sau đó đến cọ cơm thì có. 】
【 phía trước có năng lượng cao: Đàn anh khoa thiết kế cơ giáp đại học Tử
Kinh Hoa đi ngang qua, phương thức liên lạc của đàn em cùng trường. 】
【kemiao: Đến đây đến đây, đường cong cứu quốc đích đến đây. Thuận tiện
nói một câu, tôi cũng ở đại học Tử Kinh Hoa. 】
Khu bình luận đủ loại trò hề, khôn lỏi.
Chẳng qua phương thức liện hệ không có khả năng cho, đời này cũng
không thể, chỉ có thể đưa đường dẫn đến một phòng phát sóng trực tiếp như
thế này.
Chỉ trong vòng hai giờ, số lượng người hâm mộ của Bạch Anh đã tăng vọt
lên vài triệu người, tốc độ thu hút người hâm mộ như ngồi trên tên lửa.
Lương Ô Ô ở một bên nhíu mày, "Cứ thế này, ước tính trong vòng một
tuần, số lượng người hâm mộ của em sẽ vượt quá 50 triệu!"
Sau đấy cô thay đổi cuộc trò chuyện, "Nhưng sau này không cho phép em
làm vậy nữa, quốc yến người ta cũng có hơn hai mươi đầu bếp, em lại chỉ
có một mình, bận việc một ngày đã sắp mệt chết rồi. Tài khoản của em để
chị xem đi, em đi tắm rửa rồi đi ngủ cho lại sức!"
Quả thật Bạch Anh có chút mệt nhọc, nghe vậy cũng không từ chối, đứng
dậy đề về phòng ngủ.
Cùng lúc đó, Lê Phục đang ở đối diện với chủ tịch Liên Bang
Tần Dục "Nhận câu hỏi được đề ra" .
Tần Dục hiện tại đã là người đến trung niên, từng bước dần già đi, không
trẻ hơn viện trưởng Tạ là bao.
Ông một đường nhìn thấy Lê Phục lớn dần lên, theo một mặt nào đó, cũng
coi như nửa người thân của Lê Phục.
"Nhóc con, buổi chiều hôm nay họp, lại không thấy cậu đâu! Cậu có biết,
cái bộ dạng không thích tham gia thảo luận chính trị của cậu sẽ khiến mấy
lão già kia không vui không, cẩn thận lần sau lên chức sẽ gây khó dễ cho
cậu!"
Lê Phục nghe mấy cái này đến mức mọc kén.
ể ỗ ề
Nói thật ra, bản thân anh thực sự không hiểu một đám người mỗi ngày đều
họp rồi cãi cọ thì có ích gì. Quốc gia cường đại rồi, lời nói mới có lực, quốc
gia nhỏ yếu, nói thế nào thì chả bị người khác coi thường?
Anh là nắm đấm của Liên Bang, tại sao phải ra mặt nói chuyện?
Hình như Tần Dục nhìn ra tâm tư cẩn của anh, "Sao hả? Cậu định làm thiếu
tướng cả đời à? Muốn lấy vợ, mà lại không có tý ý chí phấn đầu nào thế à."
Sắc mặt Lê Phục đột nhiên đỏ lên.
Cưới. . . . . . Cưới vợ còn phải chờ vài năm nữa!
Tần Dục ở đối diện lần đầu nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, "Xem ra lời
đồn kia là thật. . . . . . Nói với tôi xem! Cô gái kia thế nào? Đáng để cậu
phái người bảo vệ ngày đêm thế à?"
Lê Phục không đầu không đuôi nói một câu, "Tôi đã đột phá."
Những lời này như sét đánh ngang tai, nổ vang trong đầu Tần Dục.
"Cái gì?"
"Đây là nguyên nhân lúc đầu tôi bảo vệ cô ấy."
Đương nhiên, hiện tại không còn là nguyên nhân chủ yếu nữa.
Lê Phục bồi thêm một câu, nói tiếp: "Gần đây tôi bắt được một gián điệp, là
người tinh hệ Musk, theo tình báo, họ đã tiếp xúc nhiều với người đứng đầu
quận Imperial Nightingale. Chúng tôi chưa rõ, Musk có thành lập quan hệ
hữu nghị với Đế Quốc không."
Sắc mặt Tần Dục biến thành màu đen.
Tuy nói quan hệ quốc tế rắc rối phức tạp, nhưng thường có phe phái riêng,
Đế Quốc và Liên Bang luôn được coi là các quốc gia anh em, theo lẽ
thường họ sẽ không bao giờ quá thân thiện với các quốc gia đối địch với
Liên Bang.
Lúc này Lê Phục còn nói thêm: "Sở dĩ Bạch Anh bị gián điệp chú ý, chính
là bởi vì đồ ăn cô ấy làm có chức năng đặc thù."
Anh vừa nói, một bên gắt gao nhìn chằm chằm Tần Dục.
Tần Dục bị anh nhìn chằm chằm, tức đến buồn cười: "Nhóc con nhà mi nhờ
vả người ta mà không nói được câu tốt nào."
"Cái này đối với Liên Bang có lợi."
"Nhưng thực vật phải là đích thân cô ta làm?" Tần Dục không tin tưởng cái
này có thể bồi dưỡng ra bao nhiêu người.
"Bồi dưỡng một chiến sĩ cấp SS, hơn nhiều so với bồi dưỡng mười nghìn
chiến sĩ cấp C."
Tần Dục cũng hiểu được đạo lý này, nghe vậy gật đầu, "Chọn người cậu sắp
xếp, Bạch Anh bên kia, tôi sẽ vận dụng tài nguyên cao nhất, bảo vệ trọng
điểm."
"Hiện tại có thể nói cho tôi biết rồi chứ?" Tần Dục nhịn không được chửi
bậy, "Tôi nói cậu siêng năng vậy từ bao giờ thế?"
ầ ắ
Bình thường lúc Tần Dục tham dự hội nghị, vẻ mặt nghiêm trang đứng đắn,
nhưng mà vừa đến thời gian riêng tư —— chính là lão già không đứng đắn.
"Cô bé kia còn chưa trưởng thành đâu, cậu có thể nhìn nhưng không có thể
ăn, mỗi ngày đi tìm người ta, không sợ thèm đến điên à?"
Lê Phục sờ sờ chóp mũi, không nói chuyện.
Ai bảo anh hèn vậy chứ?
Anh không chỉ tham lam con người của cô, anh còn tham lam cả cơm cô
làm.
Ngay cả khi nói thêm được mấy câu với cô, có cơ hội nhìn cô thêm mấy
lần, tôi đều thèm ăn muốn chết.
Đời này, có lẽ chỉ muốn giữ người này trong tay.
Tần Dục nhìn thấy vẻ mặt của anh, bỗng nhiên cười ha ha.
"Đều nói anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, lúc trước còn tưởng cậu là ngoại
lệ, ai ngờ lại không khác gì mấy người kia."
Bình thường cậu cao cao tại thượng ra sao, không phải vẫn bị con đĩ tình
yêu quật à?
Hai người không tiếp tục vấn đề này, lúc riêng tư trêu đùa hai ba câu thì
không sao, nhưng nếu vẫn tiếp tục xoi mói con gái nhà người ta thì lại
chẳng ra gì.
Trước khi Lê Phục đi, Tần Dục vỗ vỗ bờ vai của anh: "Khi nào rảnh để tôi
gặp cô ấy."
Lê Phục đáp lại "Ừm", liền nhấc chân đi ra khỏi văn phòng.
Đương nhiên anh hy vọng một ngày kia, có thể mang theo Bạch Anh, đi
gặp tất cả người thân bạn bè, tuyên bố quan hệ của hai người với toàn bộ
thế giới.
Chính là hiện tại —— còn chưa trao bát tự(tử vi) đâu.
Nhưng Lê Phục cảm thấy được, nên sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần.
Dù sao anh cũng thường xuyên đến hành tinh khác làm nhiệm vụ, lúc
không ở, chuyện bảo vệ Bạch Anh, tất cả đều phải dựa vào Tần Dục.
Vì thế anh mở quang não ra, gửi một tin nhắn cho Bạch Anh.
"Lê Phục: Qua vài ngày nữa anh muốn mang một chú đến cọ cơm, không
biết có tiên khong?"
Bạch Anh mới vừa tỉnh ngủ, liền thấy tin nhắn gửi đến, hé miệng cười.
"Anh Đào Nhỏ: đương nhiên không thành vấn đề, nhưng chú này thích ăn
gì? Tôi chuẩn bị mấy món cho phù hợp?"
"Lê Phục: Không cần chuẩn bị đặc biệt đâu, thỉnh thoảng chú ấy cũng tới
nhà hàng một sao, ăn ngon là được rồi."
Bạch Anh cảm thấy kỳ quái, người thân của Lê Phục không thể nào thiếu
tiền nhỉ?
"Anh Đào Nhỏ: Nhà hàng một sao?"
"Lê Phục: Có nhà hàng có cấp bậc thấp, là bởi vì các loại đồ ăn quá ít."
ề ầ ổ
Điều này làm cho Bạch Anh nhớ tới người bán hàng rong ở địa cầu cổ.
Rất nhiều quầy hàng chỉ có một món sở trường, nhưng ăn thật sự rất ngon.
Theo như lời của Lê Phục chắc nhà hàng một sao kia thuộc diện này.
"Anh Đào Nhỏ: Được, hai người chọn thời gian rồi báo cho tôi biết."
Bạch Anh nhìn quang não của mình, cảm thán một câu, "phòng bếp riêng
của Anh Đào đến rồi!"
Mấy ngày kế tiếp, số fans của Bạch Anh điên cuồng tăng lên, thật sự đạt tới
50 tiệu như lời Lương Ô Ô nói.
Mà Lương Mạn Mạn bên này, vài ngày sau, sẽ báo danh đi học.
Cho dù là bốn ngàn năm sau, Liên Bang vẫn duy trì truyền thống như trước
—— huấn luyện quân sự.
Lương Ô Ô vừa sắp xếp hành lý cho Lương Mạn Mạn, vừa không ngại
phiền căn dặn, "Không có tiền thì nói với chị, chỉ cần em không học thói
xấu thì chị không thiếu chút tiền sinh hoạt cho em."
"Đến trường học thì chú ý chút, đừng có người khác nói gì cũng tin, đại học
cạnh tranh rất khốc liệt. Chị Bạch Anh của em làm bánh quy bơ với
pudding caramen cho em, pudding caramen đến trường rồi ăn, bánh quy bơ
có thể để lâu, lúc muốn ăn đồ ăn vặt thì chịu chút, cũng đủ em ăn đến cuối
tuần về nhà . . . . . ."
Lương Ô Ô nói liên miên cằn nhằn, cũng không khiến cho người ta có cảm
giác phiền chán.
Cô rời khỏi hành tinh nhỏ kia rất nhiều năm, Lương Mạn Mạn rất lâu không
được người khác quan tâm cẩn thận như vậy.
Trên đường đi học, Lương Ô Ô một khắc cũng không ngừng dặn này dặn
kia, mãi đến khi Lương Mạn Mạn nhận quân trang, thu dọn xong giường
ngủ, cô mới lưu luyến không rời rời đi.
Bạch Anh nhìn thấy cô như vậy, nhịn không được hỏi: "Chị Ô Ô, trước đây
chị có giống Mạn Mạn không?"
Lương Ô Ô bĩu môi chế nhạo, "Sao chị có thể được chứ?"
Cô bắt đầu kể chuyện cũ: "Dáng vẻ của chị trước đây không giống Mạn
Mạn, trước đây chị là kẻ rất dối trá! Cái loại hoàn cảnh này, yêu cầu người
tinh mắt, ngọt miệng."
Cô nhớ tới mới trước đây, khóe miệng còn lộ ra nụ cười, "Mẹ chị trước kia
thương chị, bình thường đi giúp đỡ nhà người khác, người ta cho bà một củ
khoai tây nướng, bà cũng giữ lại một nửa cho chị."
"Sau đó thế nào. . . . . ."
Lương Ô Ô vung tay, "Em không hiểu, chúng ta kỳ quặc vậy đấy, lúc em
còn nhỏ, tất cả mọi người bắt em làm trẻ con, tự nhiên thích thương. Chờ
khi em lớn, bọn họ cảm thấy em là phụ nữ, sẽ không còn thương em nữa,
mẹ chị chính là như vậy."
Bạch Anh không rõ Lương Ô Ô hận hay không hận người nhà.
ế ắ ề ề
Nếu nói không hận, ngày cô nhắc tới chuyện gửi tiền về đóng học phí cho
Mạn Mạn cũng không căm hận tới xương tủy như vậy.
Nhưng muốn nói hận. . . . . .
Hôm nay lúc Bạch Anh lấy đồ ăn sáng, còn nhìn thấy chị ấy gửi tiền cho
người nhà.
Tuy nói vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng Bạch Anh biết, con số trên kia,
chắc chắn đủ cho dân cư trên hành tinh nhỏ sống mấy tháng.
Tình cảm thật sự rất phức tạp.
Lương Ô Ô tự mình cảm thán, "Chị không rõ tình cảm của chị với mẹ là gì,
bọn chị gọi điện là cãi nhau, thời gian dài không liên hệ, bà ấy còn có thể
nhớ chị. Nhưng là chỉ cần một đề cập đến anh trai với em trai chị, lợi ích
của chị chỉ có thể đứng sang một bên."
"Mới trước đây là thật sự thương chị, trưởng thành rồi cũng không thật sự
thương chị. Nhưng chị là người khẩu xà tâm phật, ngoài miệng nói không
quan tâm, nhưng mỗi khi đến hạn gửi tiền, lại gửi đi không chút do dự."
"Sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ hiểu chị." Bạch Anh khuyên giải an ủi nói.
"Không, bà ấy không hiểu. Em không biết, hành tinh kia của bọn chị, đều là
vùng núi, máy móc tự động hoá ở đấy không dùng được. Nông dân ở đó
như con bò già, mặt cúi xuống đất, lưng hướng lên trời, bọn họ không thích
ứng được xã hội chỗ này, không thể hiểu được sao chị lại muốn dốc sức làm
việc ở đây."
Nói đến đây, Lương Ô Ô cười khổ một tiếng, "Đừng nói bọn họ, lúc chị vừa
tự đến đây cũng rất nhát gan, cái gì cũng chưa từng thấy, người ta đều lấy
thành kiến nhìn thấy chị. Nếu không gặp em, có lẽ chị vẫn mỗi ngày làm
việc ở công ty, mỗi ngày tăng ca, lấy tiền lương bạc bẽo, không biết khi nào
mới ngóc đầu lên được."
"Những ngày đau khổ đã qua rồi."
"Đúng vậy, chuỗi ngày đau khổ đã qua rồi." Lương Ô Ô thở dài một hơi,
khởi động phi toa.