Sau đó, Bạch Anh làm hai món ăn nhẹ tương đối đơn giản, một là bánh
hình búp măng được làm từ bột gạo nếp, bột ca cao và nhân sen, được gọi
là chồi.
Món ăn nhẹ này, đã tốn hết số bột ca cao mà Bạch Anh mang về.
Hai là dùng bánh cam nhân đậu xanh nhào thành hình thiên nga, thiên nga
chơi đùa trong nước.
Hai loại bánh khác nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên với vị
của món tên chồi.
ế
Chỉ có Lê Phục biết rõ, vị của món này là vị của cây ca cao.
"Cô nói vị này là được làm từ hạt của cây cacao?" Vẻ mặt viện trưởng Tạ
không thể tin nổi "Quả nhiên đặc sắc."
Bánh ngọt cũng không nhiều, một người một miếng, rất nhanh đã ăn xong.
Kế tiếp, mới là điểm nhấn của hôm nay —— vịt bát bảo.
Vịt bát bảo, cần sử dụng phương pháp lọc xương, lọc hết xương của vịt.
Không cần chặt chân vịt, chỉ cần vặn chân vịt giấu bên trong thịt là được.
Bằng cách này, chỉ cần khoang bụng vịt chứa đầy thức ăn là có thể tạo hình
quả bầu.
Các thành phần trong bát bảo không cố định Anh chọn hải sâm, bào ngư,
gân bò, măng và nấm đông cô, cắt thành khối vuông nhỏ, chần qua nước sôi
cho đến khi chín một nửa.
Sau đó dùng sò điệp, hạt sen và gạo nếp đã hấp chín, trộn với các nguyên
liệu trước rồi trộn với muối, bột ngọt, hành lá xắt nhỏ, gừng, mỡ heo, xì dầu
để làm nhân bát bảo.
Nhồi nhân bát bảo vào bụng vịt, dùng gạc buộc chặt eo giữa ức vịt và bụng
vịt, một chiếc dùng để định hình, hai chiếc dùng để ngăn nhân nhồi bị chảy
ra ngoài.
【ùng ục ục: Vịt cũng có eo. . . . . . 】
【taurus: Xem thường ai đấy? Vịt của chúng ta rất thon thả nhá! 】
Bạch Anh trụng sơ vịt bầu bằng nước sôi, sau đó dùng vải trắng sạch để hút
ẩm, phủ xì dầu và đường lên bề mặt vịt bầu.
Sau khi chảo đầy dầu nóng lên thì cho cả con vịt bầu vào chiên vàng đều.
Xếp vịt bát bảo vào đĩa dài, thêm hành lá, gừng, muối, rượu nấu ăn, xì dầu
rồi hấp chung.
Khi thịt vịt đã giòn thì vớt vịt ra, trộn phần nước sốt còn lại trong nồi với
nước tinh bột thành nước sốt rồi rưới lên mình vịt bầu là đã có một món vịt
bát bảo.
Cắt vịt bầu bát bảo thành từng miếng, bên trong vịt bát bảo bóng bẩy mỡ
màng, chấm với tương đỏ, nhìn không hề ngấy, ngược lại còn khiến người
thêm thèm ăn.
Mọi người trên bàn bên cạnh theo bản năng nuột một ngụm nước bọt.
Bạch Anh dùng muỗng nhỏ cho múc cho mỗi người một chén nhỏ, nhưng
cỡ con vịt kia thì mọi người ăn hai miếng là hết, vịt bầu bát bảo cũng hết
sạch.
Thịt vịt giòn rụm không chia được mấy miếng, đã ăn hết sạch.
Tất cả mọi người vẫn chưa hết thèm.
Nhưng đối với Bạch Anh mà nói, đây mới là trạng thái tốt nhất.
Còn có hơn mười món ăn chưa lên đâu, nếu mọi người lúc này đã tận
hưởng hết, thì phía sau còn ý nghĩa gì nữa?
Ngay sau đó, lại có bốn món ăn bưng lên.
ố ồ
Đó là qua chung hải bạng, gà sốt dưa, ghẹ san hô đỏ và trứng bồ câu vị cá.
Mặc dù độ khó của một số món ăn không cao nhưng cách trình bày và phối
màu rất tinh tế.
Qua chung chính là dùng một quả bí làm thành bát nhỏ.
Thịt hến cho vào dầu trước, xào trên lửa lớn, cho vào qua chung, chính là
qua chung hải bạng.
Mà gà sốt dưa, chính là dưa lạnh nhỏ ngâm trong nước luộc gà.
"Cua san hô đỏ này làm từ thịt tôm sông với thịt cua, ngài nếm thử xem."
Bạch Anh dẫn đầu mời viện trưởng Tạ.
Viện trưởng Tạ gắp một miếng thịt cua san hô đỏ, cắn một miếng, thịt cua
phía trên thơm ngon, thịt tôm phía dưới dai mềm, Hai loại hải sản với các vị
khác nhau va vào nhau trong miệng, khiến người ta càng thêm không muốn
buông tay.
Nói xong, Bạch Anh lại dùng đũa riêng gắp trứng bồ câu vị cá cho viện
trưởng Tạ.
Trứng bồ câu vị cá, mấu chốt ở hương vị.
Cũng giống như thịt vị cá, trứng bồ câu vị cá mang vị chua ngọt, lại mang
theo vị cay nhẹ, là món ăn khoái khẩu của các quý cô.
Điều này thể hiện rõ qua tần suất đặt đũa trên bàn.
Kế tiếp, đó là món ăn nhẹ củ sen chơi sen, gấu trúc chơi trúc.
Hai loại tráng miệng này được làm bằng bánh ngọt, một loại có nhân ngọc
bích, loại còn lại có nhân đậu đỏ, nhưng hình dáng lại phù hợp với chủ đề.
Bên phía Bạch Anh bên này tiếp tục bữa tiệc, nhưng các trưởng khoa và
giáo sư của Học viện Khoa học hệ lịch sử lại bùng nổ.
"Vậy mà viện trưởng lại bỏ chúng ta, mang theo hai nhóc con kia đến dự
tiệc!"
"Hừ! Không thể tha thứ!"
"A! Lại thêm sáu món!"
Một đám người càng nghĩ càng giận, một mình viện trưởng lén lút chạy tới
ăn cơm, để bọn họ ở đây nghiên cứu.
Người trong phòng này cũng không còn trẻ nữa, nhưng hôm nay đặc biệt
ngây thơ.
"Tôm ngọc, nấm tiền. . . đều là những thứ chưa ăn!"
"Giải tán đi, còn nghiên cứu gì nữa? Dù sao viện trưởng cũng tự mình ăn
thử rồi!"
"Giải tán!"
Ở lại văn phòng viện trưởng làm quái gì!
Viện trưởng Tạ còn đang dùng bữa ở nhà Bạch Anh đột nhiên thấy lạnh
gáy.
Lúc này Bạch Anh lại bưng lên một món chính —— vịt nướng cung đình.
"Món này, kỳ thật là một món ăn của dân tộc Mãn. Vào thời nhà Thanh,
món ăn của người Mãn và người Hán không bị trộn lẫn. Vào thời điểm đó,
người ta nghĩ rằng có nhiều món nướng ở Mãn Châu, người Hán nhiều món
canh. Thực ra mãn hán hoàn tịch vẫn có nhiều món của người hán hơn,
nhưng hầu hết các món nướng đều là của người mãn."
Bạch Anh cầm lấy một cái bánh nướng cung đình nhỏ, dùng dao nhỏ cắt
một miếng thịt vịt nướng, kẹp lại, nhồi với hành lá thái nhỏ và nước sốt
ngọt, cắn một miếng.
Bánh nướng giòn tan, phủ đầy vừng bên ngoài, thịt ngỗng bên trong mềm,
nhiều dầu, với hành lá thái nhỏ tươi mát khiến miệng người ăn đầy vị thơm
ngon.
Trừ lần đó ra, bên cạnh còn có một món khác. . . . . . Rất gợi nhớ đến vị
bánh ngọt —— bánh rau dại.
Thực ra chính là cây tể thái với bột ngô làm thành bánh ngô.
Nói thật ra đích, nếu không phải vì làm đủ món cho buổi tiên, Bạch Anh
tuyệt đối không làm món này.
Vào một ngày đẹp trời, người hoàng tộc không có gì làm, giả vờ làm một
bàn đồ ăn không nuốt nổi.
Giả vờ như có người từng ăn.
【Rick là nhà khoa học: Tôi từng thấy tay Anh Đào lúc lướt qua một góc
rau xanh mướt, còn tránh một chút. . . . . . 】
【Thao Thiết: Quả thật không giống tiêu chuẩn của Anh Đào, Có thể là do
nguyên liệu quá hạn chế, bột bắp không trộn với gì đó thì ăn sẽ không ngon.
】
【ùng ục ục: Thế mà Anh Đào lại ghét bỏ món ăn tự mình làm, chuyện lạ
thế giới nha. 】
Ngân hà trực tiếp nhanh chóng có hotsearch.
"Bé con bị Anh Đào ghét bỏ —— bánh rau dại"
Còn thêm một đoạn video Anh Đào cố ý tránh nhóm rau kia.
【 cải thìa: Hahaha, có cần rõ ràng vậy không! 】
【 nghịch lưu hương: Những món khác đều dùng để ăn, chỉ có bánh rau dại
của tôi là không giống, chỉ có để góp đủ số! 】
【 kiếp sau sẽ không làm bánh rau dại: Bánh rau dại khóc ngập WC. 】
Kỳ thật Bạch Anh thấy nhắc nhở của hotsearch, cô liếc nhìn bánh rau dại,
chuẩn bị xử lý nó.
Cho dù cô không thích ăn, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không
muốn ăn.
Mấy quân nhân có kỷ luật nghiêm khắc ở quân đội, đều vươn đũa, gắp đi ba
loại bánh rau dại trên đĩa.
ấ ể ố ồ ể ấ
Nguyên liệu nấu ăn tự nhiên, có để ăn đã tốt rồi, sao có thể chọn ba lấy
bốn?
Cũng may mấy người sức ăn lớn, không ảnh hưởng tới cảm giác thèm ăn.
Mắt thấy thời gian đã tới buổi chiều, buổi tiệc sắp kết thúc, chỉ còn lại một
bát canh ngọt cuối cùng để dễ tiêu hoa.
Canh ngọt lần này, là kim cao đường phèn tuyết liên.
Kim cao trên thực tế chính là bánh sơn tra, đường phèn tuyết liên, kỳ thật
chính là canh đường phèn ngân nhĩ hạt sen.
Nấm trắng đã được hầm hết chất làm cho nước canh ngọt mềm, sánh quyện
với vị ngọt của hạt sen đường phèn và vị chua chua ngọt ngọt của kim cao,
uống vào sẽ thấy ngon miệng, đỡ ngấy, giúp tiêu hóa rất tốt sau một bữa
tiệc.
Lương Ô Ô mất hình tượng dựa vào em gái mình: "A! Cảm thấy mình bây
giờ như hoàng đế í!"
Mạnh Diệp Lâm đứng lên, nháy mắt với thượng tá Á Na.
Thượng tá Á Na lập tức nói: "Chúng ta đi giúp dọn bàn ăn đi!"
Một đám người không biết sao, bỗng nhiên tâm linh tương thông, tất cả đều
đứng lên bưng chén đĩa, chạy về phía phòng bếp.
Không qua mấy giây, trong phòng ăn chỉ còn lại Lê Phục với Bạch Anh,
cùng với mấy đậu đinh không hiểu gì.
"Anh(em) . . . . . ."
Hai người đồng thời mở miệng.
"Cái kia. . . . . . Anh nói trước đi." Bạch Anh cười cười xấu hổ.
"Đồ ăn hôm nay rất ngon, rất phong phú, vất vả rồi."
Bạch Anh được khen, cười tít mắt, "Vậy là tốt rồi."
"Còn đồ ăn của em, có thể anh sẽ báo lên chủ tịch sớm thôi."
Dù sao động tĩnh gần đây không nhỏ, chủ tịch không có khả năng sẽ không
hỏi gì.
Bạch Anh gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Nếu chủ tịch biết, hẳn là sẽ bảo vệ tôi rất
tốt nhỉ? Đây là chuyện tốt, anh không cần lo lắng cho tôi đâu."
"Chính là. . . . . Cái này cũng có nghĩa, sau này nếu em ra ngoài, đều phải
có quân đội bảo vệ nghiêm ngặt. . . . . .theo dõi chặt chẽ." Trong lòng Lê
Phục không phải không có do dự.
Anh muốn bảo vệ Bạch Anh, nhưng không muốn hạn chế tự do của cô.
Bạch Anh không đồng ý nhìn về phía anh, "Lê thiếu tướng, tôi không phải
trẻ con. Chuyện này không có lựa chọn nào tốt hơn phải không?"
Đồ ăn cô làm có thể giúp người khác đột phá tinh thần lực, cái này là sự
thật.
Loại chuyện này vĩnh viễn không có khả năng dấu diếm.
So với bị người ngoài hành tinh chú ý, đương nhiên Bạch Anh càng tin
tưởng người nhà hơn.
ấ
Hơn nữa lấy thái độ mọi khi của Lê Phục với cô, cô có một loại tin tưởng
khó hiểu đối với anh.
Lê Phục sẽ không hại cô, cô chưa bao giờ nghi ngờ điểm này.
"Hơn nữa anh sẽ bảo vệ tôi, đúng không?"
Lê Phục cúi đầu nhìn thấy cô gái đang ngẩng đầu nhìn mình, chỉ cảm thấy
trong tim như được lấp đầy, không thể chứa thêm bất cứ ai.
"Anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."
Anh trịnh trọng địa trả lời cô, giống như đang thề với trời đất.
Lúc này bọn nhỏ đang ngồi trên sô pha thì thầm.
Phi Phi: Bước tiếp theo có phải sẽ hôn không?
Vượng Tử: Không phải, phải ôm trước.
Thần Tử: Trên phim diễn vậy mà, bước tiếp theo sẽ hôn.
Xuân Tử: Không phải đâu, rõ ràng là ôm.
Nhuận Tử: Hình như đều phải?
Kính Tử: Chị nhìn qua.
Thông Tử: Oa . . . . . Mặt chị đỏ quá.
Mặt Bạch Anh đỏ bừng.
Một đám tiểu quỷ, rảnh quá ha! Còn nói linh tinh trước mặt khách!
Bạch Anh căm giận nhìn đám học sinh của mình, "Sau này không được
xem cảnh diễn viên hôn trên TV nữa!"
Lê Phục ở bên cạnh mỉm cười nhìn thấy cô vì thẹn quá hóa giận mà đỏ
bừng hai má, cảm giác ngón tay ngứa.
Ừm, muốn véo thử một cái.
Trứng bồ câu vị cá Qua chung hải bạng