Chương 5: Quận 19

Ngay lúc Bạch Anh vẫn đang cân nhắc xem nên mua đồ dùng mới nào cho bếp, trên mạng Sao đã bùng nổ.

Một V lớn trên mạng Sao “ục ục là một người sành ăn”, đăng lại một video trên tài khoản cá nhân của mình, tiêu đề là “Tô hoàng du, mỹ thực của đời Đường phục hưng”, bên trên còn cố ý đánh dấu, nhân vật chính của video là một streamer mới “Viên thuốc anh đào nhỏ”.

Video cuối cùng, ục ục còn tăng thêm một phần ăn thử của mình.

【 Fans hâm mộ số một của ục ục: Đại vương ục ục lại phát hiện báu vật! Tụ tập mọi người, xông vịt, tấn công phòng phát trực tiếp này! 】

【 ục ục giả: Trong hàng loạt các trạng thái, ục ục cuối cùng cũng phát trạng thái, tôi hoài nghi tôi làm fan phải một người nổi tiếng giả trên Sao! 】

【 không thích ăn thịt: Khoai sọ còn có thể ăn như vậy, yêu yêu. 】

. . .

Fans hâm mộ của “Ục ục là một mỹ thực gia” rất nhiều, video vừa phát ra ngoài được nửa giờ, thì có một đám người tràn vào phòng phát trực tiếp.

Mà Bạch Anh là chủ nhân của phòng phát trực tiếp, giờ phút này đang xem trang web hàng hóa, chuẩn bị mua một cái lò nướng.

So với nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ, đồ làm bếp không phải tự động lại rẻ hơn rất nhiều.

Có lẽ nguyên nhân chủ yếu do số lượng đầu bếp quá ít dẫn tới ngành sản xuất đồ dùng nhà bếp cũng đi xuống.

Bạch Anh tra tư liệu trên mạng lưới Sao, phát hiện tính cả nấu nướng trực tiếp cùng với thành viên hiệp hội đầu bếp, cũng không quá mấy vạn người.

Nghe không phải ít, chẳng qua nếu so với số nhân khẩu 20 tỷ của Liên Bang, tồn tại của đầu bếp lại chỉ giống như lông đầu của phượng hoàng.

Khó trách bản thân cô chỉ là một streamer mới, trong hai ngày có thể thu được hơn một vạn điểm tín dụng khen thưởng.

Bạch Anh vui thích lấy tiền lời trong hệ thống phát trực tiếp ra, chuyển vào trong tài khoản cá nhân, lúc này mới mua một cái lò nướng.

Đã có tiền, cũng đã có đủ lực lượng để mua nguyên liệu nấu ăn.

Lần này Bạch Anh không có ý định chấp nhận cho qua, mà muốn làm thịt kho Đông Pha chính tông, thiếu một nguyên liệu nấu ăn cũng không được!

Cô chọn mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết trên mạng Sao, thịt ba chỉ, trứng gà, xì-dầu, đường phèn, hoa tiêu, quế. . .

Tiếc nuối duy nhất là, không có rượu gia vị cùng rượu vang.

Bạch Anh phát hiện ngọn nguồn của việc thịt và hải sản rẻ, người nơi này không chỉ không biết xử lý nguyên liệu nấu ăn như hải sâm, mà cũng không biết cách bỏ mùi tanh của thịt.

Cô đành phải chọn một loại rượu mạnh để thay thế.

Nhân dân của Sao không thích ăn thịt, đương nhiên cũng không phân biệt các bộ phận như sườn lợn, thịt chân giò, thịt ba chỉ, chẳng qua chỉ cắt thịt lợn ra rồi đem bán.

Bạch Anh đành phải tìm nhân viên phục vụ khách hàng, tỏ vẻ mình muốn mua thịt đầy đủ nạc và mỡ.

Không cần biết đó là loại nguyên liệu tự nhiên như thế nào, biểu hiện khi phục vụ khách hàng cũng vô cùng lịch sự, thời gian mấy phút, một miếng thịt ba chỉ lớn đã được đưa đến.

Ngay sau đấy, những nguyên liệu nấu ăn khác cũng đã đến, Bạch Anh phân loại nguyên liệu nấu ăn xếp vào ngăn mát và ngăn đồ đông, lúc này mới chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Cô có ý định đi ra ngoài xem xét tình hình.

Trên bản đồ hiện ra toàn bộ tin tức của các cửa hàng gần đó, giao thông của Sao phát triển, bởi vậy khu dân cư cùng khu mua sắm cách cũng không gần.

Cái gọi “gần đó” là chỉ thời gian ngồi phi toa đi không quá hai phút.

Sau khi đặt được một phi toa trên hệ thống, Bạch Anh đứng ở giao lộ, thưởng thức phong cảnh của thế giới mới.

Cao ốc trên mặt đất mọc lên san sát như rừng rậm, công trình kiến trúc thấp nhất cũng cao hơn bất cứ công trình kiến trúc nào mà Bạch Anh từng biết đến.

Trên bầu trời phi toa bay qua bay lại, chỉ có tài xế mới mới xuất hiện tình huống tông trúng vách tường, hệ thống tự sửa chữa của vách tường sẽ tự đồng cho người qua lại thấy hình dạng lối đi, trừ lần đó ra, lối đi lúc bình thường sẽ trong suốt, chỉ có khi đeo kính mắt điều khiển xe, mới có thể chứng kiến toàn cảnh lối đi.

“Là tiểu thư Bạch Anh phải không?” Lái xe là một người trung niên chậm rãi hạ thấp phi toa, dừng trước mặt Bạch Anh.

“Đúng vậy.”

“Mời lên xe, nhớ phải cài chắc dây an toàn.”

Lái xe chẳng qua chỉ dặn dò một câu tượng trưng, trên thực tế lúc Bạch Anh ngồi xuống, dây an toàn đã tự động cài lại.

Phi toa từ từ đi lên khiến cho Bạch Anh có một cảm giác như đang ngồi máy bay siêu trọng.

Sau khi tiến vào quỹ đạo không trung, tốc độ của phi toa trở nên cực nhanh, vì để tránh cho hành khách nôn mửa, ngoại trừ cửa sổ ngay trước mặt, các cửa sổ khác sẽ tự động che lại hình ảnh bên ngoài.

Chỉ có sự trợ giúp của kính điều khiển, mắt thường của con người mới có thể kịp thời bắt được hướng đi xung quanh.

Điều này cũng là nguyên nhân các chiến sĩ cơ giáp cần phải có thể lực và tinh thần lực tốt.

Hai loại số liệu này ảnh hưởng lẫn nhau, không thể tách rời.

Tinh thần lực ảnh hưởng đến độ chính xác của công kích, cùng với cảm giác nhạy cảm đối với những vật xung quanh, mà thể chất lại ảnh hưởng tới mức độ công kích và tốc độ phản ứng.

Các chiến sĩ mạnh mẽ của Sao, cần phải có nhạy cảm cùng với nhanh nhẹn, chính xác và sức mạnh cùng tồn tại.

“Đã đến, cô gái nhỏ, ra khỏi cửa hàng không nên đi linh tinh.”

Bác lái xe đã dừng hẳn phi toa, tốt bụng dặn dò một câu.

Bạch Anh có chút kinh ngạc, lúc quay đầu lại, bác lái xe đã lái phi toa lên trên không.

Đây là một cửa hàng dưới mặt đất, các phi toa sắp xếp thẳng hàng dưới quảng trường.

Tại một sân rộng bên ngoài phía xa xa, có chút giống một khu phế tích.

Thể chất của Bạch Anh dưới mức trung bình của toàn bộ Sao, bởi vậy cũng không có thị lực của các binh sĩ, có thể thấy rõ như mắt chim ưng.

Chỉ có điều trong đầu của cô, có một cỗ tiềm thức đang cảnh cáo cô, chỗ đó có chút nguy hiểm.

Cô không biết, đó là do tinh thần lực của cô đang nhắc nhở cô.

Thang máy từ từ đi lên, dừng ngay trước mặt cô.

Cô đi theo sau một nhóm người vào thang máy cực lớn, một lúc sau khi cảm giác mất trọng lượng qua đi, đập vào mi mắt là vẻ phồn hoa của thành phố phía dưới.

“Tại sao chỗ này ngay cả nhà hàng một sao cũng không có. . ., thật mất hứng!” Lúc hai người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi qua Bạch Anh, cô nghe thấy một trong hai người đó nói như vậy.

Một người phụ nữ khác dùng giọng điệu khinh miệt, “Chỗ này là quận 18, nếu không phải nghe nói gần đây có quán bar thú vị thì tôi còn lâu mới đến đây!”

Hai người càng đi càng xa, tiếng cũng dần dần giảm đi, trong hai câu nói ngắn ngủi ấy Bạch Anh thu được tin tức trọng tâm —— quận 18 tương đối nghèo khó.

Nhớ lại lời dặn dò cuối cùng của bác lái xe, Bạch Anh không khỏi nghi ngờ, nơi nguy hiểm hơn cửa hàng ở quận 18 thì nên gọi là gì đây?

Bạch Anh đi dạo trong cửa hàng không mục đích, muốn biết sinh hoạt ở nơi đây bình thường sẽ như thế nào.

Kỳ thật ngoại trừ một lượng lớn sản phẩm công nghệ cao, người máy, cửa hàng ở nơi này và địa cầu cổ khác biệt không lớn lắm.

Bên trong của hàng có không ít loại người: Nhóm sinh viên, phụ nữ trang điểm đậm khoác tay đàn ông, các chị em mới đi làm về, nội trợ. . .

Hết thảy vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.

Sau khi chọn cho mình mấy bộ quần áo để thay, Bạch Anh liền mất hứng thú với nơi này, chuẩn bị lên thang máy, trở lại mặt đất, sau đó đi về nhà.

“Đinh!”

Thang máy hạ xuống mặt đất.

Trên quảng trường, một con mèo đáng yêu ngồi vẫy đuôi trên đất, liếʍ liếʍ móng vuốt, lại cọ cọ vài cái lên mặt, bộ dạng lười biếng đáng yêu, thậm chí còn nghiêng đầu rất đáng yêu nhìn cô.

“Meo meo!” Bạch Anh thả nhẹ bước chân, muốn sờ lông tơ mềm mại trên đầu của bé mèo con.

Con mèo màu quất bỗng nhiên đứng lên, ưỡn người, chạy về phía xa.

Mèo nô* đi theo bước chân của nó, đi một chút lại ngừng, trong lúc mấy lần suýt thành công, sượt qua bộ lông mềm mại, dần dần quên mất hoàn cảnh vị trí của mình.

“Tại sao người kia lại đi về phía bên kia? Chúng ta có nên gọi cô ấy quay lại không?” Trên quảng trường một người đang giao phí đỗ xe, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Anh chạy về phía xóm nghèo, không khỏi hỏi lại bạn lần nữa, “Quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên gọi cô ấy quay lại đi?”

“Cậu điên rồi à? Đi qua bên kia chúng ta chưa chắc đã có thể đi ra đâu!”

Người đàn ông ấn mở quang não, bắt đầu gọi cảnh sát, “Alo, cục cảnh sát à? Có một cô gái trẻ chạy về phía quận 19. . . Chúng tôi ở khu trung tâm mua sắm M tại quận 18 gần quận 19. . .”

. . .

Cuối cùng Bạch Anh cũng được thoải mãn ôm lấy mèo con, ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Nguy rồi!

Cô nghĩ như vậy, con mắt nhìn xung quanh, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bốn phía trên mặt đất toàn linh kiện bị vứt bỏ, phi toa bỏ đi, trên mặt đất có xi măng cốt thép. . ., một loạt các loại rác rưởi của Sao.

Ngay lúc Bạch Anh còn tự nhẩm may mắn trong lòng, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên.

Mấy đứa trẻ con nhìn giống như sói con, vây xung quanh cô.

“Nói dối, tới đây!” Đứa bé đứng đầu huýt sáo gọi con mèo màu quất.

Mèo màu quất giãy giụa khỏi cái ôm ấp của Bạch Anh, nhảy lên bả vai bé trai.

Bé trai thân mật vuốt ve nó vài cái, mới quay đầu, hung dữ uy hϊếp Bạch Anh: “Giao hết đồ đạc ra đây!”

Đám trẻ con này ăn mặc rách rưới, tóc tai rối bù xù, đã thế còn có mấy cây cỏ dại trên đầu, chắc chắn là không có thời gian chăm chút.

Trong tay của bọn chúng đều cầm vũ khí, như là cờ lê rỉ sắt, ống nước bỏ đi.

“Ba mẹ của mấy đứa đâu?” Bạch Anh không quá sợ hãi, ngược lại cảm thấy có chút đáng thương.

Đứa bé trai cầm đầu giận tím mặt: “Không cho phép nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ móc mắt cô!”

Trong mắt những đứa trẻ khác cũng tràn ngập tức giận.

Đột nhiên, sắc mặt bé trai thay đổi, “Cô đi đi, đi nhanh lên!”

Bạch Anh chưa kịp trả lời, một mùi mồ hôi bẩn thỉu đi từ phía sau lưng cô ra dí sát vào người cô.

“Chậc, khó lắm mới có một cô gái nhỏ tới làm khách, sao lại vội vàng đuổi người đi thế? Tiểu Vũ, mày không nên tiếp khách như vậy đâu.”

Hai ánh mắt tràn ngập ác ý di chuyển trên người Bạch Anh, khiến cho người ta buồn nôn.

“Đây là con mồi của tao, mày dám đυ.ng tới cô ta à? Lại Tam Nhi, quy tắc của anh Huy mày quên rồi à?” Bé trai tên là Tiểu Vũ lắc cờ lê, tuổi còn nhỏ, nói chuyện vô cùng già dặn.

Lại Tam Nhi cười nhạo một tiếng: “Đừng có mẹ nó lôi anh Huy ra lừa tao! Mày lấy tiền, tao cướp người, không liên quan đến nhau! Sao thế. . . nhóc con như mày cũng muốn thử chuyện người lớn?”

Sau lưng Bạch Anh vang lên tiếng cười hèn mọn bỉ ổi, hiển nhiên Lại Tam Nhi cũng không đến một mình.

Lúc trước Bạch Anh đã mơ hồ phát hiện, lúc này triệt để xác nhận khiến cho lòng của cô hoàn toàn nguội lạnh.

“Kệ mấy tên oắt con kia đi, anh em chúng ta hôm nay thoải mái trước đã. . . A!”

Giọng nói của Lại Tam Nhi bỗng dưng im bặt.

Là người của cục cảnh sát đến.

“Chạy mau!” Người ở chỗ này ngoại trừ Bạch Anh là người ngoài, đều bối rối chạy trốn tứ phía.

Nhưng cục cảnh sát cũng không phải đùa giỡn, theo tiếng nổ súng vang lên, những người này ngã tất xuống đất, bị lưới điện nhỏ khống chế, run rẩy không ngừng.

“Tiểu thư, hiện tại cô đã an toàn.”

Bạch Anh chưa kịp hoàn hồn, nhưng vẫn mở miệng nói: “Chú cảnh sát, những đứa trẻ này không tham gia vào chuyện này, bọn chúng. . . Còn nhắc nhở tôi nhanh chạy trốn, là do phản ứng của tôi quá chậm.”

Cảnh sát nghi ngờ nhìn thoáng qua đống lông mèo trên mặt đất, thu hồi lười điện trên người bọn nhỏ.

“Ai bảo cô xen vào việc của người khác!” Tiểu Vũ trợn mắt nhìn Bạch Anh.

Chỉ có điều lần này trong ánh mắt của đứa trẻ này, có chút xấu hổ.

“Tội phạm phải về cục cảnh sát, cũng mong cô có thể đi theo về cục viết biên bản!”

Bạch Anh do dự một chút, nói: “Có thể chờ thêm một lúc chứ?”

Cảnh sát gật đầu, ý bảo cô cứ tự nhiên.

Bạch anh mở quang não ra, mua hơn mười ống dịch dinh dưỡng.

Mấy phút sau, bao bọc được máy phi hành tự động đưa tới.

“Ừm, cho bé.”

Cô không nói thêm mấy lời như “Lần sau không nên làm như vậy nữa.”

Trong một hoàn cảnh ác liệt, tất cả mọi người đều tuân thủ theo các quy tắc của tự nhiên. Nếu như Bạch Anh không có cách nào trợ giúp nhiều hơn, thì không thể đứng trên đài cao đạo đức rồi trách mắng đám trẻ hư này.

Bọn nó tuy không gϊếŧ người phóng hỏa nhưng bọn chúng làm chuyện xấu, đơn giản là vì sống sót mà thôi.

Trẻ hư tuy đáng ghét, nhưng người lớn lại nuôi trẻ nhỏ như chó hoang thì càng đáng bị lên án hơn.

Tiểu Vũ không có thò tay ra, Bạch Anh đành phải bỏ túi bọc xuống dưới đất, quay người đi theo cảnh sát rời đi.

Phi toa cảnh quan bay lên trên cao, Bạch Anh nhìn xuống phía dưới.

Bọn nhỏ điên cuồng xé rách túi bọc, loạn xạ nhét dịch dinh dưỡng vào miệng.

“Đừng nhìn, thấy nhiều trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.” Chú cảnh sát nhìn cô, khuyên nhủ: “Ở đâu cũng có người không có cơm ăn, cho dù có chúa cứu thế đến, cũng không có cách nào thay đổi. Cô là một cô gái nhỏ, quan tâm những thứ này, tội gì phải khổ thế chứ?”

Trên đường đi Bạch Anh yên lặng, đến cục cảnh sát lập biên bản, liền rầu rĩ không vui về nhà.

Thời gian đã sớm tới buổi chiều, nhưng tâm trạng của cô uể oải, không hề có khẩu vị.