- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 42: Ngoài Ý Muốn Phát Hiện Cây Ca Cao
Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
Chương 42: Ngoài Ý Muốn Phát Hiện Cây Ca Cao
Hứa Quang Vinh dừng cười to, giải thích: “Việc này nói cho cô biết cũng không sao, dù sao tất cả mọi người cùng chung một thuyên.”
“Cho nên rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại liên quan đến tinh thần lực của tôi?”
Hứa Quang Vinh nghiêm túc đứng lên, “Là như này, chúng tôi đã phái người tới bảo vệ Bạch tiểu thư ở gần căn hộ lúc trước hai người thuê. Có một ngày, binh lính của chúng tôi bỗng bị tấn công bởi tinh thần luẹc, cường độ. . . . . . Cường độ thậm chí còn vượt qua cấp SSS, chúng ta nghi ngờ, mục đích của người này là Bạch tiểu thư.”
Lúc này Lương Ô Ô ôm lấy cánh tay, dựa vào bàn làm việc, độc miệng hỏi: “Bảo hộ Bạch Anh? Vì sao lại bảo vệ con bé? Cũng không thể chỉ vì con bé nấu ăn ngon chứ?”
Thượng tá Á Na lập tức phản bác, “Đương nhiên không phải, chúng ta làm như vậy, là bởi vì đồ Bạch tiểu thư làm có khả năng chữa trị tinh thần lực.”
Thậm chí nếu ăn lâu dài sẽ có khả năng tăng cấp bậc.
Cái này thuộc loại cơ mật cao cấp, thượng tá Á Na không nói đến.
“Cho nên ý mấy người nói, thứ này, quả thật là gián điệp đặt trên người Bạch Anh?” Lương Ô Ô lấy máy nghe trộm trong túi trong suốt nhỏ.
“Đưa đến bộ phận kỹ thuật phân tích một chút.” Mạnh Diệp Lâm nhận cái túi, đưa cho một binh lính.
Không quá bao lâu, binh lính chạy về.
“Sĩ quan phụ tá Mạnh, nhân viên kỹ thuật nói, đoạn ghi âm bên trong đã bị xóa từ xa.”
Nói cách khác, không có cách nào biết đoạn ghi âm bắt đầu từ đâu, đến phán đoán lúc ấy Bạch Anh tiếp xúc với ai.
Thượng tá Á Na bất đắc dĩ thở dài, “Lại thủ đoạn cũ, có gián điệp có kinh nghiệm như vậy, chúng ta cũng không nên đặt hy vọng.”
Sau đó, cô hỏi Lương Ô Ô một lần nữa, “Lương tiểu thư, cô có biết nó rơi từ phụ kiện quần áo nào ra không? ”
Lương Ô Ô gật đầu, “Chỉ có thể là hai bộ quần áo, bộ thứ nhất là váy dài bản số lượng có hạn của Đôn Hoàng, một cái khác là áo sơ mi trắng hay mặc dưới bếp, nhưng con bé không hay mặc cái áo kia ra ngoài.”
“Xem ra chúng ta phải điều người giám sát khu dân cư cao cấp, ngày hai bộ quần áo này ra ngoài, Bạch tiểu thư đi qua đâu, tiếp xúc với người nào, đều phải điều tra rõ ràng.”
Mấy người đều tự nhận công việc, chia nhau rồi vội đi làm chuyện của mình.
. . . . . .
Bên kia, Bạch Anh đang đi thăm vườn cây.
Ở nước ngoài nhiều chuyện không tiện, Lê Phục và Bạch Anh đều không lộ ra vẻ tức giận mà đi theo tổng thư ký đi thăm ruộng trồng vani.
Vanilla thực chất là một loại cây leo mọc với những dây leo quấn vào các đồ vật, giống như cây đậu.
Nếu như không có ai từng thấy thành phẩm của cây vani, chỉ sợ sẽ không nghĩ đến, quả của cây vani lại chính là thành phẩm gia công vani.
Trên thực tế, quả vani khi mới hái không có mùi thơm, cần chế biến phức tạp để biến chúng thành một loại gia vị độc đáo như vani.
Bạch Anh đến vườn cây căn bản không phải vì muốn xem diện tích trồng vanilla lớn bao nhiêu.
Đái khái nhóm người này đang coi cô là đồ ngốc đi?
Trên thực tế, Bạch Anh đã sớm nhắn tin với viện trưởng Tạ, hỏi sản lượng của cây vanilla.
Có rất nhiều loại cây như vậy ở vùng nông thôn của Đế Quốc, bởi vì hoa của cây vani rất đẹp, nhiều nông dân sử dụng nó để trang trí hàng rào. Những tin nhắn văn bản này không thể bị nghe trộm.
Vốn dĩ Bạch Anh có ý định đến nông thôn mua một ít, sau đó gửi vận chuyển về nhà.
Cô liếc nhìn Tổng thư ký, kết hợp với việc phát hiện ra máy nghe trộm trước đó, cô càng chắc chắn rằng mình không nên xem đi con đường của chính phủ.
Không phải tên vương bát đản này đang chờ để lừa cô à?
Cô bình tĩnh đi theo Tổng thư ký đi tham quan, sau đó táo tợn giả vờ quan tâm đến mọi thứ, rồi nhận được rất nhiều hạt giống cây trồng làm quà tặng, nhưng cô không tỏ ra thích bất kỳ loại cây nào trong suốt quá trình.
Bí thư bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Cô ta thật sự chưa trưởng thành à?
Sao cô ta lại thấy tất cả đều được chứ?
Trên thực tế, tổng bí thư đã phạm sai lầm.
Quận trưởng kêu anh đến tiếp đón, chỉ tiết lộ rằng Bạch Anh có thể sẽ thích vani, nhưng ông ta không bảo anh nên giấu giếm.
Ngay sau khi tổng thư ký đến, để thể hiện sự nhiệt tình của mình, anh ta đã ngu xuẩn nói ra.
Khiến cho quận trưởng bây giờ sau khi nhận được tin của gián điệp, vẫn ngồi tại chỗ xử lý công vụ rất thoải mái.
Dù sao thì họ cũng không biết ông nghe lén cái gì, đương nhiên cũng không thể tra tới ông.
Mà Bạch Anh ở vườn cây, cuối cùng cũng phát hiện thứ mình muốn —— cây ca-cao.
Cô giả vờ chỉ vào quả của cây ca cao và hỏi: “Cái gì vậy? Nó trông giống như một quả đu đủ ấy.”
Bí thư nghĩ thầm, quả nhiên là vẫn còn nhỏ: “Đó là một loại cây mới được phục hồi gần đây có tên là cây ca cao. Nó mang rất nhiều trái nhưng bên trong toàn hạt màu trắng, không thể ăn được.”
Quả của cây ca cao to bằng quả đu đủ, trên đó có vài rãnh dọc tách các hạt ra.
Không giống như vani, trong môi trường tự nhiên, vô tình lên men sẽ phát hiện ra là cây gia vị, còn hạt ca cao, nếu không biết công nghệ chế biến của nó thì e rằng không thể đoán được công dụng của nó.
Rốt cuộc, hoàng thất Tây Ban Nha trên trái đất cổ là người đầu tiên khám phá ra công dụng của nó, đã từng coi công thức để chế biến hạt cacao là một bí mật không thể tiết lộ và giữ bí mật trong hơn 100 năm.
Tổng thư ký chỉ nghĩ cô tò mò khi nhìn thấy những trái cây này nên đã sắp xếp cho người hái một ít.
Bạch Anh biểu hiện ra rất cưng chiều, “Chọn thêm một ít đi! Cho tôi mấy cái bị teo nhỏ bên cạnh, có lẽ tôi thực sự có thể phát hiện ra công dụng của nó!”
Nội tâm tổng bí thư khinh thường.
Ồ, sao mà cô có thể làm được chứ? Lợi hại hơn cả học viện khoa học của chúng tôi à?
Chỉ là trên mặt không có biểu hiện gì, lại để cho Bạch Anh hái thêm mấy quả.
Làm sao anh ta có thể biết, Bạch Anh biết thứ này không cần chiết cây non, chỉ dùng hạt cũng có thể sinh sôi.
Bạch Anh muốn những trái khô quắt này chỉ để lấy hạt trưởng thành bên trong.
Tất nhiên, nếu có thể lấy thêm một số trái màu đỏ, với một ít hạt ca cao thì sẽ càng tuyệt hơn.
Trên đường đi, thái độ xem gì và làm gì của Bạch Anh đã hoàn toàn làm mất đi hứng thú tâng bốc của Tổng thư ký.
Chậc! Hương ba lão*! (*một trong những câu nói phổ biến, ám chỉ những người ít hiểu biết, vụng về, đần độn và thô tục.)
Vì thể diện, thật vất vả thăm quan xong, bí thư nhanh chóng rời đi.
“Tôi chắc chắn, anh ta không bao giờ …muốn gặp tôi nữa.”
Mấy người ngồi trên phi toa, hồi tưởng cảnh tượng hôm nay, không khỏi nở nụ cười.
Ngụy Trăn Trăn vỗ đùi, “Cô không thấy đâu, cái vẻ mặt cuối cùng lúc anh ta rời đi như bị táo bón ấy!”
Lê Phục mỉm cười nhìn Bạch Anh cong mày kể “Mưu kế” của mình, một bên dò hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Ánh mắt Bạch Anh sáng như sao, “Có, phát hiện vài loại luôn!”
Lần này của cô, không chỉ có ngoài ý muốn phát hiện cây ca-cao, còn phát hiện rất nhiều loại hương liệu khác, ví dụ như hương liệu tự nhiên có thể làm được kẹo cao su, Chicle*.
Có thể nói là thu hoạch phong phú.
Một hồi đến khách sạn đang ở, Lê Phục liền sắp xếp người, kiểm tra lại chỗ ở.
May mà không phát hiện thiết bị nghe lén nào khác
Sắp xếp người đến nông thôn mua quả vani, một hộp quả vani, cũng chỉ mất mấy trăm điển tín dụng.
Bạch Anh chiếm được thứ mình muốn, ngay trong phòng mâm mê.
Dù sao Lê Phục cũng còn có nhiệm vụ ngoại giao trong người, không thể vẫn luôn ở cạnh cô, sau khi phân phó binh lính trọng điểm bảo vệ, liền cùng quan ngoại giao rời khỏi khách sạn.
Trong phòng, Bạch Anh đang dùng phòng bếp, chuẩn bị chế biến vanilla với quả cacao, về phần mấy thứ kia, đều được cô gửi vận chuyển về.
Có rất nhiều phương pháp chế biến vani chính tông, một trong số đó mất thời gian ngắn nhất và đó cũng là phương pháp mà Bạch Anh dự định sử dụng lần này —— lên men trong nhiệt độ ổn định.
Loại phương pháp này, chỉ cần ngâm quả vani trong nước một lúc, sau đó lấy ra lau khô, dùng khăn bọc lại, bỏ vào tủ ấm 45°, giữ ấm bốn giờ.
Trên thực tế, dù không có l*иg ấp nhưng tủ lạnh trong thời kỳ Tinh Tế cũng có chức năng tương tự.
Chẳng qua không ai chỉnh tới tận 45° thôi.
Giữa lúc này, Bạch Anh đã để dành một số hạt cacao, cho những hạt còn lại vào máy lên men.
Cô lấy được hơn mười quả cacao, bóc ra cũng có hơn ba trăm hạt cacao, cũng đủ dùng để làm đồ ăn ngon.
Thường xuyên đẩy nhanh quá trình lên men, sấy khô, tới buổi tối, hạt cây cacao đã chế biến xong.
Mà vanilla, cần không ngừng lau khô, bỏ vào giữ ấm 20°, mỗi ngày lặp lại một lần, đến một tuần mới được.
Bạch Anh đã muốn làm gì thì nhất định phải làm tốt thứ đó.
Chỉ là hiện tại còn cần phải làm một số công tác chuẩn bị khác.
Sau một ngày mệt mỏi, nghĩ đến những lời của Lương Ô Ô, cô không định đối xử khắt khe với bản thân nữa, quyết định sẽ làm vào ngày mai.
Cùng thời gian, hành tinh Alpha vẫn còn là buổi sáng, thượng tá Á Na đang ở phân tích số nhân vật khả nghi trước mắt.
“Viện trưởng Tạ có thể bỏ qua, bà ấy không cần phải … Làm việc cho Đế Quốc.”
Viện trưởng Tạ xuất thân từ dòng dõi thư hương, hầu như các thế hệ trong nhà đều làm chuyên gia văn học, khoa học
Nhà họ Tạ ở Liên Bang có địa vị rất cao, không có lý nào lại phản bội liên bang, trợ giúp Đế Quốc nghe lén Bạch Anh.
“Nữ phục vụ này thì sao? Lúc ấy cô ta đυ.ng vào Bạch tiểu thư, xem hình ảnh giám sát, cô ta có cơ hội cài máy nghe trộn lên người Bạch tiểu thư.” Một nhân viên kỹ thuật nói.
Mạnh Diệp Lâm bên cạnh lắc lắc đầu, “Không quá có thể, phục vụ này gây loạn trong nhà hàng một hồi, khiến cho mọi người đích chú ý, không giống như là tác phong gián điệp.”
Gián điệp cũng không như là trên phim điện ảnh diễn, động cái trai xinh gái đẹp, gây sự xung quanh, đυ.c nước béo cò.
Sự thật trong cuộc sống, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ gián điệp này sống không quá một ngày.
Tiêu chuẩn của gián điệp, là ngũ quan bình thường, nhìn thoáng qua là quên ngay, cẩn trọng trong hành động và tốt nhất là không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Nói cách khác, người như thế, tuyệt đối sẽ không gây chuyện ở trường hợp công khai, bình thường cũng muốn như người tàng hình, làm người không đáng chú ý trong đám người.
Lương Ô Ô ở một bên nhụt chí, “Vậy người đấy là ai? Bạch Anh ngoại trừ mặc cái váy kia đến viện khoa học với nhà hàng, căn bản không có mặc áo sơ mi kia ra khỏi nhà.”
Cô chỉ vào màn hình, nói: “Cô ấy rõ ràng đã gặp rất nhiều người vào ngày hôm đó, nhưng những sinh viên này không có cơ hội gần gũi với cô ấy, chưa kể đến những khách hàng trong nhà hàng.”
Thượng tá Á Na cau mày, “Đáng tiếc chính là sau bếp không có camera, sau khi Bạch tiểu thư vào bếp làm gì, chúng ta không có tận mắt thấy, đương nhiên cũng không biết.”
Lương Ô Ô cúi đầu bắt đầu gửi tin nhắn cho Bạch Anh.
“Chị Ô Ô: Lần trước em đến phòng bếp của Trăm Hiên Vị đã tiếp xúc với những ai?”
Bạch Anh rửa mặt xong, vừa mới chuẩn bị ngủ, liền thấy tin nhắn này.
“Anh đào nhỏ: Tiếp xúc hai người, một người là đầu bếp trăm vị hiên, lúc ấy em giúp anh ta điều chỉnh bánh vó ngựa, về phần người còn lại, là một nam phục vụ, biểu hiện của anh ta có chút khẩn trương, nói là fan của em, hai người bọn em còn chụp ảnh chung.”
“Chị Ô Ô: Nam phục vụ? [ hình ảnh ] Là người nào?”
Bạch Anh phân biệt một chút, một lúc lâu mới miễn cưỡng nhớ ra khuôn mặt kia.
“Anh đào nhỏ: Người thứ ba hàng thứ hai, vóc dáng cao kia.”
Người trong phòng họp gần như đồng thời thốt lên, “Tám phần chính là anh ta!”
*Kẹo cao su (còn gọi kẹo gum hoặc kẹo sinh-gum do phiên âm từ chewing-gum) là một dạng kẹo được thiết kế mềm để nhai mà không nuốt. Theo truyền thống, nó được làm từ nhựa cây chicle, một loại cây ở vùng Trung Mỹ. Tuy nhiên, ngày nay, vì lý do kinh tế và chất lượng nên kẹo cao su sử dụng chất polymer trên nền dầu mỏ thay cho nhựa cây chicle.
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 42: Ngoài Ý Muốn Phát Hiện Cây Ca Cao