- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 37: Lên Đường Xuất Phát
Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
Chương 37: Lên Đường Xuất Phát
Màu sắc rau thịt trên bàn tươi tắn, lại phối hợp với nước canh hai màu đỏ trắng, tăng thêm mùi thơm ngập phòng, không thể nghi ngờ chính là kí©h thí©ɧ cực lớn đối với giác quan của con người.
【 ùng ục ục: Cảm giác như tiến vào vườn hoa! 】
【 đừng quên tôi: Sao vẫn còn sống vậy? 】
【Summer: Cậu lại ăn thử khi chưa biết gì à? 】
【Đừng quên tôi: Không phải tôi, mấy người đừng có nói mò! Cái này rõ ràng dùng mắt cũng biết mà? 】
【 Anh Đào thè lưỡi ra liếʍ con chó: Cho nên đến cùng nên ăn thế nào. . .? 】
Trên bàn không chỉ có đồ ăn chưa nấu, còn có một cặp đĩa nhỏ.
Vì phối hợp với vị nồi lẩu, Bạch Anh còn chuẩn bị nhiều loại nước tương khác nhau, theo thứ tự là tương hải sản, sốt thịt dê nướng, đĩa dầu gừng cát, đĩa vừng với muối.
Không giống với lần trực tiếp khác, lần này nội dung Bạch Anh phát trực tiếp, chính là ăn lẩu.
Đầu tiên, cô đặt những lát thịt cừu đông lạnh mỏng như bông tuyết xuống đáy ngăn súp cà chua.
“Chỉ cần hơn mười giây, thịt dê sẽ được nấu chín. Chúng ta có thể chấm với nước tương đậu thêm vừng, nếu như thích ăn mặn hơn, cũng có thể chấm với xì dầu. “
Khán giả nhao nhao duỗi đũa, dùng cái miệng sắt vô tình của mình nhanh chóng nhâm nhi thưởng thức.
Thật sự không nóng lòng không được, Bạch Anh bên kia, sức chiến đấu của Lương Ô Ô cùng đám học sinh nhỏ cũng không tầm thường, thịt dê nhúng, lập tức bị tiêu diệt sạch sẽ.
Chỉ cần một giây buổi tối, chỉ sợ chỉ có thể ăn tịch mịch.
【 rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Anh Đào Anh Đào, nồi lẩu này có bán không? Cảm giác nồi lẩu này chỉ cần mỗi nước, không cần bất cứ khả năng bếp núc nào cũng có thể nấu ra được. 】
【 cải thìa: ! ! ! ! Sao tôi lại không nghĩ ra chứ! Quả thật là tin mừng với đám ngốc phòng bếp như bọn tôi á! 】
【 một cước đá bay mấy người: Đừng nói nữa, bọn họ lại chuẩn bị nhúng cái khác kìa. 】
Trực tiếp thoáng chốc yên tĩnh.
“Đây là tràng vịt, nhúng trong ngăn súp dầu đỏ, đếm thầm bảy giây, tràng vịt sẽ chín nha!” Bạch Anh kẹp một cái tràng vịt lên, treo lên chiếc đũa, nhúng vào trong ngăn súp dầu đỏ.
【Rick là một nhà khoa học: Tràng vịt? Rõ ràng là đang ăn ruột? 】
【Morty là một đồ ngốc nhỏ: Cháu đã quen rồi, đồ ăn của Anh Đào luôn có nguyên liệu nấu ăn kỳ quặc. 】
【taurus: Mặc kệ, ăn hết rồi tính! 】
Một hồi trực tiếp, một bàn thức ăn lớn bị ăn sạch.
Bạch Anh bụm lấy cái bụng, tỏ vẻ: Chiến tích quân ta lần này tương đối khá, đã tiêu diệt toàn bộ quân địch!
“Hôm nay trực tiếp đến đây thôi! Lần tiếp theo gặp mặt, Anh Đào có lẽ đã ở Đế Quốc rồi, mọi người ngủ ngon!”
Hình ảnh trực tiếp tối sầm.
Lương Ô Ô đứng lên, sai nhóm đậu đinh nhỏ làm nội trợ, còn mình đẩy Bạch Anh vào phòng.
Tất cả hành lý đều được cô sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, hôm nay chỉ cần xác nhận một lần, xem còn thiếu gì không.
“Quần áo để thay chị chuẩn bị cho em ba bộ đồ, đến nơi thì mua thêm mấy bộ quần áo ở đấy mặc. Bên kia có rất nhiều đồ âu, hợp với cô gái nhỏ như em.”
Lương Ô Ô vừa kiểm kê hành lý, vừa nói liên miên cằn nhằn dặn dò Bạch Anh, tựa như mẹ già đang tiễn con nhỏ lên đường.
“Lúc ở ngoài, có khó khăn phải đi tìm Lê Phục. Đi ra ngoài, gặp được việc khó ôm một cái đùi lớn không có gì mất mặt cả.” Nói đến đây, cô đột nhiên cảnh giác lên, “Nhưng em không thể ở chung phòng anh ta! Cho dù khách sạn chỉ còn một phòng cũng không được! Phòng có hai giường cũng không được!”
Chị thấy trong tiểu thuyết đều viết như thế á!
Sau đó nữ chính liền mang theo bóng* chạy! (*nguyên văn là bóng á, có thể hiểu là nữ chính mang theo con chạy. Tương tự như tiểu thuyết bá đạo tổng tài)
Cái này không thể được!
Biểu cảm của Bạch Anh lập tức rạn nứt, “Sao em có thể ở chung phòng với một người đàn ông được. . .”
“Đây là chị đang nhắc em, hơn nữa em còn nhỏ, không biết loại chuyện này con gái luôn là người thua thiệt. Đúng rồi, em ở ngoài cũng không được uống rượu. . .!”
Bị người quá chén thừa dịp động chạm, quả thực đáng sợ!
Trong lúc bất tri bất giác, Lương Ô Ô đã bởi vì lo lắng cho Bạch Anh, tự động ghép Lê Phục vào hình tượng tên lưu manh già không biết xấu hổ.
“. . .”
Chị, chị nghĩ nhiều rồi
Thật sự.
Trong mắt Bạch Anh, Lê Phục có hình tượng tương đối nghiêm túc chính nghĩa, chuyện Lương Ô Ô nói, căn bản không có khả năng phát sinh.
Hai người thương lượng xong thời gian xuất phát ngày mai, lại liên lạc với người phiên dịch, lúc này mới rửa mặt nằm ngủ.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Anh ăn hết bánh bao hấp yêu thương do nhóm học sinh nhỏ làm, dưới sự tạm biệt của nhóm đậu đinh, ngồi phi toa tới sân bay.
“Quý khách thân mến, còn một tiếng nữa phi thuyền Chim Cắt Trắng sẽ cất cánh, mời hành khách đặt vé VIP, sớm tiến đến khu máy A17, tiến hành thủ tục đăng ký. “
Bạch Anh ngồi ghế với phiên dịch Ngụy Trăn Trăn ở khu VIP, nghe thấy tiếng thông báo, tranh thủ thời gian đến khu A17.
Nhân viên công tác quét điểm đặt thù trên mặt hai người, lập tức làm thủ tục cho họ.
Trong phòng khách quý, Lê Phục đã đợi tại đâu đó.
“Lê thiếu tướng.” Bạch Anh chào hỏi với anh.
“Gọi tôi Lê Phục là được. “
Lê Phục cúi đầu nhìn thoáng qua Bạch Anh bởi vì chạy nhanh, đỉnh đầu có chút tóc rối, khóe miệng cong lên một nụ cười không dễ phát hiện.
“Đi thôi.” Anh bảo hai người đuổi kịp.
Bạch Anh đảo tròn mắt, chẳng lẽ hiện tại cũng không cần kiểm an ư?
Sự thật chứng minh, cô suy nghĩ nhiều.
Trên đường đăng ký, máy quét đã quét xong toàn thân, bất cứ vật phẩm khả nghi nào, đều khó có khả năng mang lên phi thuyền.
Chỉ có thân phận Lê Phục đặc thù, mới có thể tùy thân đeo vũ khí.
Bạch Anh nhìn thấy một đường viền trên màn hình quét, trông giống như cán dao.
Lối đi rất dài, rất nhiều hành khách thương nhân, đều mang theo trợ lý hoặc đầu bếp, rất có phong phạm.
Lê Phục che chở bên cạnh Bạch Anh, để tránh cô bị những cái. . .người vội vội vàng vàng kia đυ.ng trúng.
Trong phi trường có ai không biết Lê Phục?
Vừa nhìn thấy mặt anh đen lên, tất cả mọi người hận không thể tránh xa 10m.
Nam thần là thật, đáng sợ cũng là thật.
Đối với cái này Bạch Anh lại không hề phát hiện, Ngụy Trăn Trăn bên cạnh cô đã không giống với lúc trước.
Cô bắt đầu nghi ngờ liệu Bạch Anh còn có thân phận nào khác không.
Một chủ phòng, có thiếu tướng hộ tống, bản thân còn hồn nhiên chưa phát hiện ra. . .
Phong phạm này. . .
Cô lén nhìn Lê Phục, trong lòng cô hiện lên một câu, phong phạm này, thấy thế nào cũng giống tướng quân phu nhân á. . .!
Đã qua hồi lâu, Bạch Anh mới hậu tri hậu giác phát hiện. Phạm vi 3m quanh cô, hầu như là khu vực trống.
Cô chắc chắn mình không có lực uy hϊếp gì, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lê Phục.
Quả nhiên—— cái này là khí tràng của mãnh nam ư?
Lê Phục không biết, anh lính đẹp trai không có gì khác thường, với cơ bụng tám múi, bởi vì nhiều lần thể hiện vẻ nam tính của mình trước mặt Bạch Anh, trong mắt ân nhân nhỏ bé của mình, anh dần biến thành con khỉ đột to lớn màu bạc. (làm đoạn này chỉ biết cười ha hả)
Khi anh biết rõ chuyện này, hối hận đến xanh ruột.
Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Mấy người cứ như vậy leo lên phi thuyền, ngồi vào chỗ.
Mỗi chỗ ngồi đều có đai an toàn, là vì phi thuyền khi cất cánh với lúc tiến vào lỗ đen, sẽ có nhiễu loạn rất lớn, người bình thường rất khó giữ cân bằng.
Bạch Anh rất ngạc nhiên với những thứ này.
Phi thuyền không hề nhỏ như trong tưởng tượng của cô, ngược lại cực kỳ lớn.
Toàn bộ phi thuyền chở mấy trăm hành khách, đồng thời còn có bảo vệ với nhân viên phục vụ, vừa nhìn là biết phục vụ cho người giàu.
Lê Phục đi vào hàng ghê, tự mình giúp đỡ Bạch Anh buộc lại dây an toàn.
Bạch Anh không có ý tứ gì, “Ngài quá khách khí. “
Một lát sau, Lê Phục vẫn chưa đi, Bạch Anh nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Ngài nên trở về chỗ ngồi đi, phi thuyền sắp cất cánh. . .”
“Không có gì đáng ngại, bình thường quân đội chúng tôi hành động thường xuyên dùng đến phi thuyền vũ trụ, tôi không sợ loại lắc lư này. “
Anh rất tốt, sở dĩ đứng ở chỗ này, là sợ Bạch Anh trong lúc lắc lư bị thương.
Bạch Anh không biết sự nhu tình của thiết hán Lê Phục, chỉ cảm thấy người đàn ông bên cạnh đem đến cho người ta một loại cảm giác áp bức.
Mà đổi thành Ngụy Trăn Trăn, càng vững tin quan hệ hai người không tầm thường.
Trong ánh mắt cô phát ra ánh sáng nhiều chuyện, lúc nhìn về phía hai người, cảm thấy không khí đều xuất hiện bong bóng hồng phấn.
“Quý khách thân mến, Chim Cắt Trắng sắp cất cánh. Mời mọi người trở lại chỗ ngồi, cũng thắt chặt giây an toàn. Trong quá trình cất cánh, trong phi thuyền sẽ có một chút lắc lư, đây là hiện tượng bình thường, mong mọi người không nên khủng hoảng.
Nếu như trong lúc cất cánh, có ai cảm thấy chóng mặt không khỏe, mời nhấn nút màu xanh da trời bên cạnh, chúng tôi có thuốc làm dịu trong hộp lưu trữ.
Toàn thể nhân viên Chim Cắt Trắng chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ.”
Sau khi kết thúc thông báo cất cánh, cũng không lâu lắm, Bạch Anh bỗng nhiên cảm giác được lỗ tai phát ra tiếng ô. . .Ô. . .Ô. . . N. . .Ong, sau đó cảm giác lắc lư trở nên càng ngày càng rõ ràng.
“Đừng sợ, chẳng qua là phi thuyền cất cánh thôi.” Giọng ân cần của Lê Phục từ bên cạnh truyền đến, lại khiến cho Bạch Anh bỗng nhiên an tâm.
Lúc này bên ngoài phát ra một tiếng trầm đυ.c, hình như là có người ngã té ngã.
Ngay sau đó tiềng ồn ào vang lên, qua mấy phút mới dừng lại.
Lúc này phi thuyền đã phi vững vàng, phải bay một lúc rất lâu, mới có thể đến lỗ sau.
“Có thể đi lại rồi, muốn đi xem chút không? ” Lê Phục hoàn toàn vứt đám quan ngoại giao đi theo ra sau đầu.
Bạch Anh đã chán ngấy với kiểu ngồi một mình, nhìn người khác đang đứng, nhanh chóng gật đầu khi nghe những lời đó.
Cô căn bản không phát hiện ra, giường và ghế sofa đơn đều đã có sẵn trong hộp, nếu Lê Phục không muốn đứng thì chỗ nào cũng có thể ngồi.
Phiên dịch căn cứ vào trách nhiệm, cùng theo đi ra ngoài, trên đường đi có chút không yên lòng.
Cô nghe thấy cách đó không xa, một cái tiếp viên hàng không nói: “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Có mấy đồng tiền dơ bẩn mà thôi, chính cô ta quên cài chắc giây an toàn, chúng ta đi qua hỗ trợ, lại bị chửi dừng lại! “
Cái tiếp viên hàng không khác vội vàng nháy mắt, “Có người đến, nói ít mấy câu đi.”
Tiếp viên hàng không thứ nhất thu hồi phàn nàn, xoa xoa mặt, lấy ra bộ mặt mỉm cười.
“Xin hỏi nhà hàng ở vị trí nào? “
Bạch Anh có chút tò mò “đồ ăn phi thuyền” ở đây.
Một ghế hơn bảy mươi vạn, cũng không đến mức ăn dịch dinh dưỡng chứ?
Tiếp viên hàng không cười đáp: “Nhà hàng ở cửa thứ hai ở đại sảnh, cơm trưa hôm nay, có bánh chanh đặc trưng của Đế Quốc!”
Cơm trưa ăn bánh chanh ư?
Bạch Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua biểu cảm mong chờ của Ngụy Trăn Trăn, im lặng im lặng.
Cái này còn có kém hơn đồ ăn trên máy bay của cổ địa cầu!
“Xùy~~~ quê mùa.” Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên, ngoài miệng là tiếng pháp của cổ địa cầu.
Bạch Anh nghe không hiểu, phiên dịch lại nghe hiểu, lời này rõ ràng là nói cho mấy cô nghe.
Lê Phục bởi vì thường xuyên bay đến các quốc gia khác, chấp hành nhiệm vụ, biết một chút tiếng Pháp đơn giản, nghe vậy thấp giọng nói cho Bạch Anh, “Cô ta đang cười nhạo phiên dịch của cô.”
Kết hợp với lời tiếp viên hàng không mới nói, Bạch Anh lập tức đoán được, nhà giàu mới nổi không tuân thủ quy tắc kia là ai.
***
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 37: Lên Đường Xuất Phát