【cỏ bốn lá: Mẹ ơi con sống lại rồi! Đây là cơm thần tiên gì thế! 】
【 ùng ục ục: Tôi đã nghĩ rất nhiều loại gia vị trộn với nhau sẽ làm cho mùi vị rất đậm, nhưng tôi không ngờ . . . . . . 】
〖 người sử dụng Thao Thiết đưa tặng chủ phòng tinh hạm X10, mau tới nhặt thiên thạch ngoài hành tinh đi! 〗
【Thao Thiết: Tôi chưa bao giờ ăn món nào tương tự trước đây, hương vị thực sự rất độc đáo. Tôi không tìm được từ vựng thích hợp để mô tả. Tôi quyết định viết hương vị món ăn này vào cuốn sách mới của mình. 】
【 anh đào viên thuốc nhỏ: A a a a a a a! Anh Đào của chúng ta thật tiếng! Đi ra biên giới! 】
Sách của Thao Thiết bán chạy ở hơn 20 quốc gia tại Tinh Tế.
Các quốc gia trong thời đại Tinh Tế khác với trái đất cổ đại, về cơ bản, một quốc gia là một hệ thống sao, mức độ phổ biến do hơn 20 quốc gia mang lại vô cùng đáng kinh ngạc.
“Rất cảm ơn sự ủng hộ và ưu ái của Thao Thiết.” Bạch Anh cười nói.
Mặc kệ bản nhân cô có thật sự hám danh lợi không, Thao Thiết đưa ra hứa hẹn như khẳng định tài nấu ăn của cô, điểm này không thể nghi ngờ.
Chẳng qua Thao Thiết trả lời rất nghiêm túc.
【Thao Thiết: Không cần cảm ơn tôi, nếu món ăn của bạn không ngon, dù bạn có cho tôi 100 triệu tôi cũng không viết một lời nào cho nó, đây là lời khen ngợi mà bạn xứng đáng có được.】
Thao Thiết làm lão đại trong giới chủ phòng, vô cùng thích tích lông vũ, vì lợi ích nhất thời mà lừa gạt là chuyện anh nhất định không bao giờ làm.
Tương tự như vậy, bởi vì đánh giá của anh ấy không bao giờ sai, nên danh tiếng của anh ấy trong toàn bộ Tinh Tế là không ai sánh kịp, những người nổi tiếng trong danh sách trên blog du lịch ẩm thực được anh giới thiệu đều là những đầu bếp tốt, là cao thủ trong cao thủ.
Món gà cà ri xanh kiểu Thái được dọn trong một chiếc bát nhỏ để khán giả giải tỏa lòng tham, còn những món khác được Bạch Anh cho vào tủ giữ ấm.
Lúc này, cô lấy trong tủ ra một cái chậu nhỏ, bên trong là gạo đã ngâm nước lạnh một tiếng.
“Tốt nhất nên ngâm gạo cho cơm niêu trước một tiếng để cơm chín ngon hơn và không dễ bị nhão.”
Cô lại lấy ra một cái nồi nhỏ, nói: “Đây là sự hợp tác giữa tôi và Lê thị, vì cơm niêu cần phải có nồi đất, rất thích hợp để làm cơm niêu gà, gà hầm vàng, cơm niêu và các món ăn có hương vị phong phú khác.”
【 ùng ục ục: Không dễ dàng nha, cuối cùng Anh Đào của chúng ta cũng quảng cáo trên trực tiếp. 】
【 Anh Đào liếʍ con chó: Để cho cô ấy phát! Chúng ta thật sự rất đáng thương, lâu như vậy mới nhận được xem một cái quảng cáo. 】
【Summer: Hhhhhh, hơn nữa không có phí quảng cáo cho quảng cáo của đối tác nhỉ! 】
Thật ra Bạch Anh cũng có chút ngượng ngùng, trong giới chủ phòng địa vị của chủ phòng mỹ thực cùng một ít hoa quả khô không giống với chủ phòng phổ cập khoa.
Họ thường chỉ trông chờ vào phần thưởng của khán giả và các chương trình phát sóng, họ nhận được rất ít quảng cáo, vì vậy, bản thân Bạch Anh từ trước đến nay cũng không quảng cáo cho bất kỳ quảng cáo nào.
Cô hơi nghi hoặc, không biết quảng cáo của cô quá đơ không mà khán giả trong nháy mắt có thể nhìn thấu suy nghĩ cẩn thận của cô?
Cô không biết, khán giả trà trộn vào trực tiếp, thường giống trộm hơn cả chủ phòng, quảng cáo hay không quảng cáo, bọn họ liếc mắt một cái có thể nhận ra.
Tai Bạch Anh hồng hồng rửa nồi, bắt đầu nấu cơm, “Chúng ta cần ngay lúc cơm cút (sôi), cho lạc xưởng với thịt xông khói vào, nấu từ từ.”
【 trượng hai hòa thượng: Cơm làm sai cái gì, sao nó lại phải cút? 】
【rick là một nhà khoa học: Có thể là thịt xông khói có địa vị rất cao đi. . . . . . 】
【ùng ục ục: Tôi tin . 】
【 bánh có vị gừng: Cho nên thịt xông khói với lạp xưởng là cái gì? 】
【vân hồ không thích: Có phải là cái gì đó giống như trứng vịt muối, sau khi làm phải lâu mới ăn được, nếu không thì Anh Đào đã phát trực tiếp làm rồi.】
Không thể không nói, mấy tháng ở chung, khán giả đã hiểu đđược tính cách Bạch Anh.
Đối với người lòng mang thiện ý, Bạch Anh luôn tận khả năng chiếu cố cảm nhận của bọn họ.
“Thịt xông khói cùng lạp xưởng kỳ thật còn cần một thời gian hong khô, hương vị mới tốt nhất, nên hiện tại chúng chưa được lên kệ. Trong chuyến đi của tôi, đại lý của tôi nên sắp xếp để hai mặt hàng này lên kệ.”
Cô lại nhìn về phía nồi đất, nói một câu, “Nhưng mọi người nên nhớ khi nấu cơm niêu đất thì nên giảm lượng nước cho phù hợp hơn bình thường khi hấp cơm, như vậy cơm chín sẽ tơi hơn, quyện với hương vị của đồ khô, có mùi vị đồng nhất, sẽ dễ dàng hơn khi trộn nước tương. “
【 vân hồ không mừng: Tốt lắm đầu óc của tôi đã học xong. 】
【 tiểu tử: Tôi chắc chắn tay cậu vẫn chưa học được. 】
Chờ sau khi nồi sôi được một lúc, Bạch Anh đem thịt xông khói cùng lạp xưởng bỏ vào.
【 ly ly nguyên bên cây cỏ:! ! ! Không cắt một chút sao không? 】
【 mạc đế là đứa ngốc nhỏ: Tuy ăn như vậy rất sảng khoái, nhưng chủ phòng cô thật sự không cắt một chút nào sao? Ít nhất cũng làm một màn ra vẻ chứ! Chủ phòng khác đều làm như vậy! 】
Làm cho có v.v. . . . . .
Nói cũng quá trực tiếp.
Biểu cảm của Bạch Anh trong nháy mắt đích mơ hồ.
“Lý do chúng tôi không cắt đồ khô ở đây là vì tôi muốn lưu giữ hương thơm của nó. Nếu chúng ta cắt đồ khô trước khi cho ra khỏi nồi, hương thơm sẽ hoàn toàn khuếch tán vào gạo, làm mất đi mùi thơm vốn có của nó.”
Cô đậy nắp nồi lại, nhìn vào thời gian, ” Hãy để lửa nhỏ nhất và đun trong 25 phút.”. Lúc này, cô lấy các gia vị còn lại từ cà ri và chọn những thứ để dùng, bắt đầu chỉ những điểm quan trọng của cơm niêu.
“Mọi người nhớ nấu cơm niêu trên lửa nhỏ, lỡ mọi người vặn to lửa làm cháy nồi thì cũng có cách khắc phục cho cơm.”
Cô nhặt hành lá lên và vui vẻ lắc. “Chỉ cần trong nồi đặt một vài miếng hành lá vào đó, và mùi khê sẽ biến mất!”
Lý do Bạch Anh không tiếc công sức phổ biến khoa học là để hy vọng rằng cư dân của Tinh tế có thể học một số món ăn tự nấu tại nhà, ngay cả khi họ không có tiền để đến nhà hàng, họ vẫn có thể thưởng thức món ăn tại chính nhà mình.
Con người coi cái ăn là của trời cho, mức độ ăn uống cũng là một trong những tiêu chuẩn để đo mức độ hạnh phúc của một thời đại.
Bạch Anh thoáng nhớ thời gian các nhà hàng nở rộ khắp nơi, nhưng cô sớm tỉnh lại.
Mọi người nên nhìn về phía trước khi họ còn sống, không nên thường xuyên quay đầu.
Cô cầm lấy một lọ gia vị, bắt đầu điều chỉnh nước tương.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu làm nước sốt trộn cơm! Đầu tiên, bạn cho nước mắm, nước tương nhạt và nước theo tỷ lệ 1: 3: 6, sau đó tùy theo khẩu vị cá nhân mà thêm một lượng nhỏ đường, xì dầu, tiêu và bột hải sản chiết xuất từ sò. Bột hải sản cũng là một sản phẩm mới của Lê thị, nếu quan tâm, bạn có thể vào xem nhé! ”
Nước sốt đã pha được cho vào nồi sạch, đun trên lửa nhỏ rồi cho ra đĩa.
“Thêm vài giọt dầu mè có thể làm cho mùi thơm của nước sốt đậm đà hơn!”
Cô lấy một nắm măng tây nhỏ ra và nói trước ống kính: “Để cân bằng dinh dưỡng và bổ sung vitamin, chúng ta cũng cần chần một số loại rau nhỏ. Nếu mọi người ở nhà không có măng tây, thì cải thìa và bắp cải có thể thay thế được “
Sau đó, cô đun một nồi nước và thêm chút muối: “Thêm một chút muối vào nước có thể giữ cho rau xanh, màu sắc đẹp hơn, và nó cũng có thể thúc đẩy cảm giác thèm ăn. ”
【ùng ục ục: Đánh giá tôi cao quá rồi, tôi lại không thể không muốn ăn. 】
【 yêu nhất tô hoàng du: Nhân gian chân thật. 】
【 sái kim trướng: Có lẽ chỉ có bản thân Anh Đào mới có thể mất cảm giác ngon miệng vì trình bày món ăn không tốt … Tôi rõ ràng chỉ cần ngon miệng là được. 】
Sau khi chần măng tây, Bạch Anh đổ một ít dầu gà dọc theo vành của soong, tiếng xèo xèo vang lên, bắc nồi xuống.
Lấy đồ khô ra, cắt thành từng lát mỏng, đặt lên trên cơm, đổ lượng nước sốt thích hợp vào, dùng thìa trộn đều, cuối cùng cho một ít măng tây lên trên là đã thành cơm niêu mĩ vị rồi.
Bạch Anh dùng thìa nhỏ đảo cơm dưới đáy soong, nhờ mỡ gà giữ ẩm nên lớp vỏ cơm dễ dàng bị xới tung lên: “Vỏ cơm giòn, cũng là một món ăn vặt rất ngon.”
Khán giả được thúc đẩy, dùng hành động thực tế hoàn mỹ để thuyết minh, vĩnh viễn đều có người muốn ăn, như lang như hổ.
【đừng quên tôi: 55555, tôi không được, ăn rồi đó, dịch dinh dưỡng lại không thể đỡ thèm. 】
【 thành phần tri thức không phải Bách Linh: Hưng phấn mà chà xát chà xát tay, hôm nay tôi đánh đầu được năm mươi điểm, cảm giác vận khí của mình không tồi, không chừng có thể lấy được một niêu cơm. 】
【 một cước đá bay các người: Đừng nghĩ , vận khí vẫn còn này, hôm nay tôi đi đường bị trượt ngã, cho nên cơm niêu nhất định là của tôi.】
【 ùng ục ục: Mấy người tranh cơm niêu đi, tôi đây lấy cà ri gà xanh kiểu Thái, ai cũng không giành thưởng với tôi. 】
【 chỉ có vân biết: Cô suy nghĩ peach】
Còn chưa tới lúc rút thưởng, khán giả đã muốn triển khai tuồng cung đấu.
Bạch Anh vô cùng xấu xa dọa khán giả một phen, “Hôm nay không trừu thưởng .”
【 ly ly nguyên bên cây cỏ: ! ! ! ! Đây là phạm tội! Tôi sẽ thèm đến chết! Đây là mưu sát! 】
【rick là khoa học gia: Tôi bỏ thời gian nghiên cứu khoa học, vậy mà lại nói cái này với tôi? Report. 】
【ùng ục ục: Đoán được chân tướng khiến tôi không hoảng hốt. 】
【Summer: Mấy người là thẳng nam không biết con gái có câu khẩu thị tâm phi à? 】
Trò đùa dai của Bạch Anh lừa được số ít thẳng nam, nhóm nữ cơ bản đều đã nhìn thấu ý định của cô.
Cuối cùng, trong tiếng ồn ào của mọi người, Bạch Anh rút thưởng.
“Chúc mừng cải thìa, sái kim trướng, tầm thường, ùng ục ục, Summer lấy được thưởng, cơm niêu với cà ri gà xanh kiểu Thái sẽ đưa đến sau.”
Bạch Anh thấy Lương Ô Ô ở phòng bếp đi qua đi lại, nhanh chóng vẫy tay với với màn ảnh, “Lần này đến đây thôi, mọi người buổi tối gặp lại nha!”
Ngay sau khi máy quay tắt, Lương Ô Ô lao vào.
Bạch Anh nghẹn họng.
Tại sao đã mấy tháng rồi? Chị tôi vẫn như một người tị nạn chưa bao giờ được ăn …
Có lẽ Bạch Anh vĩnh viễn cũng không hiểu, nỗi ám ảnh của cư dân Tinh Tế đối với thức ăn tự nhiên cũng giống như cư dân Tinh Tế hiện tại không hiểu sao một phụ nữ lại Trái đất bỏ ra rất nhiều tiền để mua một mảnh nguyên tố carbon và đeo nó trên tay —- lại không thể ăn nó.
Đúng vậy, trong mắt cư dân giữa các vì sao, một viên kim cương có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu không hấp dẫn bằng một chiếc bánh bao hấp.
Không thể không nói, thời đại thay đổi.
Bạch Anh nhìn những cái đầu tròn trịa của nhóm học sinh nhỏ, cúi đầu ăn như mèo con, trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào.
Nhóm học sinh nhỏ được mình nuôi đều lớn lên trắng trẻo và mập mạp, giống như một bầy búp bê nhỏ!
Trong khi nhóm đậu đinh đang ăn cà ri và cơm niêu đất, trong lòng lại nghĩ nhất định phải học được cách làm, sau này cũng làm những bữa ăn ngon cho chị ăn.
Có thể nói là vô cùng “Phụ từ tử hiếu” .
Chỉ có một mình Lương Ô Ô, càng ăn càng không thích nhiều chuyện.
Loại không khí kỳ quái này hình như càng ngày càng nhiều thì phải?