Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 33: Cháo Chân Quân*, Sơn Gia Tam Thúy**, Túi Sơn Hải***

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi tham gia hội nghị, Lê Phục thuận lợi bắt được danh sách đi Đế Quốc.

Sau khi thương lượng với Bạch Anh, hai người quyết định đi chuyến bay ngày mốt.

Lo lắng đến chuyến đi Đế Quốc, mỗi chuyến bay gần nhất, cũng cần một tuần, Bạch Anh chuẩn bị trước khi đi sẽ mang đến cho khán giả một ngày ẩm thực phong phú, bù lại cho những ngày mình đi không thể phát trực tiếp.

Vì thế sáng sớm, Bạch Anh đã dậy, kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

“Còn cần một ít mơ, đầu cẩu kỷ. . . . . . Ừm. . . . . . Hồ tiêu cũng muốn mua một ít.”

Lúc này khương Phi còn buồn ngủ đi tới cửa tủ lạnh: “Chị* ơi, hôm nay muốn học cái gì nha?” (xưng hô chị có vẻ dễ cưng hơn sư phụ hay cô nhỉ)

“Hôm nay mấy đứa không cần động tay, nhìn chị làm là được.” Bạch Anh thuận tay nhéo nhéo khuôn mặt béo béo của học sinh nữ duy nhất của mình.

Sau khi sống mấy tháng ở chỗ Bạch Anh, nhóm đậu đinh nhỏ béo lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

“Chị ơi, lần này chị đi bao lâu ạ?” Hai chiếc dép nhỏ của Khương Phi cọ vào nhau, tỏ vẻ không muốn xa Bạch Anh.

“Hai mươi ngày sau chị sẽ về.” Hai tay cô nắm lấy bả vai Khương Phi: “Mấy ngày này mấy đứa không được bỏ bài tập đâu đấy!”

Sau khi dỗ học sinh xong, lúc này mới Bạch Anh mới đặt đơn, mua nguyên liệu nấu ăn cần.

Sáng sớm sáu giờ vừa đến, Bạch Anh liền mở trực tiếp.

【 phật nhảy tường là của tôi: A! Anh Đào buổi sáng tốt lành nha! 】

【 ùng ục ục: Vì bắt kịp, đã rất lâu rồi tôi không ngủ đủ giấc. 】

【Rick là cái khoa học gia: Đã sáng rồi á? 】

【Summer: Ông nói xem? 】

“Buổi sáng tốt lành.” Bạch Anh cùng chào hỏi khán giả, “Hôm nay công bố một việc quan trọng, bởi vì gần đây sản phẩm mới cần một nguyên liệu đặc thù là đặc sản Đế Quốc, cho nên Anh Đào ngày mai sẽ đi Đế Quốc.”

Phòng trực tiếp một mảnh kêu rên.

【 yêu nhất tô hoàng du: Không cần đâu! Anh Đào! Tôi không thể không có cô! 】

【taurus: Mấy ngày này tôi phải qua thế nào đây! Chắc cửa hàng cũng tạm động cửa một thời gian à? Khóc chít chít.】

Bạch Anh vội vàng giải thích: “Cửa hàng trực tuyến sẽ tiếp tục hoạt động như bình thường, những người học việc nhỏ của tôi đã có thể ở một mình rồi!”

Lúc này khán giả mới được an ủi.

Bạch Anh yên lặng mắng: Có vẻ như khán giả của mình sẽ bị biến đổi vì họ không có thức ăn để ăn. . . . .

“Bù lại, ba món ngày hôm nay, Anh Đào sẽ ở cùng với mọi người nha!”

【 ùng ục ục: Được rồi được rồi, đừng oán giận, mọi người cũng không nhìn xem, trực tiếp Ngân Hà có mấy người phát trực tiếp mỗi ngày chứ. 】

【Morty là đứa ngốc nhỏ: Quả thật, một ngày phát trực tiếp vài lần như Anh Đào, quả thực là lông phượng và sừng lân*. 】(ý nói hiếm có đó)

【 đừng quên tôi: Chỗ mấu chốt là có rất ít chủ phòng nói được nhiều món ăn như thế chứ? 】

【 ban ngày dựa vào núi: Không nên cãi nhau, Anh Đào của chúng ta hiện tại đang nổi nên thị phi nhiều. 】

Khán giả trong phòng trực tiếp vội vàng đổi đề tài.

Bạch Anh nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu vô gạo, chuẩn bị làm cháo chân quân.

【 ly ly nguyên bên cây cỏ: Sao cháo này lại tên là cháo chân quân vậy? Có điển cố gì sao? 】

Hỏi rất hay nha!

Tuy nhiên, sau khi biết được danh tính thực sự của “Ban ngày dựa vào núi” và “Ly ly nguyên bên cây cỏ”, lại nhìn vào bình luận của hai người, luôn có cảm giác vi diệu.

Không nghĩ tới Sở Ly nhìn có vẻ lạnh như băng kia, tâm còn khá tinh tế, còn biết không được dẫn chiến đấy.

“Quả thật cháo chân quân có một điển cố.”

Bạch Anh bỏ gạo đã bo sạch vào nồi, cho thêm nước, lúc này mới tiếp tục nói: “Tương truyền thời kì Tam Quốc, có một vị danh y tên Đông Phong, y thuật cao siêu, như Hoa Đà của Quận Tiếu, Trương Trọng Cảnh ở Nam Dương cũng gọi ‘ An ba thần y ’.

Đông Phong thờ phụng Đạo giáo, thái độ làm người vô cùng tốt bụng, lúc xem bệnh cho người bệnh, phí chẩn bệnh không cần đưa, chỉ cần trồng cây mơ.”

Lúc nói đến đây, khán giả tỏ vẻ khó hiểu.

【tomato không phải potato: Tôi không hiểu, không phải giống cây mơ càng quý hơn à? 】

【ùng ục ục: Đó là cổ địa cầu ạ ngu ngốc! Người nơi đó căn bản không thiếu cây đấy? 】

【 ly ly nguyên trên cây cỏ: Thô nhưng thật.】

Nhân sinh, cậu phát hiện điểm hoa!

Bạch Anh cũng không nghĩ tới, có người sẽ đưa ra nghi vấn như vậy, không khỏi có chút ngơ ngác.

Chờ khán giả tiêu hóa “Quả mơ ở cổ địa cầu không đáng giá” này, cô mới tiếp tục kể chuyện xưa.

“Sau này, Đông Phong bởi vì xem bệnh cho rất nhiều người, cuối cùng cây giống mọc thành một rừng Cây. Năm được mùa, xung quanh thôn trang cũng không thiếu lương thực ăn, Đông Phong lấy quả mơ chín, bán cho thôn dân, dùng để trao đổi lương thực.

Đợi tới năm thiên tai, thu hoạch lương thực không tốt, ông sẽ bán số lương thực tích trữ được cho dân làng xung quanh với giá rẻ để giúp họ qua cơn đói kém.

Bởi vì Đông Phong tốt bụng, diệu thủ hồi xuân, cứu rất nhiều người, thiên đạo cho ông công đức viên mãn, vì thế Đông Phong có thể thành tiên, lấy danh Đông thực quân.

Sau này, mọi người hay dùng mơ để nhớ đến Đông thực quân, dùng rừng mơ để chỉ y thuật lớn lao.

Danh xưng “thánh thủ hạnh lâm” của nhóm danh y xuất sắc xuất phát từ đây.”

【 ùng ục ục: Cho nên cháo chân quân là cháo mơ, hoa quả cũng có thể dùng để nấu cháo à? 】

【 Morty là đứa ngốc nhỏ: Có điều muốn nói, trong tay Anh Đào có nguyên liệu nào không thể làm thành món ngon? 】

【 Anh Đào liếʍ con chó: Thế giới thật.】

Cháo chân quân không khó nấu, chẳng qua là lấy thịt quả mơ bỏ vào cháo.

Còn hơn cháo chân quân, điển cố của nó, mới là chỗ hấp dẫn người của nó.

Lửa dưới nồi được chỉnh nhỏ, chậm rãi đun nhừ.

Bữa sáng cũng không thể chỉ có cháo được, còn phải chuẩn bị đồ ăn kèm với cháo—— sơn gia tam thúy.

Sơn gia tam thúy, tên như ý nghĩa, được chế biến thành các món ăn kèm giòn với ba nguyên liệu tự nhiên từ núi.

Chỉ là, chủ tinh của Liên bang không có bất cứ khu rừng nào được trồng ngoài tự nhiên, ngoại trừ mười tiểu hành tinh có thể trồng trong môi trường tự nhiên, sản lượng trên chủ tinh về cơ bản là trong lán nhân tạo.

“Tiếp theo, thứ mà tôi muốn mang đến cho mọi người là một món ngon rất phổ biến ở triều đại nhà Tống —— sơn gia tam thúy.”

Cô chọn từng nguyên liệu một, “Sơn gia tam thúy có đầu cẩu kỉ, măng non và nấm dại. Chỉ là chúng ta không thể tìm thấy nấm dại ở đây, vì vậy chúng tôi chỉ có thể sử dụng nấm đông cô được nuôi trồng nhân tạo để thay thế!

【 không thích ngỗng: Chủ phòng thật sự có văn hóa, biết nhiều lịch sử như vậy.】

【 tiểu tử: Nhà Tống. . . . . .chuyện xảy ra lâu như vậy. 】

【 yêu nhất tô hoàng du: Nhìn tôi nhìn tôi đi! ID của tôi là mỹ thực của nhà Tống! Anh Đào làm đóa! 】

【thích ăn thịt kho Đông Pha: Tránh ra! ID của cậu không có cửa với tôi đâu. 】

【phật nhảy tường là của tôi: Tôi không nhằm vào ai đâu, các vị đang ngồi đều là rác rưởi. 】

Khán giả trong phòng bắt đầu so sánh không giới hạn.

Mà bản thân Bạch Anh, chuẩn bị bắt đầu nấu nước chần rau.

“Măng chúng ta cắt miếng, nấm phải bỏ rễ, nếu không vị sẽ không tốt.” Sau khi cô nói điểm yếu xong, liền để nguyên liệu nấu ăn đã xử lý xong sang một bên, thuận tay cầm lấy lọ dầu vừng.

“Chúng ta phải thêm vài giọt dầu vừng vào trong nước, như vậy rau sau khi rửa sẽ có mùi thơm.” Cô bắt tay vào chần rau: “Đầu cẩu kỷ chỉ cần chần hai mươi giây, vừa kịp chín mà vẫn giữ độ giòn. Mà măng với nấm lại không dễ chần như vậy, cho nên cần chần hai phút.”

Rau đã chần được vớt ra, cho vào bát thủy tinh.

“Tiếp theo, bạn chỉ cần cho một chút dầu mè, tiêu, muối, dấm và xì dầu vào trộn đều là được!”

【 sái kim trướng: Năm loại gia vị, thật đúng là “Chỉ cần”. . . . . . 】

【đạo sĩ gầy: Đây là cách phân tích đơn giản trong mắt học thần. 】

Sau khi đồ ăn trộn xong, khán giả đều ăn thử.

Một số người trong số họ không thích hương vị của hạt tiêu, Bạch Anh đã đoán trước điều này, vậy nên côđã chuẩn bị hai nguyên liệu.

【 không thích ngỗng: Tuy ăn rất ngon nhưng tôi không thích hạt tiêu lắm. 】

【 tiểu tử: Đúng.】

【Rick là cái khoa học gia: Tôi cảm giác ăn ngon hơn á, hơn nữa phong vị cũng độc đáo. 】

【Jerry: Tôi cũng thấy vậy. 】

【Summer: Không ai hỏi ý kiến ba đâu. 】

【Morty là đứa ngốc nhỏ: Sao ba lại tới đây? 】

【Jerry: Mọi người vẫn chưa về nhà, ba tới đây, chẳng lẽ mấy đứa không cần ba quan tâm à? 】

【Summer: Xì~】

Xem ra trong nhà này, địa vị của ba ba rất thấp nha. . . . . .

Hơn nữa theo cách nói chuyện của Summer, địa vị của ông ngoại cũng không khá hơn. . . . . .

Emmmmm, gia đình có vợ quản nghiêm sao?

Bạch Anh hợp thời lấy nguyên liệu nấu ăn khác ra, nói: “Sở dĩ dùng hạt tiêu, là vì người thời Tống thích vị này. Nhưng hiện tại chúng ta có cây ớt, chúng ta cũng có thể dùng bột ớt để trộn.”

Người xem lại ăn thử đồ ăn đã trộn đều, lúc này đây lại không có ai có ý kiến gì.

Bạch Anh lấy thịt bò đã chần, tôm bóc vỏ, cắt thành hạt lựu, phần măng chần còn lại cũng cắt hạt lựu.

Nguyên liệu nấu ăn của Liên bang rất quý, không thể lãng phí.

Lúc cô lấy phở ra nấu, khán giả lại một lần nữa làm mới kho nấu ăn.

【 không thích ngỗng: Cái này cũng có thể ăn sao? Tôi nhớ thứ này sau khi nấu chín rất dính với trơn.】

Cô lấy làm đồ ăn có sao không. . . . . .

Ánh mắt Bạch Anh có hoảng hốt trong nháy mắt.

“Phở chỉ cần chần qua. Lần này, món sẽ được làm là một món ngon thời Tống gọi là túi sơn hải.”

Cá cũng bị cắt thành hạt lựu, trộn với bò, tôm và măng thái hạt lựu trước đó, với dầu mè, nước tương nhạt, tiêu và một chút muối.

Kế tiếp, chính là chỗ khó khăn.

Bạch Anh lấy bột đậu xanh ra, chia tỉ lệ 1:2, cho thêm nước, làm nước đậu xanh.

Cô đun sôi một nồi nước và đặt một tấm kim loại lên đó.

Chờ chén đĩa nóng, một tay nhấc đĩa, tay kia múc nhanh một thìa bột sền sệt rồi đổ vào đĩa, tay cầm đĩa xoay và lắc nhanh.

【 ùng ục ục: Lại xuất hiện một lần nữa! Tuyệt kỹ vu thuật mọi khi! 】

【 Anh Đào viên thuốc nhỏ: Mẹ lại hỏi tôi tại sao xem trực tiếp lại quỳ.】

【 tiểu tử: Vô cùng nghi ngờ, đây thật sự là cấp mà con người học được à? 】

Bạch Anh đã thông qua cách làm lạnh làm ra hơn mười phần bánh phở đậu xanh.

Cô vo tròn miếng bột, cho phần nhân đã trộn trước đó vào, gói lại thành hình tam giác rồi úp ngược xuống đĩa.

Một đĩa có thể chứa năm túi sơn hải.

Giấm và nước sốt mè được cho vào hai đĩa nhỏ để làm đồ chấm.

Gắp một túi sơn hải, nhúng vào chút giấm, cắn một miếng, vị tươi của hải sản, vị thanh mát của măng, cộng với bún đậu xanh mướt, khiến người ta cảm nhận được hương vị của mùa xuân tuy đang giữa mùa hè.

Bạch Anh lợi dụng lúc người khác không chú ý, trộm gắp một túi sơn hải đưa cho học sinh nhỏ sau lưng ăn.

【 ùng ục ục: Ơ? Sao túi sơn hải của tôi lại chỉ còn ba cái thế? 】

Lúc này, cháo chân quân cũng ra nồi.

Túi sơn hải có một lớp hương vị phong phú, cùng với cháo chân quân ngọt ngào, dẻo và các món ăn kèm mới lạ, một ngày mới hoàn hảo sẽ bắt đầu.

===============

*Là cháo mơ. Theo truyền thuyết, Vào thời Tam Quốc, Đông Phong, người nước Ngô, rất thông thạo Đạo giáo, sống ẩn dật ở Lộc Sơn, không được trả tiền chữa bệnh, chỉ xin trồng một ít cây mơ cho bệnh nhân khỏi bệnh và nhiều năm sau chúng trở thành một khu rừng. Đông Phong đã thay thế những quả mơ chín bằng hạt gạo để giúp đỡ người nghèo. Bởi vì ông ta “cứu sống được nhiều người, có nhiều công đức.” Quần chúng tôn ông là “chân quân Đông”, và cháo mơ “cháo chân quân” là một loại tưởng niệm Đông Phong.

**Là một món trộn với ba loại rau: Nấm đông cô, măng, đầu cẩu kỉ.

***Là món với măng, cá phi lê, tôm, phở (xin nhũi vì tui không thể hiểu nổi cái tên này hmu)

======
« Chương TrướcChương Tiếp »