Chương 32: Lập Kế Hoạch Du Lịch

Trưởng khoa Tạ chợt nhận ra “Đây không phải là đề tài mới được các nhà khoa học đế quốc nghiên cứu trong cuộc họp trao đổi khoa học vừa rồi sao?”

“Nghe nói cuối cùng kết quả không giải quyết được gì .” Phó viện trưởng nói tiếp.

Ông ra hiệu cho phó giáo sư duy nhất trên bàn ăn, “Tiểu Trần, lại đây.”

Phó giáo sư Trần nhanh chóng chạy đến.

“Tôi nhớ lúc đó anh đã chịu trách nhiệm về người đang nghiên cứu này. Anh có nhớ vì sao đồ án đấy kết thúc không?”

Phó Giáo sư Chen cố gắng nhớ lại, ngắt quãng nói: “Là một tiến sĩ tên Tân Phổ Sâm. . . . . . Đề tài lúc đó của anh ta đang nghiên cứu về việc liệu hạt vani có thể được sử dụng làm gia vị ăn được hay không. “

Anh tìm kiếm ghi chép của mình trên quang não, dựa theo ngày kiểm tra, “Tìm được rồi, Tân Phổ Sâm cuối cùng từ bỏ nghiên cứu này là bởi vì tuy hương thơm của hạt vanilla rất nồng, nhưng khi cho vào chung với thực vật sẽ ảnh hưởng đến hương vị món ăn.”

Mấy người liếc nhau, trong lòng có chút khó hiểu.

Sao Bạch tiểu thư lại biết cách dùng vanilla?

Bên kia, Bạch Anh đang ở sau bếp làm bánh vó ngựa.

Chủ bếp bên cạnh nhìn chằm chằm, sợ bỏ qua chi tiết nào đấy.

“Bản thân bánh vó ngựa đã có vị ngọt trong, cho nên không cần thêm quá nhiều đường.”

Cô ấy hòa nước đường đã đun sôi vào bột móng ngựa, nói: “Thật ra thì không cần cho bột móng ngựa vào, cho vào nồi trộn đều. Pha hỗn hợp với nước. Bây giờ, để hỗn hợp vừa chín tới. Sau khi hấp trong nồi, hương vị của bánh móng ngựa là ngon nhất.”

Chờ bánh vó ngựa ra khỏi nồi, chủ bếp cắt một góc, ăn thử, ánh mắt lập tức sáng lên.

“Hóa ra đây là bánh vó ngựa chính tông!”

Giọng điệu của anh đột nhiên ngập ngừng, “Chỉ là công thức cải tiến rồi…”

Bạch Anh vung tay, “Anh dùng bao nhiêu cũng được, coi như lần này bồi thường của tôi! Dù sao bánh móng ngựa của anh cũng bị tôi làm hỏng, tôi thật sự phải chịu một nửa trách nhiệm.”

Dứt lời, cô liền nhấc chân đi ra ngoài.

Nếu lúc này cô quay đầu lại xem, chỉ sợ sẽ bị ánh mắt cảm kích của chủ bếp kia dọa sợ.

Lúc đi qua một nhân viên phục vụ, Bạch Anh bỗng dừng lại.

Nhân viên phục vụ chính là Phùng Hướng Thực lúc trước đi báo tin.

Nói thật ra, Bạch Anh không muốn chú ý cũng không được.

Mắt người kia như có thể nhìn xuyên thấu.

Cô nhìn anh vô tội.

“Bạch tiểu thư, tôi là fan của cô!”

Thiên đạo luân hồi, cuối cùng Bạch Anh cũng thật sự cảm nhận được sự bất lực của thiếu tướng.

“Cám ơn bạn đã quan tâm ủng hộ.”

Sau khi chụp ảnh xong, Bạch Anh liền rời đi.

Cô không để chuyện này trong lòng.

Hai người gặp thoáng qua, Bạch Anh rất nhanh đã đi ra nhà ăn phía trước.

Viện trưởng Tạ kiên trì muốn thanh toán hóa đơn, sau đó dẫn mọi người ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài, nhân viên phục vụ Quách Lộ vừa vặn mang đôi mắt sưng đỏ đi đến, oán hận trừng mắt nhìn Bạch Anh một cái.

Mọi người không thèm chú ý tới kẻ kỳ quái này, ngay cả ánh mắt cũng không cho, đi ngang qua.

“Bạch tiểu thư, không biết cô có muốn đi thăm vườn cây của trường đại học chúng tôi không?” Viện trưởng Tạ lại đưa ra mời.

Vẻ mặt Bạch Anh kinh hỉ, “Thật sự có thể chứ?”

“Đương nhiên, cô là khách của học viện lịch sử của chúng tôi, chỉ cần cô muốn đến là có thể đến bất cứ lúc nào.”

Một nhóm người chậm rãi đi về phía vườn cây, coi như tiêu cơm sau ăn.

Trong vườn thực vật của đại học Tử Kinh Hoa, nói chung có nhiều loài thực vật quý hơn, số lượng thường khan hiếm và không rõ cách sử dụng. (lúc trước thiếu mất 1 từ =)))

Bởi vì trong lúc chiến tranh rất nhiều tư liệu bị tổn hại, làm cho khoa học gia nhóm với một ít thực vật đích đặc tính hoàn toàn không biết.

Chỉ là những loại thực vật này không thực sự giúp Bạch Anh mở rộng thành phần nấu ăn.

Đi dạo được nửa đường, viện trưởng Tạ nói với cô về cây vanilla.

“Cây vani mà cô đề cập, chúng tôi đã từng nhìn thấy nó trong một cuộc họp trao đổi khoa học. Loại cây này có vẻ không phải loại hiếm trong đế quốc, nhưng mọi người đều không biết mục đích thực sự của nó.”

Viện trưởng Tạ đem toàn bộ hình ảnh về buổi triển lãm cho Bạch Anh xem.

Quả nhiên là cây vanilla!

Nội tâm Bạch Anh mừng như điên.

Chỉ cần cô có thể mua cây vanilla, là có thể giúp tăng hương vị của bánh ngọt rất nhiều.

Huống chi thời tiết dần nóng bức, cây vanilla có thể làm mấy thứ như kem, nghĩ thôi cũng khiến người chảy nước miếng.

Một hồi về đến nhà, Bạch Anh lập tức liên lạc với đại lý mua bán.

“Đại lý trình trình: Thật ngại quá, gần đây đơn hàng nhiều quá, đơn hàng của các đại lý về cơ bản đã đầy. Nếu ngài muốn mua loại cây này, e rằng sẽ phải đợi lần sau.”

“Anh Đào: Đại khái khoảng bao lâu mọi người mới có?”

“Đại lý trình trình: Đại lý của chúng tôi thường qua lại mỗi tháng một lần. Việc đi lại giữa Đế quốc và Liên bang trải dài qua ba hệ sao. Chi phí đi lại là quá cao, và đặc vụ của chúng tôi không thể làm điều đó thường xuyên.”

Đế quốc và Liên bang cách nhau hơn hai mươi năm ánh sáng, chỉ thông qua một con kênh cong, bạn có thể đạt được hiệu quả của việc đi nhanh.

Nhưng như chúng ta đều biết, bằng cách thay đổi độ cong và mở lỗ sâu để kéo khoảng cách giữa hai nút trong không gian, năng lượng tiêu thụ của chính nó rất lớn.

Do đó, chi phí đi lại qua các thiên hà rất đắt đỏ, không hợp túi tiền của tầng lớp lao động bình thường.

Bạch Anh hỏi qua vài đại lý, cũng không có người nào chịu nhận loại đơn vừa tốn công vừa tốn phí này.

Cô đành nói chuyện này với Lương Ô Ô, cũng tỏ vẻ mình muốn tự đi đế quốc một chuyến.

“Chính là. . . . . . Gần đây chị thật sự không đi được.” Lương Ô Ô cảm thấy khó xử.

Gần đây việc kinh doanh của cửa hàng trực tuyến rất hot, việc hợp tác với Lệ thịcũng khá hào phóng, Lương Ô Ô dự định sẽ tranh thủ thời gian này để chăm lo tài chính cho Bạch Anh và viết kế hoạch kinh doanh cho cửa hàng.

Huống chi trong nhà còn có bảy đậu đinh nhỏ, không thể rời khỏi người lớn được.

Bạch Anh lo lắng trong chốc lát, nói: “Đế quốc và Liên bang là những quốc gia thân thiện, nên lộ trình di chuyển cũng phải an toàn chứ?”

Lương Ô Ô lắc đầu, “Kéo dài qua ba hệ hằng tinh, sao có thể vẫn an toàn? Ngoại trừ việc xuyên qua lỗ giun. Khi đó, tàu vũ trụ tiếp xúc với vũ trụ bao la rất lâu. Ở những nơi đó, rất có thể gặp phải không tặc. Mặc dù công tác bảo mật của tàu vũ trụ đã được thực hiện tốt nhưng có ba đến năm vụ không tặc thành công mỗi năm.”

Cuối cùng cô cho ra kết luận, “Chị không thể cho em đi một mình.”

“. . . . . .”

Bạch Anh yên lặng lo lắng cho sức chiến đấu cấp E của thể chất Lương Ô Ô.

Chị có chắc hai ta cùng đi với mình em đi có gì khác nhau à?

Đυ.ng phải không tặc chẳng phải cũng biến thành đồ ăn sao?

Mắt thấy ánh mắt của con né càng ngày càng quỷ dị, Lương Ô Ô tức giận, đi lên cốc đầu con bé một cái.

“Ai u!”

“Em nghĩ cái gì đấy?”

Lương Ô Ô ở phòng khách đi qua đi lại, bỗng nhiên chợt lóe lên ý tưởng.

Không phải có sẵn người coi tiền như rác. . . . . . À không, có sẵn sức lao động thôi!

Cũng không biết người ta có thể rời khỏi phạm vi chủ tinh không.

Lương Ô Ô cho Bạch Anh một ánh mắt ý vị thâm trường, xoay người trộm đi nhắn tin cho Lê Phục.

“Lương Ô Ô: thiếu tướng, gần đây ngài có bận gì không?”

Tốc độ Lê Phục đáp lại rất nhanh.

“Lê Phục: Không bận, Bạch tiểu thư gặp phải chuyện gì à?”

Chậc chậc, sao ngài không hỏi tôi có gặp chuyện gì không thế?

Lương Ô Ô bị nam thần bơ, chua xót nuốt một miếng cẩu lương.

Quả nhiên đàn ông mới là người vô lợi không dậy sớm, đối với người không có hứng thú ngay cả hỏi cũng lười hỏi.

“Lương Ô Ô: Tiểu Anh Đào gần đây muốn đi đế quốc, tôi có việc không đi được, cho nên cả gan hỏi ngài thử, có hứng thú muốn đi đế quốc với con bé không.”

“Lương Ô Ô: Tôi còn thuê thêm một người phiên dịch đi cùng.”

Còn lâu mới là du dịch hai người nhá!

Ngồi trong văn phòng của Tổng Quân khu, Lê Phục đã bắt đầu hỏi về việc tuần tra tinh tế.

“Lê Phục: Gần đây tôi không có chuyện gì quan trọng, cứ nhìn theo sắp xếp của Bạch tiểu thư là được.”

Lúc Mạnh Diệp Lâm vào, liền thấy khóe miệng thiếu tướng nhà mình mỉm cười, sợ tới mức lập tức lui ra ngoài.

Cửa văn phòng đóng lại, phát ra một tiếng rầm.

Lê Phục có chút mất hứng khi bị chen ngang suy nghĩ, cau mày nói: “Cậu bị gì thế?”

Mạnh Diệp Lâm lại ngượng ngùng đi đến.

“Thiếu tướng.”

“Chuyện gì?”

“Ngày mai có một hội nghị, chúng ta cần thảo luận về điều lệ thăm đế quốc với các chính khách lớn của Liên Bang. Chủ tịch yêu cầu ngài tham gia lần này.”

Dứt lời, anh lại thấp giọng bổ sung một câu, “Ngài đã vắng họp ba lần.”

“Đi.”

Mạnh Diệp Lâm kinh ngạc một chút.

Đồng ý rồi à?

Anh ta vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời, định thuyết phục Lê Phục, nhưng không ngờ lại chẳng có tác dụng gì.

Lê Phục chú trọng quân sự phòng ngự của Liên Bang, về phần chuyện linh tinh như ngoại giao, ở trong mắt anh là việc của quan ngoại giao với chính khách.

Trước đây anh rất sốt ruột với những cuộc hội nghị hờ hững này, nhưng hôm nay anh lại vui vẻ đồng ý, điều này khiến Mạnh Diệp Lâm cảm thấy không đúng lắm.

“Ngày mai mấy giờ?” Thấy Mạnh Diệp Lâm mãi không nói chuyện, cuối cùng Lê Phục hỏi một câu.

“Hả? A! Đúng rồi! Thời gian, thời gian là buổi sáng mười hai giờ ngày mai, dự tính hội nghị hội liên tục bốn giờ.”

Mạnh Diệp Lâm tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Lê Phục, “Thiếu tướng, sao lần này ngài lại muốn đi thế?”

“Tôi dự định đi đến Đế quốc. Chi phí lần này…tính vào chi tiêu của tôi.”

“. . . . . .”

Quả nhiên thiếu tướng thông cảm cho chủ tịch, hoàn toàn là tự giác đấy!

Mạnh Diệp Lâm phun một câu, nghĩ thầm, không biết đám quan ngoại giao kia khi biết danh ngạch thiếu đi thiếu tướng quý giá, sẽ đau đớn đến mức nào đây.

Trước mặt những người khác, Lê Phục là một người không nói nhiều về bản thân, khoa học và công nghệ ngoại giao hoàn toàn không quan tâm.

Lê Phục còn đang lo lắng phải ngồi chuyến bay nào, nào biết đâu rằng sĩ quan phụ tá của mình đã bắt đầu đau lòng thay cho nhóm ngoại giao.

Trong khi cả hai đang thảo luận về cuộc họp trong văn phòng, Lương Ô Ô đã nói tin này với Bạch Anh.

“Cái gì?” Đầu Bạch Anh lắc như trống bỏi, “Sao có thể làm thế được? Quân sự phòng ngự của cả Liên Bang đều dựa vào thiếu tướng Lê chỉ huy, việc nhỏ như em, sao có thể làm phiền người ta được.”

Lương Ô Ô đã nằm liệt trên sô pha: “Muốn chị nói em là Hoàng Thượng không vội thái giám gấp à. Lê Phục người ta có thể không biết quốc gia đại sự quan trọng hử? Nếu gần đây quốc phòng bận rộn, anh ta cũng có thể nói không đồng ý đi với em mà?”

Cô cầm quả táo trên bàn trá, răng rắc cắn một miếng, độc mồm độc miêngh nói:”Đường đường là một thiếu tướng, nếu ngay cả việc này cũng không cân nhắc được, vậy quân hàm kia của anh ta bỏ không rồi.”

Bạch Anh vẫn vô cùng băn khoăn, “Không thân chẳng quen, chỉ gặp qua hai lần. . . . . .”

Ở cái nhìn của cô, số lần Lê Phục trợ giúp cô đã rất nhiều.

Mỗi lần lúc cô gặp được phiền toái, người này nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc.

Làm cho Bạch Anh mỗi lần nghĩ đến anh, còn có loại cảm giác xấu hổ như nợ nhân tình*.(là có ơn đóa)

“Có mỗi thế thôi mà!”

Chiếu theo cách tấn công của nam thần tôi, sợ rằng nhân tình này nợ càng nhiều!