Chương 17: Chị Là Chị Gái Thất Lạc Nhiều Năm Của Em

Bạch Anh bị tin này làm gián đoạn, quên mất tin tức trên quang não.

“Hoan nghênh Về phục tới hề.”

Fans số một mấy ngày không tới, quả thực Bạch Anh vẫn có chút thấp thỏm.

Dựa theo quy tắc cũ rút thăm trúng thưởng, lại mở cửa nhỏ cho fans số một, lúc này Bạch Anh mới rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, bớt thời gian xem quang não của mình.

Nhận được tin nhắn.

Từ sau khi sử dụng quang não, tin nhắn cùng điện thoại cơ bản đã rời khỏi sinh hoạt của Bạch Anh, ứng dụng mạng xã hội mới là phương thức liên lạc chủ yếu của mọi người.

“Hiện tại em đang ở đâu?”

Bạch Anh không hiểu sao, không đầu không đuôi, hơn nữa còn là dãy số xa lạ, chắc không phải là kẻ lừa đảo chứ?

Cô trực tiếp xóa tin nhắn, bưng mâm đi vào phòng khách.

Lúc Bạch Anh với Lương Ô Ô vui vẻ ăn tối, tính toán số tiền kiếm được hôm nay.

Bên kia một mình Bạch Đào ở trong căn phòng thuê nhỏ, đợi hơn một giờ cũng không thấy có người đáp lại.

“Con nhỏ chết tiệt kia!” Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi. Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden

Ngay sau đó sắc mặt cô ta cứng đờ.

Hóa ra sau khi Bạch Đào rời khỏi quận mười sáu làm việc, chưa từng liên lạc với Bạch Anh, trong lúc có đổi mới số điện thoại vài lần nhưng không nói cho cô em gái tiện nghi của mình biết.

Nhớ tới chuyện này, cô ta miễn cưỡng an ủi tâm tình, nhẫn nại tính tình cầm lấy cái điện thoại sớm đã bị thị trường đào thải kia của mình đánh chữ.

Loại điện thoại và máy tính xách tay quang não này vẫn còn là bởi vì giá cả rẻ, ở quận 18 và quận 19 vẫn có chút thị trường cho nên vẫn chưa bị đào thải hoàn toàn.

“Tiểu Anh, là chị, chị đến chỗ lúc trước chúng ta sống, phát hiện em không còn ở đó nữa, hiện tại em dọn đến chỗ nào rồi? Chị đến thăm em.”

Một phen nói năng rất lừa tình.

Thực ra Bạch Đào làm gì quay lại? Chẳng qua là nhìn thấy phòng ở mà Bạch Anh phát sóng trực tiếp có vẻ không tồi, chắc chắn không thể là cái phòng ở vừa bé vừa chật chội lúc đầu thôi.

Chung cư quận mười ba, Bạch Anh ăn xong cơm chiều, lấy hồ lô ướp đường lạnh trong tủ lạnh ra, mỗi một người một cây với Lương Ô Ô.

Mới vừa nuốt xuống một viên sơn trà chua ngọt, tay cô rung lên liên hoàn.

Click mở quang não, tin tức của Bạch Đào lập tức xông ra.

Lông mày cô nhảy dựng.

Nguyên chủ còn có chị gái? Trên hộ khẩu cũng không có mà. . .

Bạch Anh xuyên không tới mấy ngày, bởi vì mất trí nhớ nên làm bổ sung không ít giấy chứng nhận.

Nếu như cô còn có người giám hộ nào khác, lúc làm lại hộ khẩu nếu không liên lạc với người giám hộ lúc trước sẽ không dễ xử lý.

“Chị Ô Ô, chị còn nhớ lúc trước chị đυ.ng vào em tình huống ra sao không?”

Lương Ô Ô ăn đến mức hai cái quai hàm phồng lên như hamster, mơ hồ không rõ nói: “Lúc phi toa mới bắt đầu khởi động, còn chưa bay lên nhưng cũng có gia tốc không trung. . .”

Cô vất vả nhai hồ lô nuốt xuống: “Lúc ấy chị còn chưa có tăng tốc, nếu không thì không có khả năng em không có vết thương ngoài nào. Lại nói cũng kỳ quái, lúc ấy hình như em rơi xuống từ nơi nào đấy, hơn nữa chị nghe thấy ầm một tiếng, kết quả lúc đó dừng lại, em không bị thương tý nào. . .”

“Có thể mang em đến chỗ đó nhìn thử được không?”

Lương Ô Ô hơi ngơ: “Có phải em nhớ ra gì không? Nếu không ngày mai đến bệnh viện khám xem?”

Bạch Anh lắc đầu: “Em chỉ là muốn tái hiện cảnh tượng lúc đó, có lẽ sẽ nhớ tới cái gì đó.” Kỳ thật trong lòng cô còn ẩn ẩn hoài nghi một việc, lại không thể nói rõ.

“Vậy để sáng ngày mai rồi đi, lúc ấy chị dụng vào em là buối sáng.”

“Được.”

Bạch Anh ăn mà không biết mùi vị gì tiếp tục gặm đường hồ lô, chưa nghĩ ra nên đáp lại tin nhắn thế nào.

Đối với quá khứ của nguyên chủ cô hoàn toàn không biết gì, tất cả hiểu biết đều là từ hồ sơ cá nhân.

Nội dung đơn giản chính là tên họ là gì, tuổi bao nhiêu, nhà ở nơi nào, có sở trường đặc biệt nào, không liên quan gì tới chi tiết sinh hoạt hàng ngày.

Nếu như tin nhắn này là do tội phạm giăng lưới, hẳn không đến mức hơn một giờ lại quay lại tiếp tục câu cá chưa dính mồi.

Cho nên nếu nguyên chủ thật sự có một người chị gái.

Chẳng qua chỉ là một người chị khoan thai tới muộn sau khi nguyên chủ mất tích hơn hai mươi mấy ngày. . . Quan hệ, cảm tình với nguyên chủ. . . Ngẫm lại cũng rất vi diệu.

Bạch Anh ở cổ địa cầu tuy không có anh chị em, nhưng cũng có mấy người bạn không phải con một.

Anh chị của bọn họ, hận không thể giống như cha mẹ đẻ, ba ngày phải gọi điện hai lần cho bọn họ, hỏi đông hỏi tây.

Hơn hai mươi ngày không liên lạc, nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn chỉ sợ tro cốt cũng không tìm thấy.

Huống chi đối phương điều khiển từ ngữ rất có ý tứ, hỏi cô “dọn đi” chỗ nào.

Sao cô ta biết được Bạch Anh biến mất lâu như vậy, không phải là xảy ra sự việc ngoài ý muốn nào?

Bạch Anh quyết định giả vờ đáp lại cô ta.

“Cuối cùng chị cũng liên lạc với em.”

Một lát sau, cô nhận được đáp lại.

“Chị không có cách nào khác, hàng năm ba mẹ không về nhà, chị ra ngoài làm công là muốn tích cóp chút tiền, sau này mang theo em sống thật tốt. Lâu như vậy, chị rất nhớ em.”

Ồ, xem ra trước kia chưa từng cho nguyên chủ phí sinh hoạt.

Bạch Anh trợn tròn mắt, lại bắt đầu đánh chữ.

“Em ở đại học trôi qua rất khổ.”

Cô không có chất vấn cái gì linh tinh như “vì sao chị lại không tới thăm em”, lỡ như chị của nguyên chủ trong lúc nguyên chủ còn học đại học có đến thăm, vậy sẽ bị lộ tẩy.

Nhưng nếu nói một câu bản thân đã trải qua khổ sở như thế nào, cho dù có giải thích ra sao cũng không để lộ sơ hở nào.

Cô không biết, Bạch Đào trong phòng thuê đã sắp cạn kiệt kiên nhẫn.

“Con nhỏ chết tiệt kia, dựa vào năng lực của kim chủ kia! Còn dám chất vấn tao, sau này cho mày đẹp mặt!”

Bạch Đào có vài phần nhan sắc, nhóm công nhân cộng sự thường lui tới thấy cô ta xinh đẹp cũng không thích chấp nhặt với cô ta.

Hơn nữa lúc trước Bạch Anh là người mềm yếu, Bạch Đào ở nhà vênh mặt hất hàm sai khiến, không để Bạch Anh vào mắt.

Đến bây giờ, cô ta vẫn chưa từng thay đổi, cho rằng Bạch Anh vẫn là Bạch Anh lúc trước.

Chỉ là sao cô ta có thể nghĩ tới, hiện tại Bạch Anh đã sớm thay đổi trái tim, không phải cô gái nhỏ mềm yếu dễ khinh trước kia.

“Em nói nhiều vậy làm gì? Chị là chị em, chị còn có thể hại em? Nhanh đưa địa chỉ cho chị, chị thấy em ở ngoài chơi đã rồi giờ còn dám tranh luận với chị.”

Rất nhanh cô ta liền nhận được một tin nhắn đáp lại.

“Funny, . . .” Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi. Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden

Đương nhiên không phải do Bạch Anh trả lời, cô vẫn còn muốn biết thêm thông tin.

Chính là Lương Ô Ô đột nhiên phát hiện có điều gì đó không ổn, tưởng em ấy với fans số một đang nhắn tin, nhưng khi cô xem phần tin nhắn trả lời của Bạch Đào.

“Đã hơn 20 ngày rồi cô ta mới liên lạc với em. Đừng tin lời cô ta! Ngày mai chúng ta đến đồn cảnh sát kiểm tra tài khoản của cô ta xem cô ta có đùng là chị của em không!”

Lương Ô Ô tức giận, nhưng Bạch Anh đã yên tâm. Cầm cốc uống sữa một cách nhàn nhã.

“Em đặc biệt thật đấy. Chị nhìn em mà phát bực! Sao em không vội chút nào vậy?”

Bạch Anh liếc nhìn cô một cái không thể giải thích được, “Cô ta không biết địa chỉ của em.”

Lương Ô Ô không tin tưởng cô. Nhìn cô: “Em không định nói cho cô ta biết sao?”

Bạch Anh nghe thấy cô có chút tức giận, “Em chỉ muốn giả vờ để xem xem cuộc sống trước kia của em thế nào, nhưng chị cắt ngang lời em.”

Lương Ô Ô, thường thì mọi việc đều tốt, chỉ có khi nóng nảy và khi đàm phán công việc thì y như hai người khác nhau.

“Ước chừng một lát nữa cô ta sẽ liên lạc với em.” Bạch Anh chế nhạo khi nhìn thấy mô hình máy không được ẩn trong phần thông tin của tin nhắn.

Cấu hình này gần như tương đương với máy móc của cổ địa cầu.

Một người mà sử dụng loại đồ này cho thấy cô ta đang rất thiếu tiền.

Cô sẽ không dại dột nghĩ đối phương đến là để “kết nối tình cảm”.

Và xét từ giọng điệu của tin nhắn cuối cùng, nguyên chủ ban đầu hơi sợ cô ta.

Lương Ô Ô vội vàng lập công, “Sáng sớm mai chị sẽ đưa em tới địa điểm xảy ra tai nạn, sau đó chúng ta đến đồn cảnh sát kiểm tra tài khoản.”

“Được.”

. . . Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi. Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden

Trong căn phòng cho thuê, Bạch Đào nhìn câu trả lời cuối cùng khó hiểu.

Có nghĩa là gì?

Nhiều ngôn ngữ của địa cầu cổ đã biến mất khi các nền văn minh hợp nhất.

Chỉ có tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Hindi, v.v., đã từng được một lượng lớn dân số sử dụng, vẫn còn được lưu giữ lại.

Có rất nhiều người sinh ra trong Liên bang, và một phần lớn trong số họ có dòng máu lai, vì vậy ngôn ngữ chính được sử dụng là tiếng Trung Quốc.

Tiếng Anh được sử dụng như một ngôn ngữ ngoại giao, một môn học chỉ có ở các trường đại học và giảng viên dạy ngôn ngữ nói.

Những người bỏ học trước khi hết cấp hai như Bạch Đào nhìn chữ nào cũng thấy chán chứ đừng nào học được chữ nào.

Cô ta kiểm tra trên Internet, nhưng nó hiển thị “tiếng lóng tiếng Anh của Trung Quốc, bạn chỉ có thể tự hiểu.”

Giải thích như này thì giải thích làm gì!

Bạch Đào nghiến răng nói: “Thật mất mặt mà, con nhỏ chết tiệt, xem tao đối phó với mày ra sao khi tao tìm thấy mày. . .”

Mặc dù cô ta không hiểu ý nghĩa thực sự của câu trả lời, nhưng phản ứng của Bạch Đào dường như đã hiểu.

Có thể thấy rằng cho dù cô ta có hiểu đấy là tiếng cười hay không thì Bạch Anh cũng sẽ bị trả thù.

Cô tức giận gọi.

“Bạch Anh, con nhỏ chết tiệt dám lên mặt với tao–”

“Toot. . .” Bạch Đào kinh ngạc nhìn điện thoại trên tay, như thể vừa phát hiện ra một sự kiện bí ẩn ngoài hành tinh.

“Mày! Dám! Không! Trả! Lời! Điện! Thoại! Của! Tao!”

Đương nhiên Bạch Anh dám.

Nếu không phải cô ngăn cản, Lương Ô Ô ở bên cạnh đã dám nghe điện thoại mắng Bạch Đào ba trăm hiệp rồi.

“Quên đi, vì loại người này không xứng.”

Giống như người ngoài, Bạch Anh không quan tâm đến cái gọi là chị gái hám lợi.

Thực ra, nếu như nguyên chủ có chị gái yêu mình, Bạch Anh chiếm thân thể của người khác, đương nhiên cô cũng đồng ý trả lại một hai.

Nhưng nhìn cái gọi người gọi là chị gái này, chó cậy gần nhà.

“Tốt hơn là em nên thay đổi số liên lạc.” Cô đăng ký một gói cước mới trên mạng Sao ngay lập tức.

Số liên lạc ban đầu lập tức bị hủy bỏ.

Vì vậy, khi Bạch Đào gọi lại – “Xin lỗi, số mà bạn gọi đã trống. Xin lỗi, số. . .” Bạch Đào khó chịu.

. . .

“Bạch Anh! Em thật tốt!” Sau khi thoát khỏi sự quấy rối của cô chị gái hám lợi, Bạch Anh ngủ yên một đêm. Sáng hôm sau ăn vội hai lát bánh mì, không bắt đầu phát sóng trực tiếp. Lương Ô Ô đã đưa đến nơi xảy ra vụ tai nạn trước đó.

“Vậy đó, chị sắp đạt đến độ cao của quỹ đạo trên không, em đột nhiên đâm vào phi toa của chị.” Lương Ô Ô vẫn không hiểu sao một cô bé lại rơi xuống từ trên trời.

Bạch Anh nhìn xung quanh, mắt cô dừng trên nóc một tòa nhà.

Phần mái của tòa nhà này rất gần với đường ray trên không, chỉ thấp hơn một chút so với mặt bằng của đường ray.

Từ đây nhảy xuống, nếu tình cờ gặp tàu con thoi đang chuẩn bị giảm tốc độ rẽ vào đường cua tốc độ cao, cho dù có đuổi kịp. . . Nguyên chủ tự sát bằng cách nhảy khỏi tòa nhà này?

Nếu đúng như vậy thì lúc đó chị của cô ấy ở đâu?

Nghĩ đến đây, mặt cô lạnh toát. Đừng ăn cắp nữa, tự thân vận động đi. Đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden

“Đi thôi, kiểm tra hộ khẩu.”

Bạch Anh không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người thân và bạn bè của nguyên chủ, nhưng nếu nguyên chủ chết mà còn có những nguyên nhân khác. Là chủ nhân mới của thân thể này, Bạch Anh cảm thấy mình cần phải đòi lại công bằng cho nguyên chủ.