- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 15: Đồ Hộp
Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
Chương 15: Đồ Hộp
“Lại đưa tấm lòng yêu mến với món ăn cho thổ hào ba ba à. . .!” Vẻ mặt Lương Ô Ô cười xấu xa, lấy bả vai đυ.ng Bạch Anh một phát.
“Đừng làm bừa.” Bạch Anh lật xem khen thưởng gần nhất, lấy tiền lời mà hệ thống đã chia xong ra.
“Người ta thưởng 1000 vạn, không thể chỉ vì để mở vị trí cao nhất, nếu thế thật thì quá không biết suy nghĩ, số tiền kia cho dù ăn cơm cả đời cũng đủ.”
Lương Ô Ô len lén phủi miệng một phát, nói thầm: “Không chắc là định ăn cả đời đâu. . .”
“Cái gì?”
“Không có gì không có gì, không phải lần trước em gọi video với cậu ta sao, lớn lên thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, không nghĩ tới anh ta lại là lính, còn rất mốt, tóc nhuộm màu xám bạc.”
Lương Ô Ô một lời khó nói hết nhìn cô: “Quân đội không cho phép nhuộm tóc, nhất định là trời sinh. Vừa nói vậy chị nhớ ra, tóc nam thần của chị cũng là màu xám bạc!”
Bạch Anh vừa muốn nói cái gì, trên quang não hiện lên một giọng nói.
“Xin chào.”
“Xin chào, tôi là công ty quản lý phân phối thực phẩm của tập đoàn Lê thị.”
Bạch Anh biến sắc, lập tức mở chế độ rảnh tay.
“Là như này, sau khi xem trực tiếp của tiểu thư, tôi vô cùng hy vọng có thể hợp tác với cô, đẩy ra một ít thực phẩm đóng gói nhanh và tiện lợi.”
Lương Ô Ô hắng giọng một cái, “Khụ, chào cậu, tôi là người đại diện cho streamer Anh Đào, có liên quan tới buôn bán hợp tác sẽ do tôi đàm phán với cậu.”
Bạch Anh không am hiểu những thứ này, hầu như chen không lọt miệng, ngồi bên cạnh nghe hai người tôi tới cậu đi bắt đầu ra điều kiện, cò kè mặc cả.
Năng lực tiêu thụ của Lương Ô Ô quả thực không phải thổi phồng, cũng chỉ ăn hết thiệt thòi của bằng cấp không tốt, nếu không chỉ sợ cô cũng sẽ không làm việc ở quận 14.
Tăng thêm người bên Lê Kiêu có mười phần thành ý muốn hợp tác, vỏn vẹn chỉ cần giáo trình cùng với nguyên liệu mà Bạch Anh cung cấp, Lương Ô Ô liền vì con bé mà đàm phấn đến ba phần lợi nhuận.
Sau khi giọng nói cắt đứt, hai mắt Bạch Anh tỏa ánh sáng nhìn Lương Ô Ô, “Chị Ô Ô, mau từ chức! Em nuôi chị nha!”
Nhân tài như Lương Ô Ô, một tháng chỉ cho tám ngàn điểm tín dụng công tác, quả thật không xứng với chị ấy.
Bàn tay nhỏ bé của Lương Ô Ô vung lên, từ chức!
“Nghe cho rõ, bà đây rất không hài lòng với ông, cho nên bà đây không làm nữa, đầu trọc chết tiệt!”
Mắng xong một câu này, Lương Ô Ô cúp điện thoại, nằm trên ghế sa lon co quắp, “Thoải mái!” Sau đó cô lập tức ngồi dậy, hỏi: “Em có ý định cung cấp cách điều chế nào?”
Cô nghiêm túc nhìn Bạch Anh, “Như những gì em biết đấy, điều kiện kiên quyết của loại hợp đồng lợi nhuận cao này, danh ngạch buôn bán phải cao hơn, nếu không còn không bằng trực tiếp làm rồi bán.”
Bạch Anh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Em muốn làm thực phẩm để trong hộp.”
“Thực phẩm để trong hộp?”
“Chính là đồ hộp.”
“Đồ hộp?”
Lương Ô Ô với tư cách là cư dân lớn lên ở Sao, sẽ không biết thứ như đồ hộp, lập tức hóa thân thành bộ lặp.
“. . .”
Ngay cả đồ hộp cũng chưa từng được ăn, thực sự có chút đáng thương.
Bạch Anh đồng tình nhìn thoáng qua Lương Ô Ô, “Đồ hộp chính là thực phẩm đã nấu nướng xong đóng gói trong môi trường vô khuẩn, loại thực phẩm này mặc dù ăn không ngon như lúc mới làm, nhưng tự nhiên cũng có ưu điểm của mình như dễ dàng mang theo, bảo đảm thời gian tích trữ dài hơn.”
“Còn có thể dài hơn?” Tròng mắt Lương Ô Ô nhanh như chớp dạo qua một vòng.
“Chỉ cần làm tốt các bước hút chân không cùng sát trùng, ba đếm năm năm không thành vấn đề.”
Ngón tay Lương Ô Ô vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Nếu đã làm ra thứ này, thật sự rất đáng tiền. . .”
Cô mở quang não ra, cho Bạch Anh hiểu biết về giá cả dịch dinh dưỡng quân dụng trên thị trường.
“Em xem, những thứ này là đồ quân dụng, còn chưa phải dùng nguyên liệu nấu ăn tự nhiên để làm thành, giá cả đã đắt như thế. Nếu như đồ hộp em nói có thể bảo quản lâu như vậy, ở quân đội chắc chắn có nguồn tiêu thụ.”
“Xế chiều hôm nay em liền thử xem.”
Bạch Anh đặt mấy đơn hàng trên mạng Sao —— mua mấy cân mận bắc.
Chỉ nhìn hình ảnh trên tin tức, nước miếng của cô đã bắt đầu bài tiết.
Quả mận bắc và mấy loại như vậy, trực tiếp ăn chua muốn chết, làm thành loại thực phẩm thêm đường như đồ hộp và kẹo hồ lô, lại vô cùng được người địa cầu cũ hoan nghênh.
Cô cầm lấy một quyển sổ ghi chép, bắt đầu ghi chép cách điều chế hộp mứt quả cùng quả mận bắc.
So với dùng “Bàn phím ảo” đánh chữ, cô càng thi ghi bằng bút mực hơn.
Lương Ô Ô thật sự bắt đầu công việc của người đại diện, dùng tài khoản Bạch Anh phát trực tiếp, đăng một thông bao nhỏ trước.
“Kỷ niệm tuổi thơ trong hẻm nhỏ của địa cầu cũ: Kẹo hồ lô đường, đồ hộp quả mận bắc.”
Phòng trực tiếp lập tức sống động lên.
【linic: Hồ lô cũng có thể ăn ư? 】
【 ùng ục ục: Quá ngây thơ, bên trong phật nhảy tường cũng không có phật. . .! 】
Bạch Anh ngẩng đầu nhìn liếc, mỉm cười một cái.
Vậy cũng không đúng, trong phim phổi vợ chồng cũng không có vợ chồng, bánh vợ* ở bên trong cũng không có vợ. . .! (*chắc giống bánh phu thê)
Đợi đến lúc Bạch Anh tiến vào phòng trực tiếp, số người trực tuyến đã có hơn ba trăm vạn.
Bởi vậy có thể thấy được, người có thể tranh thủ thời gian xem trực tiếp buổi chiều chỉ là số ít.
Còn dư lại đại đa số mọi người, cũng cần phải chăm chỉ làm việc kiếm tiền lương.
“Nguyên liệu nấu ăn hôm nay rất đơn giản, quả mận bắc, đường phèn, nước tinh khiết cùng muối!”
【 rời rời nguyên bên trên cây cỏ: Hôm nay là một ngày dùng nước .】
【Morty là đồ ngốc: Quả kia tôi đã ăn qua, hương vị tuy được, nhưng mà ăn nhiều răng sẽ bị ê. 】
【 ùng ục ục: Thế cậu không nghĩ đến đường à? 】
【rick là một nhà khoa học: Tính toán thời gian một chút hoàn toàn là lãng phí thời gian. 】
【 Morty là đồ ngốc: Công việc hàng ngày của ông ngoại tôi chính là ngăn cản tôi đến trường. 】
Thật đúng là ông ngoại ruột mà. . .
Bạch Anh nhìn bình luận, nhả ra một câu.
Lập tức, cô lấy ra một con dao nhỏ, bổ quả mận bắc đã rửa sạch làm hai nửa, lấy hột ở chính giữa ra.
Xử lý sạch sẽ quả mận bắc xếp gọn gàng trên từng que trúc, để một bên hong khô.
Một nửa quả mận bắc bổ đôi bởi vì muốn làm thành đồ hộp, mà làm hồ lô cắt thành hai nửa rất không đẹp, Bạch Anh dùng một cây ống hút kim loại, trực tiếp loại bỏ phần hạt ở giữa của quả mận. bắc.
Một đống quả mận bắc giống như viên hồng ngọc, ngâm mình trong nước muối nhạt.
“Nước muối nhạt có thể phòng ngừa quả mận bắc bị ô-xy hoá, lại giúp cho quả mận bắc giữ được màu đỏ xinh đẹp!”
Nói xong, cô bỏ đường phèn vào trong nồi khô, nấu bằng lửa nhỏ.
Đường phèn dần dần hòa tan thành nước đường, bọt khí màu vàng nhạt ùng ục ùng ục xuất hiện, tản mát ra vị ngọt nhàn nhạt.
【 yêu nhất tô hoàng du: Màu sắc nước đường thật mê người! 】
Một giây sau, một gáo nước ấm được đổ vào nồi.
【 yêu nhất tôm hoàng du: A. . .! Cái đồ phụ nữ lạnh lùng vô tình này! 】
【 ùng ục ục: Thế giới nợ cậu một tượng vàng.】
Bạch Anh buồn cười giải thích: “Nước đường là dùng để nấu đồ hộp, chốc nữa còn phải chế nước đường tiếp. Được rồi, quả mận bắc sắp ra nồi rồi!”
Nước rất nhanh liền trở nên đặc sệt, quả mận bắc cũng được Bạch Anh ném vào trong nồi.
Lại một cái nồi nhỏ bị Bạch Anh lấy ra, lần này, Bạch Anh đảo nước đường thành màu vàng kim.
“Lửa đến đây là đủ rồi, nếu như tiếp tục để lâu nước đường trở nguội sẽ rất đặc, trái lại, nếu như thời gian quá ngắn nước đường nguội sẽ dính răng.”
Tưới nước đường lên trên chuỗi hồ lô đã xiên, từng cây óng ánh màu mứt quả là được.
Vì để cho khán giả nhanh được ăn, kẹo hồ lô được Bạch Anh bỏ vào tủ lạnh.
Lúc này hộp quả mận bắc cũng nấu xong.
Mùi hương chua ngọt bay khắp phòng trực tiếp.
【 ùng ục ục: Cảm thấy đây là loại đồ ăn mà con gái rất thích. 】
Lời này lại khiến cho Bạch Anh dừng lại.
A. . ., vậy hôm nay không thể đưa đồ ăn buổi trưa cho thổ hào rồi! Hình như đàn ông không thích loại đồ chua ngọt này.
Hộp quả mận bắc cùng mứt quả chua ngọt ngon miệng, rất nhanh liền bắt được một đám người xem nữ.
【 không thích ngỗng: A. . . A. . . A. . . A. . . A. . . A. . . A. . ., ê ẩm ngọt ngào ăn thật ngon, chính là ăn thử xong càng đói bụng. . .】
【 {tiểu Tím}: Đồng ý, tôi bây giờ đang ngậm dịch dinh dưỡng xem trực tiếp của Anh Đào. 】
【 Tú Tú: Là một nhân tài, sao tôi lại không nghĩ ra phương pháp này. 】
【 anh đào viên thuốc nhỏ: Anh Đào Anh Đào, nhìn tôi đi! Làm nũng bán manh lăn qua lăn lại cầu rút trúng! 】
【 phật nhảy tường là của tôi: Có gì đặc biệt hơn người, tôi cũng biết làm.】
Lần này nguyên liệu nấu ăn không tính ít, Bạch Anh đếm, nói: “Hôm nay rút ra mười người xem được tặng kẹo hồ lô cùng với mứt mận bắc.”
Lúc này Lương Ô Ô dùng góc độ mà người xem không thể thấy chọc chọc tay Bạch Anh.
Bạch Anh kịp phản ứng, “Những người xem đáng yêu, bởi vì cấp bậc của tôi đã đến cấp bốn, có thể mở cửa tiệm, cho nên sắp tới quyết định mở một quán bán hàng qua mạng, hy vọng đến lúc đó mọi người có thể cổ vũ nhiều hơn!!!!”
【 ùng ục ục: Cuối cùng tôi cũng chờ đến ngày hôm nay! 】
【 ban ngày dựa vào núi cố gắng hết sức: Thời gian còn chưa tới, mà tôi đã cảm nhận được một hồi gió tanh mưa máu. 】
【rick là một nhà khoa học: Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, hàng hoá nhất định cung không đủ cầu, đáng tiếc Ngân Hà trực tiếp không cho phép dùng auto, bằng không thì. . .】
Ngẫu nhiên cũng có một hai câu không hài hòa.
【 Bạch Đào nước có ga: Phát trực tiếp không đến một tháng đã vội vàng mở cửa tiệm, tiền bạc rủng rỉnh cũng không nhanh vậy chứ? 】
【 trong bình ca: Nôn ọe, vậy mà lại không thể chờ đợi được mà cắt rau hẹ! 】
Fans hâm mộ Bạch Anh lập tức phản kích.
【 {tiểu Tím}: Vừa nãy cũng không có người nào để dao trên cổ bắt mấy người mua, thích ăn hay không thích ăn thì kệ đi, nếu như cảm thấy là cắt rau hẹ thì nhanh rời khỏi phòng trực tiếp, có thể thì ngàn lần đừng để bên ngoài bóc lột nữa nha! 】
【không thích ngỗng: Người nào vậy. . .,bản thân không thể kiếm tiền như người ta? Trông thấy người khác trôi qua tốt liền khó chịu? Bệnh đau mắt! 】
Người phụ nữ sau quang não tức giận đến chết.
“BA~!” quang não laptop cơ bản đã bị thị trường đào thải bị ném trên bàn.
Mặt người phụ nữ tức giận đến vặn vẹo.
“Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì đều là cùng sinh ra chung một gen, tao phải ở chỗ này chịu khổ, còn nó thì lại được người ta bao nuôi!”
Trong phòng cho thuê quận 18, một người có khuôn mặt tương tự với Bạch Anh, khí chất lại hoàn toàn bất đồng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn.
Hóa ra, nguyên chủ Bạch Anh không phải không có người thân, cô ấy có một người chị, tên là Bạch Đào.
Chỉ có điều cha mẹ hai người không chịu trách nhiệm, quanh năm không trở về nhà, chỉ chu cấp tiền sinh hoạt.
Từ nhỏ Bạch Anh khát vọng thông qua tri thức cải biến vận mệnh, thà rằng bớt ăn, cũng muốn lên đại học.
Mà Bạch Đào lớn hơn Bạch Anh năm tuổi, lại có ánh mắt thiển cận, một lòng nghĩ ra ngoài câu rùa vàng, vì vậy liền vứt bỏ em gái của mình, một mình ra ngoài làm công, lấy mộng đẹp trèo cao thiếu gia nhà giàu.
Chẳng qua dù tình cảm không tốt ra sao thì cũng sống chung hai mươi năm, Bạch Đào không có khả năng quên giọng của Bạch Anh.
Cô ta tưởng đứa em gái con ghẻ ký sinh bị mình vứt bỏ kia sẽ chết đói đầu đường, không nghĩ tới lại thấy được nó đang phát trực tiếp.
Người trong thời gian trực tiếp thong dong tự tin, làm gì giống lúc trưkhớc không có tý phóng khoáng nào!
Trái lại bản thân Bạch Đào, chẳng những đã lâu như vậy vẫn không thể quen được một người có tiền, ngược lại dần dần sa đọa đến mức thuê nhà ở quận 18, mỗi ngày làm việc không biết ngày đêm mới có thể duy trì sinh hoạt.
Bạch Đào tức giận đến toàn thân phát run.
Con nhỏ ti tiện, nghĩ bản thân phát đạt thì có thể quên tao à? Không có cửa đâu cưng!
Bạch Đào khẽ cắn răng nanh, quyết định tìm tới cửa.
Con nhỏ Bạch Anh kia có gì tốt, thân thể còn chưa nẩy nở đâu, không chừng kim chủ bao nuôi nó chơi mấy ngày là chán.
Nghĩ vậy, cô ta nhoẻn miệng cười, nhìn thoáng qua gương mặt mị hoặc trong gương, lại đứng lên dạo qua một vòng, bởi vì bản thân tiếp xúc với xã hội sớm nên dáng người phát dục tốt, trong mắt lóe lên ý định nhất định phải có ánh sáng chói lọi.
Bạch Anh đang rút thưởng bỗng rùng mình.
Cô không biết, nguyên chủ lại có một người chị gái rẻ mạt như vậy, còn có ý định cậy cái góc tường kim chủ không tồn tại của cô.
Đóng cửa phòng trực tiếp, Bạch Anh đem một phần đồ hộp dư ra đưa cho người liên lạc hợp tác với cô hôm nay.
Tại phía xa, Lê thiếu tướng ở tổng bộ quân khu, đợi trái đợi phải, cũng không đợi được trà chiều của mình.
Đúng lúc hôm nay bác sĩ Hứa tới đây kiểm tra định kỳ, nhìn dáng vẻ của anh, cười nhạo: “Sao thế, ân nhân nhỏ đưa đồ không đưa đồ cho cậu, cậu còn mắc chứng tăng động giảm chú ý à?”
Sĩ quan phụ tá Mạnh khẽ liếc anh một cái, ý bảo anh bớt tranh cãi.
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 15: Đồ Hộp