- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 14: Thử Nghiệm
Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
Chương 14: Thử Nghiệm
Bạch Anh sững sờ, thương gia?
Cô chọc chọc Lương Ô Ô, “Có việc làm tới cửa.”
“Trước cho phương thức liên lạc, còn lại chị giúp em đàm phán.”
. . .
Chỉ trong chớp mắt, đã đến thời gian hẹn của Bạch Anh với Lê Phục.
Lúc ra tòa nhất định phải mặt mày rạng rỡ.
Tuy nhiên toà án thẩm vấn chỉ có một nhóm người rất nhỏ, hơn nữa xuất phát từ mục đích bảo vệ quyền riêng tư, bất cứ người nào cũng không thể tiết lộ tin tức nguyên cáo, nhưng với tư cách là thành viên, Bạch Anh với Lê Phục trong cùng một tòa án nên nhất định sẽ thấy mặt đối phương.
Bởi vậy hôm nay Bạch Anh không nhăn nhó, trực tiếp tiếp mở điện thoại gọi video.
Đập vào mi mắt là một gian phòng tràn ngập hơi thở của kim loại, một người đàn ông cao lớn, tràn ngập tính công kích, ngồi chính giữa văn phòng.
Nếu như nói Lê Phục lớn lên đến đẹp trai cỡ nào, thì cũng không phải.
Tướng mạo Lê Phục chưa đủ đẹp trai, lại lộ ra hoocmon nam tính có cảm giác xâm lược khắp nơi.
Tóc màu xám bạc thực ra rất kén người, hơn nữa màu da Lê Phục là màu lúa mạch, nếu như không có ngũ quan sắc nét, chỉ sợ màu tóc của anh sẽ kéo giá trị nhan sắc xuống.
Anh là người đàn ông rất nam tính.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Bạch Anh.
Ánh mắt của Bạch Anh dừng lại trên quần áo anh: “Hóa ra anh là quân nhân.”
Lê Phục hơi bất ngờ.
Anh chưa từng nghĩ tới, tại Liên Bang lại có người không biết mặt của anh.
Nhìn cô gái nhỏ nũng nịu trước mặt, lần đầu tiên Lê Phục kinh ngạc.
Anh lúng túng sờ lên chóp mũi—— còn tưởng cô gái này sẽ giống những người khác, trông thấy anh thì sẽ hét lên!
Mặc dù phần lớn thời gian, anh thậm chí còn nghĩ cách bịt lại mấy tiếng la hét đấy.
Nhưng mà. . .
Ánh mắt của anh giống như vô tình lướt qua khuôn mặt xinh xắn của cô gái trước mặt, anh nhìn đôi mắt hoa đào ngập nước, thầm nghĩ: “Nếu như cô hét lên, nhất định sẽ không khiến người ta ghét bỏ.”
Những ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, không quá thời gian một cái nháy mắt.
Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, Lê Phục mở miệng.
“Đúng vậy, tôi công tác tại bộ phận quân đội.”
Giọng nam tràn ngập từ tính trầm thấp, lại khiến l*иg ngực Bạch Anh đập thình thịch.
Bạch Anh vô thức nhìn trái nhìn phải.
May chị Ô Ô đã đi làm, nếu không thì loại giọng trầm thấp từ tính này sẽ khiến cho chị ấy không nhịn được hét lên tại chỗ.
Bạch Anh ngơ ngác suy nghĩ, hồn nhiên không biết bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội biết được thân phận đối phương.
Sắc mặt của cô không giống giả vờ, khiến cho Lê Phục càng thêm tin tưởng cô mất ký ức.
Trong mắt của cô không có sự táo bạo của cư dân Sao, tinh khiết tựa như nai con trong rừng rậm, chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng khiến cho tâm hồn thanh thản
Lần đầu gặp mặt, Lê Phục có ấn tượng rất tốt với cô gái nhỏ trước mặt.
Hai người nghiêm túc thảo luận công việc lúc ra tòa, Lê Phục sợ cô không biết quá trình trên toà án, không rõ chi tiết nên nói hết tất cả những gì anh biết trong một lần.
Nếu như những người ở quân khu biết tình huống này, chỉ sợ sẽ kinh ngạc tới mức rơi cằm.
Thiếu tướng luôn lời ít ý nhiều, lại lải nhải dài dòng hơn một giờ vì một chuyện nhỏ nhặt như ra tòa.
Thực ra, ngay cả Lê Phục cũng không ý thức được, khi anh đối mặt với ân nhân nhỏ sự kiên nhẫn từ lúc nào đã trở nên tràn trề.
Mãi cho đến khi cúp điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, Lê Phục mới kinh ngạc.
Một giờ!
Loại chuyện này trước đó chưa từng có, khiến anh không khỏi nhíu mày.
Kể từ sau khi biết và tìm hiểu kỹ về Bạch Anh, số lần Lê Phục trải qua “Trước đó chưa từng có” nhiều hơn.
Loại cảm giác không thể khống chế này, khiến anh không thích ứng được.
Lê Phục là một người ngay cả khi bị bệnh cũng không cho phép bản thân mình buông lỏng, kiếp sống quân sự của anh, sự nghiệp của anh, chính là hết thảy của anh.
Tinh thần bị thương về cơ bản đã khỏi hẳn, có cần ít xem trực tiếp đi để loại bỏ loại cảm giác này không?
Anh ấn mở quang não, liên hệ với anh trai mình.
【 khó chịu nam: Sau này liên hệ kinh doanh với cô ấy nhiều chút, sau này có lẽ tôi sẽ bận rộn nhiều việc, không rảnh báo đáp. 】
Lê Kiêu xấu tính đổi tên ghi chú của em trai mình thành “Khó chịu nam”, vừa nhìn vừa cười.
“Chậc, người trẻ tuổi chỉ biết mạnh miệng, chỉ có vậy, trên đời có mấy người chưa từng trải qua mùi hương như thế? Sẽ có lúc tên nhóc cậu hối hận.”
Lê Kiêu dựa vào ghế sô pha trong phòng tổng giám đốc xa hoa, ngón tay đánh chữ cực kỳ nhanh.
【 Lê Kiêu: Không cần em nói, anh đã sớm có ý định hợp tác với cô ấy rồi. Đừng trách anh không nhắc nhở em, con gái không thích con trai không biết quan tâm đâu. 】
Rõ ràng tôi rất quan tâm! Vừa nãy tôi còn nói cả. . .
Lê Phục vô thức nghĩ lời phản bác, chữ đánh tới một nửa mới phản ứng được, nhanh chóng xóa bỏ chữ trong khung.
Đã xong!
Anh vỗ trán một cái, có chút buồn rầu nghĩ.
Ánh mắt như nước long lanh kia, tựa như lạc ấn khắc sâu trong tâm trí, luôn lơ đãng xuất hiện trong suy nghĩ anh.
Lê Phục đứng lên, cầm trang phục huấn luyện, đi đến sân huấn luyện.
. . .
Ngày hôm sau.
Bạch Anh dựa theo thời gian đã hẹn, tiến vào phòng họp trực tiếp.
Nhờ mật mã đặc thù của toà án thẩm vấn trực tiếp, cho nên có thể ngăn chặn người không có phận sự xông vào toà án thẩm vấn gây nhiễu loạn quá trình thẩm vấn.
Mạng lưới toà án thẩm vấn vô cùng thú vị.
Theo sự sắp xếp của nhân viên, quan toà, luật sư, bồi thẩm đoàn, nguyên cáo, nhân chứng, bị cáo đều có một vị trí rõ ràng.
Chỉ có cảnh sát áp lấy Lại Hộ Ưu xám xịt, phòng ngừa cô ta chạy trốn.
Lúc cô ta nhìn về phía nguyên cáo, vẻ mặt kinh ngạc, nếu như không phải đang được cảnh sát đỡ, chỉ sợ sẽ lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tại sao lại là anh ta!
Trong lòng Lại Hộ Ưu xoáy lên sóng to gió lớn.
Toàn bộ Liên Bang, còn có ai không biết gương mặt đó đây?
Lại nhìn về hướng ghế nhân chứng, thái độ Bạch Anh lơ đễnh bình thường, Lại Hộ Ưu kết luận, quan hệ của hai người nhất định không thể so sánh một cách bình thường.
“Bị cáo Ưu Tương, cô vì muốn phỉ báng người khác nên tung tin đồn không đúng sự thật, liên quan đến việc này cô có muốn phản bác không?”
“Không phản bác.” Ánh mắt Lại Hộ Ưu phức tạp.
Cô ta biết rõ, Lê Phục không có khả năng làm việc gì mà không nắm chắc.
“Nguyên cáo, anh khởi tố bị cáo ác ý phỉ báng, có mang theo chứng cứ chính xác không?”
Trong tấm hình, luật sư đang loay hoay với quang não trên cổ tay.
“Có liên quan tới chứng cứ bị cáo mua thuỷ quân, ác ý bôi đen, tôi đã gửi toàn bộ cho quan tòa cùng với bồi thẩm đoán đọc. Bị cáo mua được ID Bách nhân trảm, nước trong, Hạ Hạ và mười phòng làm việc thủy quân, dẫn đầu rất nhiều thuỷ quân, chế tạo tin tức sai lệch, ác ý bôi đen bị cáo cùng nhân chứng. . .”
Ghi chép nói chuyện, ghi chép chuyển khoản của Lại Hộ Ưu đều bị tra xét ra.
“Dựa vào cái gì mà mấy người tra ghi chép nói chuyện cùng ghi chép chuyển khoản của tôi? Đây là vụ án dân sự!” Lại Hộ Ưu đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Bởi vì nguyên cáo có thân phận đặc thù, chúng tôi có lý do hoài nghi, bị cáo ác ý bôi đen nguyên cáo, có mục đích khác mà không ai biết.”
“Không, không, tôi không có, tôi thật sự không có! Anh ta——”
“Không được phép tiết lộ thân phận nguyên cáo, đây là quy tắc của tòa án mạng lưới Sao.”
“Nhân chứng Anh Đào, cô có thừa nhận, từng bị bị cáo ác ý phỉ báng?”
“Có.”
“Cô có thể cung cấp chứng cứ được không? “
Bạch Anh gửi ghi chép nói chuyện phiếm trong phòng phát trực tiếp cho quan toà.
Kế tiếp toà án thẩm vấn vô cùng thuận lợi, bởi vì chứng cứ dồi dào, bồi thẩm đoàn tự không dị nghị gì, toàn bộ phiếu thông qua, phán định Lại Hộ Ưu tội phỉ báng.
Tội phỉ báng không cần ngồi tù, chỉ cần bồi thường phí tổn thất tinh thần cho người bị phỉ báng.
Đáng tiếc chính là Lê Phục không có ý định tha cho cô ta một lần.
Lại Hộ Ưu bị cảnh sát mang đi, đương nhiên còn có một lần thẩm vấn khác.
Cô ta cần trải qua tầng tầng thẩm vấn thôi miên, sau khi hoàn toàn chứng minh được cô ta không phải gián điệp, mới có thể trở về nhà của mình.
Nhưng mà trong khoảng thời gian bỏ trống này, đủ cho nhân khí của cô ta rơi xuống ngàn trượng.
Trả thù một người, thường không phải gϊếŧ chết cô ta, mà là lấy đi đồ vật cô ta để ý từng chút từng chút một.
Lại Hộ Ưu vô cùng để ý yêu thương thanh danh của mình, chỉ tiếc, qua hôm nay, sau khi tòa án thẩm vấn công bố kết quả, chỉ sợ thanh danh của cô ta sẽ không thể cứu vớt.
Không chỉ. . . thế mà còn, sau lần toà án thẩm vấn này, kim chủ của cô ta cũng sẽ bị Ngân Hà trực tiếp khởi tố, cùng biến mất với thanh danh của cô ta còn có chỗ dựa của cô ta.
Toà án thẩm vấn chấm dứt, Bạch Anh đúng hạn logout, hoàn toàn không có bị chuyện này ảnh hưởng tâm trạng.
Nhìn thấy cô không có ý định đến gần ôn chuyện, Lê Phục thở dài một hơi đồng thời lại cảm thấy mất mát.
Trong đầu của anh hiện lên một câu đã từng xem qua trong phim —— đàn ông đều là loại ti tiện bại hoại, không chiếm được mới là tốt nhất.
Lộn xộn cái gì!
Tâm trạng Lê Phục đột nhiên không tốt, không chào hỏi với đoàn luật sư liền phối hợp thoát ra.
. . .
Bên ngoài phòng huấn luyện, một đám binh sĩ tụ tập chung một chỗ.
“Thiếu tướng mấy ngày nay bị sao nữa không biết, rõ ràng mấy ngày trước có bộ dạng tâm trạng rất tốt.”
“Cậu còn có thể nhìn ra tâm trạng của thiếu tướng?” Một binh lính sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, học biểu cảm của Lê Phục, “Bình thường anh ta vẫn là loại biểu cảm như này.”
Binh sĩ đầu óc tối dạ vừa bày biểu cảm trên mặt: “Thể chất thiếu tướng đã SSS, không cần huấn luyện mỗi ngày, nhưng mà gần đây anh ta đã ở trong phòng huấn luyện huấn luyện liên tục năm ngày.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
“Lại nói tiếp, đúng là như vậy, quái. . .”
Lính cần vụ nhìn đám ngốc này, cười mà không nói.
Đám thanh niên sức trâu này, còn biết rõ hơn đại ca tôi bao nhiêu?
“Tụ tập nói chuyện gì đấy? Nhanh đi huấn luyện!” Mạnh Diệp Lâm như một vị chủ nhiệm lớp tri kỷ, đột nhiên xuất hiện sau lưng mọi người.
Mới vừa rồi binh sĩ còn nói cười, lập tức tán loạn.
“Vẫn còn huấn luyện?”
Lời hỏi không đầu không đuôi này của anh ta, lính cần vụ vừa nghe đã hiểu.
“Đã bảy giờ.”
Trong tay Mạnh Diệp Lâm mang theo một hộp cơm, đi vào.
“Chuyện gì?”
“Chủ phòng nhỏ của ngài lại thiên vị ngài.” Mạnh Diệp Lâm cười hì hì giơ hộp cơm, nói.
Chân mày Lê Phục cau lại, “Để đó trước đi.”
“Đừng. . ., sẽ nguội mất, ngài không ăn thì tôi có thể cầm đi, ngửi có vẻ rất thơm. . .”
“Cho tôi.”
Mạnh Diệp Lâm nghẹn, đáng tiếc nhìn hộp cơm trong tay, thầm nghĩ: ‘Không phải anh không muốn sao, có bản lĩnh thì đừng miệng ngại cơ thể lại thành thật. . .!’
Anh sờ lên chóp mũi, buông hộp cơm, đi ra ngoài.
“Sĩ quan phụ tá Mạnh. . .” Lính cần vụ tò mò nhìn Mạnh Diệp Lâm, muốn biết có chuyện gì khiến cho thiếu tướng tâm tình không tốt.
“Khụ, đàn ông mà, một tháng luôn có vài ngày như vậy.” Mạnh Diệp Lâm bôi đen Lê Phục một chút, để lại lính cần vụ đứng trong gió mất trật tự.
Tại sao tôi lại không biết có vài ngày như vậy?
. . ., cái đó vài ngày. . .?
Lính cần vụ bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Chẳng lẽ nói, đàn ông từ S cấp trở lên có thời kỳ đặc thù gì?
Lê· có vài ngày như vậy· Phục lúc này đang ngồi trong phòng huấn luyện, đóng cửa siêu trọng lực, đi đến bồn nước bên cạnh rửa sạch tay, lúc này mới mở hộp cơm ra.
Bên trong là năm miếng bò với bánh mì nướng, còn có một bình tương hoa quả vị dâu nhỏ.
Bánh mì nướng phết tương hoa quả đỏ đỏ, Lê Phục cầm lên, cắn một miếng lớn.
Ngọt.
Từ sau lần 1000 vạn khen thưởng trước, Bạch Anh để tỏ lòng cảm ơn, mỗi lần phát trực tiếp xong đều gửi cho Lê Phục một phần mỹ thực trong ngày.
Với tư cách người quen thuộc nhất với sinh hoạt thường ngày của thiếu tướng, lính cần vụ cho rằng, thiếu tướng nhà mình chắc chắn đã bị một cô gái quấn lấy.
Hơn nữa còn là một cô gái xum xoe.
Mẹ nói đúng, muốn bắt lấy một người đàn ông, trước tiên nên bắt lấy dạ dày anh ta.
Bằng không thì tại sao nhiều nữ minh tinh, xí nghiệp, nhà khoa học như thế đều nhiều lần vấp phải trắc trở, chỉ có mỗi chủ phòng nhỏ Anh Đào một lần đã thành công?
Dưới tình huống Lê Phục không biết gì, anh đã bị nhóm cấp dưới tự tiện lập cp.
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 14: Thử Nghiệm