Làm một bát phật nhảy tường to, số lượng nhiều hơn lúc trước.
Bàn tay nhỏ bé của Bạch Anh vung lên, “Hôm nay rút ra hai mươi người xem may mắn!”
【 ùng ục ục: Có lẽ tôi sẽ rất vui, thế nhưng mà vừa nhìn fans hâm mộ của Anh Đào nhà tôi. . . Phát hiện tỷ lệ trúng thưởng của tôi giảm xuống! 】
【linic: A. . . A. . . A. . . A. . . A. . . A. . . A. . ., các vị Thần Tiên phù hộ, tôi nhất định phải lấy được một bát phật nhảy tường.】
【 phật nhảy tường là của tôi: Nhìn ánh mắt của tôi.】
【 phì, là của tôi mới đúng: Pia lầu trên.】
【 Anh Đào thè lưỡi ra liếʍ con chó: Đây mới là ID vạn năng.】
Bạch Anh nghe thấy tiếng uốn éo ngoài tường càng ngày càng thảm thương, nhanh chóng chọn rút thưởng.
“Chúc mừng Về phục tới hề, linic, đừng quên tôi. . . Trúng thưởng, chúng ta gặp lại sau!”
Hình ảnh tối sầm, người xem trực tiếp không kịp hoan hô, chủ phòng đã không thấy tăm hơi.
Lúc Lương Ô Ô nghe thấy hai chữ “Gặp lại”, một chân đã nhảy vào phòng bếp.
“Chị không bao giờ. . . để phòng bếp nửa mở nữa! Có trời mới biết chỉ có thể ngửi thấy mà không thể ăn đau khổ biết bao nhiêu!”
Nói Dối ở bên cạnh phụ họa, “Meow!” Đúng!
Bạch Anh dở khóc dở cười.
Sinh sống ở Sao được nửa tháng, cô đã hiểu rõ mức độ háo sắc của cư dân Sao đối với mỹ thực, tuy hiểu rõ nhưng lại không thể thích ứng.
Phật nhảy tường được múc ra, đóng gói thành hai mươi phần khác nhau.
Nhớ tới phần ủng hộ to lớn của Về phục tới hề, Bạch Anh nhếch miệng, bỏ đồ ăn kèm và cơm vào hộp thứ nhất.
“Cho Fans hâm một lớn nhất kia của em?” Lương Ô Ô lấy cùi chỏ chọc chọc Bạch Anh, dùng giọng điệu ranh mãnh nói.
Bởi vì chú ý tình huống phát sinh, tuy Lương Ô Ô ngồi ở phòng khách ngay cạnh bếp, nhưng vẫn quan sát toàn bộ quá trình phát trực tiếp không sót chút nào.
Tất cả mọi việc xảy ra trong lúc Bạch Anh phát trực tiếp, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Thực ra 1000 vạn khen thưởng của Về phục tới hề với cảnh cáo của đoàn đội luật sư, chính là thao tác điển hình của anh hùng cứu mỹ nhân, khiến cho vô số thiếu nữ xem trực tiếp hét lên.
Trong lòng Lương Ô Ô cầu nguyện, nghìn lần vạn lần đừng là một ông chú đầu hói bụng đầy mỡ.
Nghĩ như vậy tuy không đạo đức, nhưng có cô bé nào lại không thích cao phú soái* đây? (cao, giàu, đẹp trai)
Bạch Anh gật đầu, “Không nghĩ tới còn có người giúp em nhiều như vậy.”
Chỉ có điều trong lòng cô không nổi lên một đống bong bóng hường phấn như Lương Ô Ô.
Bạch Anh lo lắng vị Về phục tới hề này còn có ý định khác.
Không phải Bạch Anh đa nghi, thật sự mà nói 1000 vạn không phải số lượng nhỏ, cho dù lưu lượng lớn*, phần đông địa chủ(thổ hào) trên Ngân Hà trực tiếp chưa từng có lần khen thưởng 1000 vạn nào. (*nhiều người biết, độ hot)
Nhưng khi Bạch Anh ấn mở trang chủ của Về phục tới hề, không có gì bất ngờ khi có thể chứng kiến danh xưng nổi tiếng —— vung tiền như rác.
Cho dù có tiền đến mức nào, trong cái nhìn của Bạch Anh, dùng 1000 vạn để khen thưởng cho một món ăn cũng quá nhiều.
Cô không biết, trong lúc Lê Phục bị tinh thần bạo động đã ăn biết bao nhiêu khổ, lại mất bao nhiêu năm không thể chữa khỏi, chỉ có thể dựa vào phương tiện giảm đau đắt nhất, nhưng hiệu quả vẫn cực kỳ nhỏ.
Món ăn của Bạch Anh với anh mà nói, không khác gì tiên đan.
Sau khi gửi phần thưởng đã đóng gói đi, lúc này Bạch Anh mới đến phòng khách ngồi xuống.
Lương Ô Ô với Nói Dối ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, đợi Bạch Anh tới ăn cơm.
“Chậc, phật nhảy tường cho con mèo nhỏ ăn, thật phung phí của trời.”
“Meow!” Cũng không phải cô làm!
Một người một mèo cãi nhau không dứt, ai cũng không nhường ai, trận đấu tựa như buồn bực ai ăn nhiều hơn.
Phật nhảy tường bổ dưỡng nóng hôi hổi, nuôi dưỡng thân thể, phối hợp với đồ ăn sáng thanh đạm vừa miệng, nước canh tươi đậm đặc, cùng với mùi cơm thơm ngát, thật sự có cảm giác như một buổi yến tiệc.
. . .
Trong văn phòng, Lê Phục đang bàn bạc với đoàn đội luật sư nên giải quyết như thế nào.
Lính cần vụ đứng ở cửa ra vào, muốn nói lại thôi.
“Tốt rồi, hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc vời chủ phòng, phối hợp tố tụng.” Lê Phúc liếc qua cửa ra vào, nghiêm trang nói.
Thành viên đoàn đội luật sư đứng lên, cúi chào, ra khỏi văn phòng.
Lính cần vụ đặt hộp cơm trên bàn, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ai muốn đứng ở cửa ngửi mùi thơm chứ!
Trong lòng Lê Phục tưởng bản thân giấu diếm tốt lắm, trên thực tế người quen biết anh trong quân khu đều có thể biết bí mật của anh.
Thỉnh thoảng trong văn phòng lại có mùi thơm bay ra, toàn bộ Sao còn có người thứ hai có thể nấu được món ăn thơm như vậy à?
Hơn nữa đoàn đội luật sư hôm nay. . .
Lính cần vụ cảm giác mình đã biết rõ Về phục tới hề này là ai.
Chỉ có điều nhìn bộ dạng lúc bình thường của thiếu tướng. . . Lính cần vụ rùng mình một cái, hoàn toàn không tưởng tượng ra bộ dạng thiếu tướng chiều chuộng một người phụ nữ.
Nhất định là do gặp chuyện bất bình! Không sai, chính là như vậy!
Lê Phục bị dán thẻ “Một lòng vì dân”, lúc này đang nhìn hộp cơm cỡ lớn, khóe miệng nhấc lên một tia mỉm cười không dễ phát hiện.
Phật nhảy tường có bao nhiêu, phần thưởng có bao nhiêu, trong lòng khán giả xem trực tiếp đều biết rõ.
Một phần này của Lê Phục, nếu không sai thì bằng ba phần của người khác.
Tâm trạng của anh rất tốt mở hộp cơm ra, đang nghĩ xem lúc nào đến gặp rồi cảm ơn vị chủ phòng nhỏ kia.
Tinh thần bạo động của Lê Phục sau khi ăn hết món ăn của Bạch Anh, không hề phát tác lại.
Vết thương cũ để lại do tham chiến lâu ngày đến bây giờ cũng gần như khỏi hẳn.
Anh mơ hồ có một loại cảm giác, bên trên cấp bậc SSS, còn tăng thêm một cấp bậc kinh khủng hơn.
Gió cuốn mây tan ăn xong mỹ vị được đưa tới, Lê Phục ăn no nghiêng người về phía ghế dựa, mở quang não ra, nhập văn bản.
【Xin chào, tôi là fans hâm mộ Về phục tới hề trong phòng trực tiếp, có một việc cần sự phối hợp của cô. 】
Bạch Anh ở quận mười ba phía xa, cùng lúc cảm thấy chấn động trên cổ tay.
A. . ., là kim chủ ba ba!
Bạch Anh nhìn nội dung trong lòng căng thẳng, phối hợp cái gì?
Nghĩ đến 1000 vạn kia, lại nghĩ tới một số tin tức địa chủ với chủ phòng nổi danh một đêm xuân tiêu trước khi xuyên không đến, mạch suy nghĩ lại không thể tránh suy nghĩ lệch đi.
Cô mang tâm trạng tâm thần bất định hỏi:【Cần tôi phối hợp cái gì?】
【Về phục tới hề: Trong quá trình đoàn luật sư làm việc, cần tôi với một người nữa làm chứng. Đây là tố tụng, đến lúc đó chúng ta chỉ cần gọi video hội nghị là được rồi, không cần tự đến trình diện. 】
Bạch Anh thầm mắng mình lòng dạ tiểu nhân.
Nhìn người ta xem, bằng phẳng cỡ nào, giúp người giúp đến cùng, không hề đề cập tới hồi báo!
【 Là viên thuốc Anh Đào nhỏ nha: Được, tôi sẽ phối hợp thật tốt. 】
【Về phục tới hề: Nếu như cô tiện, tiếp theo tôi sẽ thông qua hình thức gọi video, giới thiệu quá trình ra tòa cho cô. 】
【Là viên thuốc Anh Đào nhỏ nha: Không có vấn đề, chuyện ngày hôm nay may mà có anh kịp thời trợ giúp. Còn có việc khen thưởng. . . Thật sự quá tốn kém. 】
【Về phục tới hề: Cái kia vốn là thứ cô nên có được, giá trị những số tiền kia kém xa so với đồ ăn của cô. 】
Bây giờ kim chủ ba ba đều như vậy sao?
Vừa có tiền, miệng lại ngọt.
Trên mặt Bạch Anh mang nụ cười, nói chuyện mấy câu, trao đổi số thông tin, xét thấy hai người cũng không quá quen thuộc, hai bên đều không quá lôi kéo làm quen, mấy câu đã nói chuyện phiếm xong.
“Chậc chậc chậc, ai đấy. . .? Cười đến mức mặt đầy ý xuân! ” Lương Ô Ô rửa xong bát đĩa đi ra, đã nhìn thấy Bạch Anh nhìn chằm chằm vào quang não cười ngây ngô.
“Nào có! Em đang nói chuyện quan trọng đấy!” Bạch Anh giấu đầu lòi đuôi giải thích chuyện vừa rồi.
“Để ý vậy, chắc không phải em để ý người này rồi chứ?”
“Còn lâu nhé, chị xem thử đi, chính nhân quân tử đấy!” Bạch Anh đưa ghi chép nói chuyện cho Lương Ô Ô nhìn thoáng qua.
“Nói em ngốc thì em thật đúng là đồ ngốc mà, có mấy người sẽ nói rõ ràng ý định ra chứ? Chẳng lẽ thích một người, thì phải nói ngay trước mặt là tôi coi trọng em, tôi muốn theo đuổi em sao?”
Lương Ô Ô bắt đầu làm chuyên gia tư vấn tình cảm sắc bén: “Cậu ta muốn vô tri vô giác từ từ thay đổi ảnh hướng đến cuộc sống của em, cho em dần dần thích ứng với sự xuất hiện của cậu ta, nước ấm nấu ếch xanh, hiểu không hả!”
Bạch Anh sùng bái nhìn cô: “Chị Ô Ô, chị biết nhiều vậy. . .! Chị có mấy người bạn trai. . .?”
Bả vai Lương Ô Ô lập tức sụp xuống, “Chưa từng yêu ai! Chị đây không có kinh nghiệm trêu chọc đàn ông, lại không cơ hội ra tay, chậc, trời cao đố kỵ anh tài mà. . .!”
Cô lập tức nhận được một cái liếc xéo.
. . .
Sự kiện phát trực tiếp qua đi, Bạch Anh tiến vào cuộc sống ngắn ngủi bình tĩnh.
Video Pk được đăng lên trên mạng Sao, làm cho Fans hâm mộ của cô dần dần lên tới 1000 vạn.
Đã có số Fans hâm mộ như vậy, dù cho không có khen thưởng kếch xù, tiền lời của Bạch Anh mỗi ngày cũng đầy đủ phong phú.
Điều này khiến cho Lương Ô Ô vừa vui mừng lại vừa bất an.
Với tư cách bạn bè, Bạch Anh có thành tựu, tuy cô vui mừng.
Nhưng đồng thời, chính chênh lệch giữa cô với Bạch Anh khiến cho cô biết như vậy không thể có tình bạn lâu dài.
Cho dù là bạn bè hay người yêu cũng nên có thế lực ngang nhau thì mới có thể đứng trên cùng một con đường, làm bạn lâu dài.
Lương Ô Ô xung phong nhận việc nhìn về phía Bạch Anh đề nghị.
“Tiểu Anh Hoa, cấp chủ phòng của em đã đến cấp bốn, có nghĩ tới mở cửa tiệm không?”
Bạch Anh đang ngồi bên cạnh bàn trà nhớ thực đơn, nghe vậy ngẩng đầu, “Chuyện này đương nhiên là em đã từng cân nhắc qua, chỉ có điều mở cửa tiệm cần không ít nhân viên, em không có kinh nghiệm mở tiệm, trước tiên nên xem xét một thời gian ngắn đã.”
“Khụ, em thấy chị thế nào?” Lương Ô Ô có chút lo lắng: “Công tiêu thụ của chị ở công ty đứng số một số hai, không có thứ gì mà chị đề cử lại không bán được.”
Cô sờ sờ chóp mũi, “Có lẽ em không biết, công ty của chị ở quận 14, chị có thể đến ở quận 13, chính là nhờ vào tiền thưởng mỗi tháng.”
Ngại không đủ tựa, Lương Ô Ô lại bổ sung: “Sau này em mở cửa tiệm, nguyên vật liệu. . ., cửa hàng. . ., nhà kho. . . Những thứ này đều cần đàm phán giá cả, những việc này chị đều am hiểu.”
Bạch Anh buồn cười nhìn cô, “Chị lo vậy làm gì? Em còn chưa nói không cho chị hỗ trợ mà. Em chưa quen cuộc sống ở chỗ này, muốn mở cửa tiệm đương nhiên là phải tìm người quen thuộc nơi này rồi!”
Bạch Anh không phải không có nghĩ tới để cho Lương Ô Ô hỗ trợ, chỉ có điều vừa lên đã khiến người ta từ chức các loại, dù cho tiền lương rất cao, cũng khó tránh khỏi hiềm nghi vênh mặt hất cằm sai khiến.
Hiện tại Lương Ô Ô chủ động nói, trái lại rất tốt.
“Cái kia. . .chị biết rõ như vậy da mặt rất dày, nhưng mà chị. . .”
“Giữa bạn bè, không cần như vậy.” Bạch Anh kịp thời ngăn Lương Ô Ô xấu hổ giải thích.
Hai người lại bắt đầu ngồi chung một chỗ nghiên cứu đồ cần chuẩn bị để mở tiệm.
“Trước mắt tốt nhất chúng ta nên mở bán hàng qua mạng, như vậy chỉ cần thuê nhà kho là đủ rồi.” Lương Ô Ô đề nghị.
Nếu như vừa bắt đầu đã mở cửa tiệm, chưa nói tiền thuê cao, mở cửa tiệm phức tạp hơn nhiều, quá trình xin lại càng dài, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, hơn nữa thành phẩm càng cao, mạo hiểm càng lớn.
Huống hồ Bạch Anh cần thông qua phát trực tiếp để đạt được được độ nổi tiếng, nếu như cô đi làm chủ bếp thật, chỉ sợ không còn rảnh rỗi để làm đồ ăn phát trực tiếp.
Bạch Anh đồng ý đề nghị này.
Hiện nay cô không có học sinh, chỉ có thể dựa vào đồ ăn do bản thân làm, bởi vậy cô không tính mở tiệm cơm, ngược lại có ý định bán mấy món ăn đơn giản.
Ví dụ như trà sữa, cà phê, chocolate, những sản phẩm ngọt như này rất dễ bảo quản, mà một lần làm có thể bán cả ngày là lựa chọn tốt nhất.
Trừ cái đó nguyên liệu nồi lẩu nhất định cũng sẽ được chào đón.
Chỉ có điều trước đó, cô phải phát trực tiếp mấy lần, để cho khán giả biết rõ mỹ vị của đồ ăn, đồng thời cũng để cho bọn họ biết rõ, cô muốn mở cửa tiệm.
Ngay lúc hai người Bạch Anh với Lương Ô Ô hừng hực khí thế thương lượng công việc mở cửa tiệm, một số tiền lớn đã trên đường đến.
【 Ngân Hà Số 3: Bạch Anh tiểu thư, tôi là nhân viên quản lý Ngân Hà trực tiếp. Trước mắt có một vị thương gia muốn hợp tác với ngài, hy vọng có thể lấy được phương thức liên lạc của ngài, bên này chúng ta cần trưng cầu ý kiến của ngài có muốn gặp hay không. 】