- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 117: Ngoại truyện 1
Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
Chương 117: Ngoại truyện 1
Một tháng sau, Lê Phục ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, rơi vào trầm
tư.
Anh vừa mới bị bà xã đuổi ra khỏi phòng ngủ.
Theo cách nói của Tần Dục là con đường mà đàn ông phải qua.
Nhất là đàn ông mới cưới.
Muốn nói vì sao lại bị ghét, đại khái là vì mỗi ngày buổi tối giày vò người,
buổi sáng cũng giày vò người, khiến người ta ngủ không ngon giấc.
Phụ nữ không ngủ đủ giấc tính tình sẽ rất kém, hiện tại Lê Phục đã rõ điểm
này.
Anh xụ mặt, mmắt tròn mắt dẹp nhìn người máy quản gia trong phòng
khách.
Ngày hôm qua hình như hơi quá đáng. . .
Nghĩ vậy, Lê Phục chột dạ sờ lên chóp mũi.
Trong phòng ngủ, Bạch Anh nghiêm mặt chôn trong chăn, không chịu rời
giường.
Đợi một lát, trong lòng lại có chút không thoải mái.
Em đuổi anh ra ngoài, anh không biết gõ cửa xin vào à!
Nam cặn bã!
Lúc này, cửa có tiếng lạch cạnh mở.
Hoặc là nói Lê Phục vận may tốt có người đi trước già như Tần Dục cộng
thêm quân sư quạt mo.
Với tư cách lâu năm bị vợ quản nghiêm, Tần Dục nắm lòng cách khiến phụ
nữ hết giận
Không nói cái này, anh xoay một lúc không được, Lê Phục bóp một chút
liền vào được.
"Hừ!"
Bạch Anh chôn mặt sâu hơn.
"Bà xã, anh sai rồi."
Lần sau còn dám nữa.
Lê Phục nhớ lại tối hôm qua, chắc chắn đàn ông ở phương diện này dạy mãi
cũng không sửa.
Bạch Anh miễn cưỡng ngẩng đầu, liếc anh một cái, lúc này mới chậm rãi
ngồi dậy.
Chiếc váy ngủ bằng lụa màu sâm panh, để lộ một vùng da lớn, đầy dấu vết
ửng hồng khiến người ta xấu hổ.
Người nào đó vốn đã nguôi giận, tiến vào buồng vệ sinh liền hét ầm lên.
"A...! Lê Phục thối! Kiểu này thì hôm nay em gặp chị Ô Ô thế nào được!"
Kẻ đầu têu ngồi bên giường cười toe toét.
Lúc ra cửa, Bạch Anh mặc một chiếc sườn xám cổ đứng, miễn cưỡng che
được vết hằn trên cổ.
Liếc nhìn ai đó, Bạch Anh hất cằm lên, ra lệnh như thái hậu, "Đi!"
. . .
Trong khách sạn, Lương Ô Ô và Lê Kiêu ngồi cạnh nhau ở một bên bàn ăn,
biểu cảm có phần nhăn nhó.
Lê Kiêu nhìn cô, cười nói được.
Lúc này nhân viên phục vụ dẫn Bạch Anh cùng Lê Phục tới, thuận lợi ngồi
xuống.
Ánh mắt của cô lướt qua giữa Lương Ô Ô và Lê Kiêu, như thể muốn xem
có dòng điện chạy giữa hai người hay không.
Nhắc tới cũng kỳ quái, lúc đầu, Lương Ô Ô có chút thù địch với Lê Kiêu.
Nhưng theo thời gian, sự thù địch này dần thay đổi.
Lê Kiêu có vẻ rất giỏi trong nước ấm nấu ếch xanh.
Bị nhìn như vậy, Lương Ô Ô khó chịu đến mức không thể không đá Lê
Kiêu gầm bàn.
"Khụ, hôm nay gọi điện cho hai đứa tới có một chuyện quan trọng cần
thông báo."
Lê Kiêu nhìn về phía Bạch Anh, "Anh với chị Ô Ô——" Anh lại chuyển
hướng Lương Ô Ô, nhìn cô cười cười, "Đính hôn."
Về phần Lê Phục, bị anh vứt sang một bên.
"Đây là chuyện tốt nha!" Bạch Anh cười đến vui vẻ, "Chị Ô Ô, hai người
định làm lễ cưới lúc nào?"
Lương Ô Ô còn có chút không được tự nhiên, "Liền. . .Chờ chị sắp xếp
xong công việc ở công ty, có thời gian rồi nói sau!"
Phục vụ mang các món ăn lên, mấy người vừa trò chuyện vừa ăn.
"Phong cảnh trên tiểu hành tinh rất đẹp, hai người có thể chụp ảnh cưới ở
đó."
"Ồ, đúng rồi, ở đó đã có một khu nghỉ dưỡng rồi. Chúng ta có thể đóng cửa
kinh doanh một thời gian để tổ chức đám cưới cho hai người."
"Bây giờ em không làm phù dâu được, chị Trăn Trăn còn chưa kết hôn, có
lẽ có thể. . ."
Không đợi Lương Ô Ô nói gì, Bạch Anh đã bắt đầu lải nhải lên kế hoạch
hôn lễ cho cô.
"Hoa đồng căn bản không cần lo, học sinh nhỏ nhà chúng ta đủ rồi."
Bạch Anh nói cả buổi, phát hiện những người khác đều nhìn mình bằng ánh
mắt sàng ngời, không khỏi do dự, "Sao lại nhìn em thế?"
Lương Ô Ô mím miệng cười, "Người đã kết hôn có khác, nghĩ chu đáo
quá." ()
Lê Kiêu sờ sờ chóp mũi không nói chuyện.
Qua một hồi lâu, Lương Man Man mới cùng một một người đàn ông đeo
kính gọng vàng khoan thai đến chậm.
"Chị, xin lỗi. . . Em tới muộn." Cổ áo Lương Man Man có hơi lộn xộn,
người đàn ông phía sau đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn.
Lương Ô Ô cũng không tức giận.
Lương Man Man học rất giỏi về thiết kế cơ giáp, trước khi tốt nghiệp đã
vào trung tâm nghiên cứu thực tập, nghe nói vị trí ban đầu của Giang Ách
đã bị cô thay thế.
Trung tâm nghiên cứu bận rộn, đương nhiên Lương Ô Ô biết điều đó.
Bạch Anh liếc nhìn người đàn ông đi phía sau Lương Man Man, hỏi: "Đây
là?"
Khi cô vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người đàn
ông đeo kính vàng.
"Xin chào, tôi là bạn trai Man Man, tên là Đinh Nhất."
Bạch Anh đoán chắc bố mẹ của người này là người lười, bằng không thì sẽ
không đặt tên ít nét như vậy. . .
"Mau mời ngồi."
Hai người cũng lần lượt ngồi xuống, bàn tám người xếp đầy ba phía, người
đến đông đủ.
Đương nhiên Lương Man Man không phải không biết chị ruột của mình
muốn kết hôn, lần này tới, chủ yếu là muốn giới thiệu Đinh Nhất cho người
nhà.
"Chị Bạch Anh, Đinh Nhất vừa nói với em lần cuối cùng chị đưa cơ giáp
cho Giang Ách bảo trì, anh ấy cách đó không xa."
Đinh Nhất hợp thời nói tiếp, "Lúc ấy tôi với Giang Ách không ở chung
phòng thí nghiệm, cho nên cũng không biết anh ta vòng đến phòng thí
nghiệm phản vật chất, nếu không tôi cũng có thể nhắc nhở Bạch tiểu thư
——"
Ánh mắt Lê Phục đột nhiên trở nên nguy hiểm, Đinh Nhất bị ánh mắt áp
bức này nhìn chằm chằm, anh nhanh chóng đổi miệng. "Bây giờ nên gọi
phu nhân của thiếu tướng."
Bạch Anh véo tay Lê Phục dưới gầm bàn, ý bảo anh bớt chút. ()
Bắt nạt em rể tương lai làm gì?
Cô lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Mấy chuyện này qua cả rồi, cậu cũng
không nên áy náy làm gì. Lúc trước đâu có ai nhìn ra mục đích thật của anh
ta đâu."
Lương Ô Ô dùng quyền của chị gái, bắt đầu tra hộ khẩu.
"Học ngành nào?"
"Vật lý học, chuyên ngành lý luận dây cung."
"Bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay 27."
"Trong nhà có mấy anh chị em?"
"Em là con một."
. . .
Xong một bữa cơm, bắt đầu lên ý tưởng hôn lễ.
Nhưng mà trên thực tế, Lương Ô Ô còn có một vấn đề quan trọng —— cha
mẹ.
Sau tất cả, một sự thật không thể chối cãi là cha mẹ cô trọng nam khinh nữ.
Nếu Lương Ô Ô tổ chức đám cưới thì phải mời bố mẹ, họ hàng ở quê đến
dự.
Khi khối tài sản được tiết lộ, bố mẹ cô chắc chắn sẽ yêu cầu cô ấy phải chia
sẻ khối tài sản đó với anh trai và chị dâu.
Có thể sẽ gây sự trong đám cưới.
Hai anh em Lê Phục với Bạch Anh đều có thể coi như trẻ mồ côi, nhưng
Lương Ô Ô không phải, kết hôn sao có thể không mời cha mẹ họ hàng
được?
Bí mật này, cô vẫn luôn ưu phiền vì. . . Chuyện này.
Vấn đề này không dễ nói với Lê Kiêu, người nghe duy nhất đã trở thành
Bạch Anh.
Bạch Anh đã chuyển nơi ở và nhà hàng của mình đến tiểu hành tinh cách
đây khá lâu, đương nhiên Lương Ô Ô cũng đưa những học sinh nhỏ với Phi
Phi đến sống gần đó.
Cô cũng hiểu ro lo âu của Lương Ô Ô.
Không giống với Lương Man Man, lúc nhỏ Lương Ô Ô trôi qua coi như
không tệ.
Nói chung, không thể nói là không có ơn của cha mẹ.
Trước tình hình đó, Lương Ô Ô không muốn xảy ra xung đột trực diện với
gia đình mình.
Vì vậy, sau khi Lê Phục đi làm về, anh thấy cô vợ nhỏ của mình đang ôm
gối ngồi trên tấm thảm len màu trắng, anh sững sờ tự hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Bạch Anh cảm thấy cơ thể mình bay lên, giây tiếp theo, cô đã được thay đổi
tư thế và ngồi trên đùi của Lê Phục.
Cô nói tình huống của Lương Ô Ô nói cho Lê Phục. "Chuyện này chị Ô Ô
với anh cả ai cũng không thể xử lý tốt được, em đang nghĩ, có thể giúp
được gì không?"
"Vậy à?" Lê Phục mỉm cười một cái.
Theo suy nghĩ của anh, hai người đó đều đã lớn nên Bạch Anh không cần
phải lo lắng.
Tuy nhiên, vì bà xã đã lo lắng nên Lê Phục đảo mắt, nảy ra ý hay.
"Giao cho anh đi, anh có thể giải quyết chuyện này. "
"Thật á?" Bạch Anh kinh ngạc mà nhìn về phía anh.
"Đương nhiên."
Lê Phục hôn lên má cô rồi dụi đầu vào cổ Bạch Anh như một con chó lớn
"Có phần thưởng nào cho việc ngoan ngoãn như vậy không?"
Kẻ cứng rắn làm nũng, đấy là điểm yếu của Bạch Anh.
Chẳng bao lâu, cô không thể cưỡng lại kiểu làm nũng này và dường như cô
đã hứa hẹn điều gì đó.
Lê Phục bế cô vợ nhỏ đang mơ mơ màng màng đi về phía phòng ngủ.
Đối với một con sói xám lớn không thể ăn đủ mỗi ngày, thì việc ăn thịt là
trên hết.
Để ăn thịt, bất cứ thứ gì cũng có thể làm được.
Sau khi bắt nạt con thỏ trắng nào đó trong phòng ngủ, mắt cô ấy đỏ bừng,
con sói xám lớn đã gửi một tin nhắn cho cấp dưới cũ của mình một cách
mãn nguyện.
Thế là giống như kỳ tích, tại hôn lễ Lương Ô Ô, cha mẹ anh trai và chị dâu
của cô biểu hiện vô cùng "Vui vẻ hòa ái".
Lúc này Lương Ô Ô còn ngồi trước gương, để chuyên gia trang điểm trang
điểm cô dâu cho cô.
"Lê Phục nhà em rót canh mê hồn gì cho họ thế?" Cô vui vẻ nhìn Bạch Anh
trong gương, bị chị chuyên gia trang điểm nhanh chóng ấn vai lại, lúc này
mới ngồi yên.
Bạch Anh cũng bối rối, "Em không biết."
Cô đỏ mặt, nghĩ nếu hỏi sự thật có thể phải trả giá. . .
Người nào đó gần đây không biết học ai, tuy nói là có cầu tất nhiên có ứng,
nhưng làm cái gì cũng muốn thưởng.
Bạch Anh nghĩ đến đây, vẻ mặt mất tự nhiên.
"Thật sự rất thần ký, không nghĩ đến đường đường thiếu tướng còn có tiềm
năng này, có thể giúp xử lý mâu thuẫn của gia đình người ta nha. . ."
Có người ngoài ở, Lương Ô Ô cũng không dám nói nhiều hơn.
Hôn lễ thuận lợibtiến hành.
Mãi đến lúc ném hoa cưới mới xuất hiện một chuyện cười ô long.
Theo kế hoạch sẽ ném hoa cho Lương Man Man, Lương Ô Ô cũng luyện rất
nhiều lần.
Cuối cùng lại rơi sai chỗ —— vứt vào lòng phù rể Tiểu Vũ.
Khung cảnh yên tĩnh trong nháy mắt.
Tiểu Vũ năm nay. . . Hình như mới chỉ có 17 tuổi?
Những người khác đều cười ha hả, có người vỗ vai Tiểu Vũ, "Được nha
nhóc, sau này 17 kết hôn sớm hơn 27."
27, đương nhiên là chỉ Đinh Nhất.
Tiểu Vũ không biết nhớ tới cái gì, ý tứ hàm xúc không rõ cười một cái.
Sau khi nhảy khỏi sân khấu, anh đưa bó hoa cho Khương Phi, vẻ mặt chán
ghét nói: "Anh không thích hoa lắm, tặng em đi."
Người lớn chỉ coi đây là trò đùa giữa lũ trẻ, không ai để ý đến những bước
đi cứng đờ của Tiểu Vũ và khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của Khương Phi.
Trong bóng tối, lời tiên tri có thể trở thành sự thật.
- 🏠 Home
- Khoa Huyễn
- Đô Thị
- Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao
- Chương 117: Ngoại truyện 1