Chương 115: Hành tinh Ruba

Bạch Anh vốn đang tựa trên bờ vai Lê Phục, bỗng nhiên trời đất xoay

chuyển, cô ngã vào trong vòng tay của Lê Phục.

"Anh muốn sớm trở lại sao Alpha. . ." Mũi Lê Phục cọ vào má vị hôn thê

nhỏ bé của mình, "Cưới anh đi! Một khi lễ trưởng thành của em kết thúc,

hãy để anh làm chồng của em, anh sẽ cho em tất cả mọi thứ, kể cả mạng

sống của anh."

Bạch Anh bị cọ đến buồn cười, "Em lấy mạng của anh làm gì?"

Trong mắt Lê Phục chỉ có tình cảm sâu đậm.

Em bắt nó đi rồi.

Bởi vì không có em, anh không thể sống nổi.

Anh thở dài, "Anh xin lỗi, anh không chuẩn bị quà cầu hôn."

Bạch Anh siết chặt nắm tay nhỏ, "Em nhận rồi, không phải sao?"

Cô đoán trước Lê Phục sẽ nói mấy câu như kiểu "Vốn sẽ là của em". Úp

mặt vào cổ Lê Phục, Bạch Anh nói: "Nếu như đã nhận quà, đương nhiên

phải đồng ý rồi!"

Dưới ánh trăng, một đôi tình nhân đã hẹn ước suốt đời.

. . .

Nửa tháng sau, Thanh Sương hoàn tất bổ sung năng lượng, đã có thể đưa

hai người tới tinh hệ gần nhất.

Lê Phục cùng Bạch Anh được kết nối với cơ giáp, các dịch dinh dưỡng

nồng độ cao chiết xuất từ sinh vật trái đất cũng được chuẩn bị sẵn trong

phòng chứa, trước mắt không cần lo lắng về lương thực.

"Đi thôi!" Bạch Anh mặc bộ đồ bay dự phòng và buộc chặt thiết bị an toàn

của ghế phụ, ý bảo Lê Phục có thể vào chế độ tăng tốc.

Có rất nhiều nền văn minh trung cấp trong thiên hà, đại khái, nền văn minh

cao cấp như Liên Bang sẽ không đặt tên cho các tinh hệ này mà bình

thường chỉ gọi bằng số. Nếu không phải tác dụng chủ yếu của cơ giáp là

chiến đấu, không thể chuyển tin tức ngoài khoảng cách 1,4 năm ánh sáng,

Lê Phục cũng không cần tiếp xúc với nền văn minh trung cấp này.

Sau hơn mười ngày ở trong cơ giáp, cuối cùng cả hai đã vào được tầng khí

quyển.

Trong khi giảm tốc hạ thấp dần, Bạch Anh theo dõi chuyển động của mặt

đất.

". . ."

Có vẻ như một người đàn ông béo lùn đang cầm một thứ gì đó giống như

kính viễn vọng, nhìn chằm chằm vào họ, hay còn nói là nhìn chằm chằm cơ

giáp.

Người đàn ông béo lùn nhanh chóng bỏ chạy, một lúc sau mới có người đến

xem.

Khi cơ giáp hạ cánh, Bạch Anh cảm thấy cô và Lê Phục đã bị bao vây.

May mắn đây không phải phi thuyền vũ trụ của trái đất cổ, bằng không chỉ

cần cái này hạ cánh, e rằng đám người này có thể đánh nát thành bánh mì

thịt.

Những người xung quanh rõ ràng rất cảnh giác.

Nhưng điều đó không khó hiểu. Chẳng phải UFO rơi từ trên trời xuống là

một bí ẩn chưa được giải đáp của loài người cổ sao?

Bạch Anh bật thông dịch viên trong máy và dịch lời nói của nhóm người

mập lùn bên ngoài.

Đúng vậy, những người ở đây đều rất lùn, nhưng tứ chi và thân lại rất khỏe,

rất giống những người lùn trong thế giới phép thuật.

Nhưng mà. . . Hình như không thông minh lắm.

"Cái gì thế?"

"Trông giống như một con chim làm bằng kim loại!"

"Tiếp theo cậu có muốn nói đây là tác phẩm của Chúa luôn không?"

"Đừng nói chuyện, tôi là một người vô thần(không tin thần), đây rõ ràng là

một nền văn minh ngoài hành tinh. Có lẽ sẽ có người ngoài hành tinh bên

trong!"

"Tôi không tin mấy câu linh tinh đấy đâu. Lúc nào cũng nói đã tìm thấy

UFO, nhưng chưa bao giờ thấy người ngoài hành tinh!"

Trong cơ giáp, hai "Người ngoài hành tinh" nghe thấy dân bản địa bàn tán

về mình, không khỏi đầu đầy vạch đen.

"Chúng ta cứ thế ra ngoài?" Bạch Anh dò hỏi ý kiến Lê Phục.

"Em ở đây chờ, anh ra xem thử trước."

Bạch Anh không vui chu môi: "Không phải chứ ngài, thể chất của tôi không

khác ngài lắm đâu."

"Nghe lời." Lê Phục kiên trì đi ra ngoài một mình.

Ngay khi anh ra khỏi cơ giáp, những người bên ngoài lập tức hít thở không

thông.

"Trên thế giới sao lại có người cao thế chứ!"

"Anh ta cao gấp đôi tôi! Chắc không phải người ngoài hành tinh này sẽ ăn

chúng ta chứ?"

Ngay sau đó, có một nhóm người lùn mặc đồng phục màu xám với hình thù

kỳ lạ cầm vũ khí, lao tới vị trí của thợ máy.

"Không được động đậy!" Bọn họ chĩa vũ khí về phía Lê Phục.

Giọng của Bạch Anh phát ra từ tai nghe của Lê Phục: "Em có nên ra ngoài

giúp đỡ không?"

"Không, phản ứng năng lượng vũ khí của họ rất thấp, nó không mạnh hơn

vũ khí nhiệt của trái đất cổ lắm đâu." Mức độ vũ khí này, cho dù là cường

độ hay tốc độ, đều không làm gì được Lê Phục.

Ngay cả khi tay không tấc sắt, nhóm người này cũng không phải là đối thủ

của anh.

Nhưng dù sao anh tới để cầu cứu, không có tới đá quán nên đương nhiên

không thể vừa lên đã đánh.

Anh lấy ra một chiếc tai nghe nhỏ, mở lòng bàn tay và chậm rãi đưa nó về

phía trước.

Đó là một máy phiên dịch thu nhỏ, có cái này thì nhóm người này mới có

thể hiểu những gì anh nói.

Một trong những người lính nhỏ đã lấy hết can đảm và vèo cái lấy tai nghe

trong tay Lê Phục, bộ dạng như liều chết.

Rõ ràng, họ nghi ngờ đây là vũ khí bí mật nào đó.

Sau một thời gian dài chờ đợi vẫn không có tiếng nổ hay khí độc thoát ra.

Người lính ngẩng đầu nhìn Lê Phục.

Lê Phục dùng ngón tay trỏ gõ lỗ tai của mình.

Người lính đặt thiết bị của mình gần tai, một giọng nói chạy vào tai anh ta,

"Chúng tôi cần giúp đỡ."

Người lính nhỏ rùng mình sợ hãi "Anh có thể hiểu được tiếng của chúng

tôi?"

Lê Phục chỉ vào thứ trong tay người lính "Đó là máy phiên dịch."

"Mấy người ở đây làm gì?"

"Chúng tôi bị kẻ thù ném tới đây, tôi muốn liên hệ với gia đình để họ đến

đón chúng tôi." Lê Phục chỉ đến cơ giáp: "Nền văn minh của chúng tôi phát

triển rất cao, các nguồn tài nguyên ở đây quá thấp đối với chúng tôi, nên

chúng tôi sẽ không xâm chiếm hành tinh của mọi người."

Nếu như hai nền văn minh không chênh lệch nhau quá nhiều thì còn có khả

năng cướp bóc.

Nhưng văn minh cao cấp như Lê Phục, chỉ hận văn minh trung cấp như họ

vĩnh viễn không bao giờ phát hiện ra bí mật vũ trụ, chứ làm gì có lý đến

trêu chọc bọn họ?

Chỉ là anh dám nói ra điều này, nhưng những người ở đây thực sự không

thể tin được.

Cơ giáp của Lê Phục tiên tiến như một phép màu, là thứ mà họ không thể

tạo ra trong hàng trăm năm.

Hơn nữa, Lê Phục nói anh đã bị ném ở gần đó, nhưng vệ tinh của họ đã

không thể phát hiện ra vị trí của anh trước đó, chỉ khi hôm nay Lê Phục

chuẩn bị hạ cánh, họ mới tìm thấy UFO. ()

Này liền nói rõ, hắn không phải là bị ném tới này sao hệ, mà là từ mặt khác

sao hệ lại đây.

Điều này cho thấy anh ta không bị ném vào thiên hà này, mà đến từ thiên hà

khác.

Mấy nhà khoa học có mặt, trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt của họ không

thể che giấu được sự kinh ngạc.

Bạch Anh sốt ruột đợi ở chỗ ngồi không quá rộng rãi của cơ giáp, chạy ra

ngoài.

"Nữ khổng lồ!"

Bạch Anh: ". . ."

Cô nghe thấy nắm đấm của mình cứng lại.

Người mà nói thế à?

Tôi là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đấy, mấy người lại gọi tôi là nữ khổng

lồ!

Bạch Anh trịch thượng nhìn những người lùn chỉ cao tới eo của mình, cảm

thấy có thể dùng sức tay trực tiếp đập vỡ quả óc chó .

Vậy nên, bắt một người lùn rồi đánh một trận?

Hay bắt một người lùn rồi đánh một trận?

Thật là một sự lựa chọn rối ren.

Cuối cùng, bất chấp những nghi ngờ của mình, những người lùn vẫn tiếp

đón Lê Phục và Bạch Anh.

Phù hợp với hình dáng chắc nịch của họ, những người lùn có tính cách

tương đối đơn giản.

Bạch Anh nói đại khái nguyên nhân cô bị lưu lạc ở đây, chẳng qua là bị một

kẻ xấu xa nào đó tính kế, bị táy máy tay chân trên cơ giáp của cô. Khi

những nữ người lùn tốt bụng nghe được điều này, họ bắt đầu tràn đầy

thương cảm.

"Ah, trời ạ, thật đáng sợ!"

"Sao lại có người đàn ông như vậy? Hành tinh Ruba của chúng tôi có rất

nhiều quốc gia khác nhau, nhưng tôi chưa bao giờ nghe từng nghe nói có

người đàn ông nào lại lòng dạ hẹp hòi như vậy!"

Bạch Anh liếc nhìn Lê Phục bị mấy người lùn nam kéo đi uống rượu, nhìn

đám người lùn uống rượu ngã xuống đất bên cạnh, nhếch môi.

Đúng vậy, nhìn có vẻ rất gan dạ nha. . .

Nếu như biết Lê Phục có thể một mình giải quyết dân số mấy thành phố ở

đây, e rằng bọn họ sẽ không thể yên tâm uống rượu như vậy.

Bạch Anh sờ sờ chóp mũi, quyết không để nhóm người lùn sợ hãi.

Kỳ thật trong lòng cô đã thu nhỏ phạm vi kẻ đầu sỏ trong viện nghiên cứu,

người có thể chạm vào cơ giáp của cô không phải Giang Ách, chính là

người bên cạnh Giang Ách.

Trong khi Bai Ying đang ăn tối với người sao Ruba, thượng tá Á Na và

Mạnh Diệp Lâm đang nằm phục kích trong phòng bệnh của Triệu Thiến.

Họ đang đợi cá cắn câu.

Kể từ khi thượng tá Á Na tiết lộ sai sự thật về bệnh trạng của Triệu Thiến ở

lối vào bệnh viện lần trước, họ bắt đầu dần dần thả lỏng dần lính canh, tạo

ra ảo giác "Lê Phục đã chết, sĩ khí suy giảm".

Loại ảo giác này khiến Giang Ách bị mê hoặc, khiến anh ta dần dần thả

lỏng cảnh giác.

Ý tưởng thoát diệt khẩu Triệu Thiến không ngừng len lỏi trong lòng.

Mới hôm nay, sau khi bác sĩ tham dự một lần nữa an ủi anh ta "Nghiên cứu

viên Triệu sẽ nhanh chóng tỉnh lại", cuối cùng Giang Ách cũng nhịn không

được.

Anh ta phải diệt trừ Triệu Thiến, loại trừ khả năng bản thân bị bại lộ.

"Tôi có thể vào thăm không?" Khuôn mặt Giang Ách thiện lành hỏi người

lính ở cửa, mang theo hộp đựng thức ăn.

Người lính vẻ mặt thấp thỏm sốt ruột vẫy tay, ra hiệu cho anh ta tự vào.

Sau khi Giang Ách vào, lính canh ở cửa thay đổi sắc mặt, liếc mắt ra hiệu

cho nhau, canh cửa cẩn thận.

"Liệu anh ta có còn. . ."

"Phản vật chất?" Một người lính khác nghe thấy lắc đầu "Không thể. Việc

cất giữ lâu dài thiết bị phản vật chất cực kỳ phức tạp, hơn nữa kích thước

không hề nhỏ. Anh ta không thể mang nó về nhà được."

"Ngay cả mảnh trên cơ giáp của Bạch tiểu thư, e rằng sau khi anh ta lấy

được phản vật chất, liền đưa vào luôn nên mới không bị phát hiện."

Nói đến đây, hai người cùng nhau thở dài.

"Cũng không biết thiếu tướng với Bạch tiểu thư. . ."

"Thiếu tướng sẽ không sao, ngược lại là Bạch tiểu thư, lành ít dữ nhiều. . .!"

Bình thường Bạch Anh đối nhân xử thế đều rất thân thiện, người thích cô

không ít.

Trong hơn một tháng khi cả hai biến mất, toàn bộ Liên Bang đã rơi vào tình

trạng suy thoái.

Đặc biệt, Đế Quốc nhiều lần đến vạch trần vết sẹo của Tần Dục dưới biểu

ngữ chia buồn khiến quân sĩ với quần chúng vô cùng kích động.

Ngược lại, chính vị vua già của sao Newman đã đích thân đến và an ủi Tần

Dục một cách chân thành.

Theo lời của ông, Đế Quốc thật đáng ghét, y hệt như một tên hề nhảy nhót,

không thể làm lên chuyện lớn gì.

Có người, càng già càng khôn khéo, có người, lại càng sống càng ngu đi. ()

Tất cả những thứ này đều không ảnh hưởng tới bốn người trong phòng

bệnh.

Thượng tá Á Na ngừng thở, nấp sau bức tường kim loại rỗng với Mạnh

Diệp Lâm, nghe trộm Giang Ách nói chuyện.

Tội phạm cũng có mong muốn được tâm sự, khi không thể nói với người

khác thì người thực vật không thể nói là đối tượng tốt nhất để tâm sự.