Chương 111: Nghênh đón đoạt mạng

Với suy nghĩ như vậy, Lê Phục chỉ muốn thành công lấy được lõi năng

lượng của Nữ hoàng trước khi Bạch Anh trưởng thành.

Không giống như những gia tộc khác coi trọng tài năng lâu dài của đời sau,

Lê Phục không có ý định giữ phần cốt lõi này để cải thiện thể chất của con

cháu về lâu dài.

Bạch Anh vẫn còn trẻ, Lê Phục lại chưa bao giờ xem xét vấn đề của thế hệ

tương lai.

Xét theo những lời lẽ thường tình của Tạ phu nhân, việc sinh con chắc chắn

là một việc vô cùng đau đớn.

Lê Phục không định để người bạn đời của mình phải chịu tội.

Anh hy vọng Bạch Anh có thể hấp thụ được phần lõi này để có thể đạt được

sự cải thiện lớn nhất về thể chất.

Tiến hành bố trí đâu vào đấy, mỗi một ngày, đều càng tiến gần thêm một

bước với ngày chiến thắng trở về.

Cuối cùng đã đến lúc để bao vây nữ hoàng.

"Chúng tôi chịu trách nhiệm quét dọn phía ngoại, nữ vương sẽ giao cho

ngài, thiếu tướng." Trong mắt thượng tá Á Na hiện lên vẻ chúc phúc, gϊếŧ

chết bọn Zergs tre già măNg mọc vừa nói vừa cười.

Là Bạch tiểu thư cho cô có cơ hội nâng cao một bước, lúc này đây, cuối

cùng cũng có cơ hội trả lại. "Không nghĩ tới cô lại nhìn ra đấy!" Mạnh Diệp

Lâm dành thời gian nói.

Ngày càng có nhiều đội quân Zerg, trong trận chiến cuối cùng, anh chết

hoặc tôi chết, không bên nào cần phải có sự dè dặt.

Thượng tá Á Na kích hoạt cơ giáp bằng cái nút ở ngực.

"Tâm tư của thiếu tướng cũng sắp ghi trên mặt rồi, sao tôi có thể nhìn

không ra."

Mạnh Diệp Lâm cũng khởi động cơ giáp, một câu nói như bay ra khỏi

miệng anh trong lúc hoảng hốt.

"Tôi cũng sắp ghi lên mặt rồi, mà đến bây giờ em vẫn. . ."

Không nhìn thấy.

Thượng tá Á Na hiện đang hoàn toàn tập trung chống lại sự tấn công của

những con đực cấp cao, điều khiển cơ giáp phản công, tiếp theo là một cuộc

tấn công mạnh mẽ, thành công chém đôi những con đực cấp cao trước mặt

mình.

"Cậu vừa nói gì cơ."

"Không có gì."

Trong bộ đàm, giọng Mạnh Diệp Lâm phiền muộn.

Anh nhìn vào khung cảnh đầy xác chết xung quanh mình, càng ngày càng

cảm thấy không vui.

Mẹ kiếp, tham gia quân ngũ cái là ngay cả địa điểm tỏ tình bình thường

cũng không có! Sĩ quan phụ tá Mạnh mọi khi có phong độ nhẹ nhàng nay

lại nhịn không được chửi tục trong lòng.

Cuộc giao tranh trên chiến trường vẫn tiếp tục.

Bạch Anh lại đến Trung tâm Nghiên cứu cơ giáp.

Có nghiên cứu viên đi ngang qua biết cô, còn cười trêu ghẹo, "Bạch tiểu thư

bây giờ còn tới thường xuyên hơn cả thiếu tướng nữa. . .!"

Bạch Anh lễ phép cười cười, gật đầu với anh ta rồi tiếp tục đi về phía trước.

"Tám phần là lại đến bảo dưỡng cơ giáp, thật sự là không phải người một

nhà thì không vào chung một cửa mà, huấn luyện còn kinh hơn cả thiếu

tướng."

Cái nghiên cứu viên khác liếc mắt nhìn anb, "Vì sao mỗi ngày người ta đều

phải huấn luyện? Còn không phải lo lắng, chỉ với tính tình này của cậu á,

khó trách độc thân."

"Hình như tôi nói sai rồi? Hình như cậu không phải như thế."

"Tôi không phải. . ."

"Mé, lúc nào?"

"Hội giao lưu lần trước, quen một chị gái nhỏ ở hệ lịch sử, tên Lương Man

Man. . ."

Hai người nói xong rồi dần dần rời đi, Giang Ách từ trong góc đi ra, trên

tay cầm tạm một tấm giấy thông hành.

Anh ta đi đường tắt và chặn Bạch Anh lại.

"Bạch tiểu thư, llại đến bảo dưỡng cơ giáp à?"

"Là anh à, lần trước đến không thấy anh, gần đây phòng thí nghiệm bận lắm

hả?"

Giang Ách nhìn đôi mắt thuần khiết không tỳ vết, sạch sẽ như thể nai con

của Bạch Anh, trong lòng nổi lên vô số ác ý. Chính là loại phụ nữ như vậy,

rõ ngu chết đi được, nhưng chỉ cần lớn lên có đôi mắt không rành thế sự là

lại được vô số người yêu thích. . .

Anh ta không tin Bạch Anh xuất thân từ một người nghèo.

Không phải anh ta không biết người có xuất thân nghèo khó, có ai sẽ như

Bạch Anh chứ, luôn tốt bụng với tất cả mọi người như thể khắp thế gian chỉ

toàn người tốt.

Phụ nữ như vậy là đóa hoa được nuôi trong nhà kính, là loại mà anh ta hận

nhất.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà những người này vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, tất cả

mọi người đem thứ tốt nhất dâng lên trước mặt cô ta, bị bạn mạng nói mấy

câu không nhẹ không nặng, thì liền có mấy triệu người ra mặt nói thay cho

cô ta y như thể cô ta là công chúa cao quý!

Tôi muốn những người này chết không yên lành, không phải mất người đều

thích cô ta à, không phải Lê Phục yêu cô ta suốt đời ư?

Tôi muốn cô ta phải chết trước mặt mấy người!

Tất cả những người khinh thường tôi, tôi muốn họ trải qua phần đời còn lại

của họ trong đau đớn!

Nội tâm Giang Ách sôi trào những ý tưởng vặn vẹo ác độc này, trên mặt lại

treo nụ cười ôn hòa, "Có một đàn chị bảo tôi đi hỗ trợ, cho nên mấy ngày

nay mới bận rộn vậy. Cơ giáp đâu? Đưa cho tôi đi!"

Bạch Anh tháo hộp không gian xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên lời

Lương Ô Ô nói, tay vươn ra bỗng dừng lại: "Anh bận rộn nhiều việc vậy,

nếu không tôi. . ."

"Đừng vội!" Giang Ách lập tức tiếp lời, "Hơn nữa, từ trước tới giờ đều do

tôi bảo dưỡng xong bây giờ lại đột nhiên đổi người, bảo dưỡng xong cũng

không yên tâm dùng lắm?"

Bạch Anh ngẫm lại gần đây cơ giáp được người khác bảo dưỡng lúc dùng

có chút không thuận tay, vì vậy xấu hổ cười, "Vậy làm phiền anh rồi, có

rảnh có thể tới tiệm tôi ăn cơm, miễn phí!"

Cô không nghĩ tới, trong lòng mình áy náy với người ta, người ta lại muốn

mạng mình.

Hơn nữa người này lại có thể dùng vẻ mặt ôn hòa giao tiếp với cô gần hai

năm mà vẫn giấu kín được ác ý, đặc biệt chỉ chờ một khắc cuối cùng mà ra

đòn hiểm.

. . .

Thời gian rất nhanh đã gần đến tết âm lich, cũng đã sắp bốn tháng kể từ khi

Lê Phục nhậm chứ xuất trận.

Lương Ô Ô trong nhà nhịn không được phàn nàn, "Thiệt là, sao mãi còn

chưa hết nữa. . .? Qua một thời gian ngắn nữa là lễ thành niên của em rồi!"

Đột nhiên quang não của cô có tin nhắn nhảy ra.

"A. . .! Lê Phục bọn họ về rồi!" Lương Ô Ô xông vào phòng ngủ Bạch Anh,

lắc tỉnh cô.

"Lê Phục về rồi! Còn một tiếng nữa phi thuyền sẽ hạ xuống đất, chúng ta đi

nghênh đón anh hùng chiến thắng trở về! Nhanh! Nhanh đi thay quần áo!"

Bạch Anh vốn là còn buồn ngủ, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lúc Lương Ô Ô cầm quần áo tới, cô đột nhiên cảm thấy một tia sáng từ thứ

gì đó lóe lên, "Hả?"

Cô liếc nhìn sợi dây chuyền trên cổ Bạch Anh rồi lại dụi mắt.

Mọi thứ trông rất bình thường.

Lương Ô Ô thầm than mình hoa mắt.

Cả hai tự chỉnh đốn lại mình rồi lái xe tới sân bay khu quân sự.

Vì trận chiến này là trận đánh hiếm có trong hàng trăm năm lại còn giành

được thắng lợi lớn, nên khu quân sự đã mở quảng trường để cho quần

chúng vào xem.

Quảng trường đông nghịt người, giống như lần đầu tiên được nhìn thấy

khúc khải hoàn ca của những người lính Liên Bang.

Bạch Anh được sắp xếp trên khán đài nơi Lê Phục đáp xuống, dường như là

thành toàn cho thế giới hai người của đôi trẻ, ai cũng không chiếm không

gian xung quanh, muốn để Bạch Anh cơ hội tự nghênh đón Lê Phục.

Trong đám người, nghiên cứu viên Triệu lo muốn chết, đuổi theo Giang

Ách không ngừng hỏi, "Hôm đấy cậu lấy giấy thông hành của tôi làm gì?"

"Chỉ là đi nhìn thử thành quả của viện sĩ Bành thôi, yên tâm đi, em không

để lại dấu vết."

"Viện sĩ Bành nói rằng tài liệu nghiên cứu của anh ấy có hồ sơ ghi chép

không rõ. . ."

Giang Ách kéo cô qua một bên, thấp giọng nói: "Em chỉ muốn đi nhìn thử

mấy cái. . .kia thôi. . ., viện sĩ Bành không thích em, chắc là sẽ không để em

biết rõ mấy cái này, thế nhưng chị à, em là nửa đường nhảy dù vào, nếu như

không nhanh chóng hiểu rõ vấn đề của đề mục, lúc đến thời gian khảo sát

ba tháng sẽ đuổi em ra mất."

Vẻ mặt của anh ta trở nên đáng thương, "Đến lúc em sẽ không thể ở bên

cạnh chị mỗi ngày nữa."

Nghiên cứu viên Triệu nuốt hết những gì ban đầu muốn khiển trách anh.

Đúng vậy, chưa từng có một người đàn ông nào sẵn sàng bỏ ra nhiều công

sức vì cô như vậy

Những cô gái trải qua cảm giác trống trải tình cảm như thế này dễ bị lừa gạt

nhất bởi nam cặn bã.

"Người khác không muốn chị, nhưng em thích chị", "Em cũng chỉ vì chị

thôi", "Sao chị lại không hiểu cho em chứ" Mấy lời như vậy, vừa đả kích

lòng tự tin của cô gái, vừa nhấn mạnh hi sinh của mình, do đó khiến cho cô

gái vẫn luôn không chắc chắn trong chuyện tình cảm cam tâm tình nguyện

trả giá tất cả vì nam cặn bã.

Trong lòng Giang Ách rất không bình tĩnh, nhưng lại không thể không ứng

phó đàn chị tiền nghi của mình.

Trong lòng anh tự an ủi, đừng lo lắng, một lát nữa cái người xấu xí này sẽ

vô dụng.

Lúc này nghiên cứu viên Triệu đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

"Nghiên cứu viên Triệu, cô mau trở lại xem chút đi! Tiểu Lưu kiểm tra đối

chiếu trong phòng thí nghiệm có người sản xuất phản vật chất trái phép!"

"Cái gì?" Giờ phút này nghiên cứu viên Triệu vẫn không hề nghi ngờ bạn

trai mình, mà lo lắng dặn dò một câu, "Phòng thí nghiệm xảy ra chút

chuyện, chị phải về trước một chuyến."

Nụ cười trên mặt Giang Ách không rõ, "Đi đường cẩn thận, đàn chị."

Nghiên cứu viên Triệu lúc này lo lắng vạn phần, căn bản không có lo nổi

nghĩa khác trong câu của anh ta, gạt đám người ra chạy về phía bãi đỗ xe.

Khi cô lái xe đi, đám đông đột nhiên trở nên ồn ào.

"Quân đội Liên Bang đã trở về!"

"Nhiệt liệt hoan nghênh anh hùng về nhà!"

Trong đám người Giang Ách nhếch môi, lộ ra ác độc nguy hiểm, "Hoan

nghênh về nhà, hy vọng mọi người đều thích quà của tôi nha!"

Trên phi thuyền, Lê Phục siết chặt lõi năng lượng của nữ hoàng Zerg trong

tay, lòng bàn tay lo lắng đổ mồ hôi.

Trong lòng anh đang luyện tập những câu thoại của mình một cách khó

khăn để cầu hôn vị hôn thê bé nhỏ của mình trước mặt mọi người.

Các sĩ quan đi cùng đều mỉm cười, cổ vũ cho anh.

"Thiếu tướng, Bạch tiểu thư đang đợi ngài trên khán đài! Một lát sau khi

xuống phi thuyền, ngài sẽ lái cơ giáp rồi tiếp đất đẹp trai. . ."

"Sau khi nói lời cầu hôn xong, chúng ta liền kéo mọi người cùng nói 'đồng

ý với anh ấy', không phải Bạch tiểu thư đã đồng ý lâu rồi à? Tuyệt đối

không sơ hở tý nào!"

Phi thuyền đáp xuống đất, Lê Phục lấy hết dũng khí, điều khiển cơ giáp bay

lên.

hộp không gian của Bạch Anh đột nhiên mở ra, quấn lấy cô.

Một ánh sáng trắng chói lòa với một tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi người

trong quảng trường ngã xuống đất.

Tai người ta đổ máu, tiếng nổ làm hỏng trung tâm tai giữ thăng bằng, ù tai

và chóng mặt ập đến khiến người ta không thể đứng lên được trong chốc

lát.

Khi nhóm người đầu tiên hồi phục sau vụ nổ nhìn lên, khán đài đã tan

hoang, còn hai người Bạch Anh Lê Phục với cơ giáp thì mất tích.

Vì để diễn trò hề cho giống, mà Giang Ách cũng không có rời đi sớm, mà ở

lại với những người khác, bị sóng xung kích đập vào ngã trên mặt đất.

Thể chất của anh ta không tốt lắm, cái này khiến anh ta không thể khôi phục

lại thăng bằng trong một thời gian dài.

Anh ta run tay bắt đầu một chương trình khác.