"Tiểu Triệu, cô thật sự nghĩ kĩ rồi à?" Trưởng phòng phòng thí nghiệm viện
sĩ Bành nghiêm túc nhìn về phía cô.
Triệu nghiên cứu viên có chút khẩn trương, nhưng vẫn cắn răng gật đầu.
"Đừng trách tôi già đầu nói quá nhiều. Thí nghiệm này có thể thành công.
Đóng góp của cô không nhỏ. Dù muốn tiền công nhiều cỡ nào, tôi cũng sẵn
sàng giúp cô xin."
Viện sĩ có ý tốt nói: "Người lúc trẻ luôn bị tình yêu làm cho mù quáng, nhất
thời không có suy nghĩ kỹ càng cũng có. Nhưng tôi phải khuyên cô. . .
Không phải tôi nói tình yêu không hữu dụng. . ."
Anh phân vân mấy giây, điều chỉnh tìm từ, "Tôi hiểu cô tới tuổi này rồi sẽ
muốn tìm tình yêu, chẳng qua là trước tình yêu, cô càng phải có thực lực
của riêng mình."
"Nếu như cô là một thân cây vậy thì chỉ có vòi rồng mới có thể nhổ tận gốc
cô. Nếu như cô chỉ là một đóa hoa yếu ớt ven đường thì tùy tiện một người
qua đường nào đấy cũng có thể mang cô đi, sau đó tùy ý vứt bỏ. Tôi nói
những thứ này, cô có hiểu không?"
Bốn chữ "Tùy ý vứt bỏ" làm tổn thương tự tôn của Triệu nghiên cứu viên,
mặt cô đỏ lên, cãi: "Anh ấy sẽ không!"
Giọng nói đột nhiên cất cao vang lên trong phòng làm việc, Triệu nghiên
cứu viên tự biết nói lỡ, "Thực xin lỗi, viện sĩ Bành. . . Tôi quyết định xong
rồi, ban thưởng muốn cái này, không đổi."
"Được." Viện sĩ Bành có chút thất vọng nhìn cô, "Chuyện này tôi sẽ mau
chóng sắp xếp, nhưng là những câu nói không tốt lúc trước, nếu như năng
lực cá nhân của anh ta không được, sớm muộn gì cũng phải rời phòng thí
nghiệm."
Triệu nghiên cứu viên đạt được mong muốn làm gì còn nghe lọt?
Cô vui vẻ ra mặt tạm biệt viện sĩ Bành, đường làm quan rộng mở mà thẳng
bước đi.
Giang Ách chờ ngoài cửa mong đợi nhìn cô, "Đàn chị. . . Em. . ."
"Đã thành!" Nghiên cứu viên Triệu hưng phấn mà ôm lấy cậu ta, hồn nhiên
không biết khuôn mặt sau lưng cô toát ra một tia chán ghét.
Dù sao trong số các viện sĩ trong phòng thí nghiệm, hai người rất nhanh liền
tách ra, cùng đi ra ngoài.
Trong văn phòng, hai người viện sĩ Bành với viện sĩ Đào đang nói chuyện.
"Cậu cũng đừng mặt mày ủ rũ nữa, Tiểu Giang cũng tốt, biết sai có thể thay
đổi, tôi cảm thấy là một hạt giống."
Viện sĩ Bành trầm mặt, "Trái lại tôi cảm thấy người này tâm tư bất chính."
Nói không nghe thì là làm sao có thể có trai trẻ thích diện mạo bình thường
kia của nghiên cứu viên Triệu?
Cũng không anh chưa từng trải qua tuổi trẻ, sao có thể không rõ?
Cái này là muốn làm nam phượng hoàng, khiến người ta khinh thường!
Viện sĩ Đào lại không nghĩ sâu xa vậy, nhìn người đều nhìn mặt ngoài,
ngoài mặt nói mấy câu tôn trọng, nên ông tin tất cả.
Chỉ có điều, tuy viện sĩ Bành không tin Giang Ách, nhưng lại không nghĩ
tới mục đích thực sự của anh ta.
Trong lòng anh chỉ cho rằng cậu ta coi nghiên cứu viên Triệu như đá kê
chân từng bước một trở lên bò thôi.
Viện sĩ Bành cười lạnh một tiếng, "Muốn bò lên thì phải qua cửa tôi trước
đã."
. . .
"Đàn chị, vũ khí phản vật chất này có công dụng đặc thù nào khác không?"
"Trước mắt thì, phản vật chất có được không dễ, cần làm cách dùng khác
thay thế nhưng rất lãng phí. Nhưng nếu theo lý luận, phản vật chất dùng cho
hàng không vũ trụ cũng vô cùng thật tốt. "
"Hàng không vũ trụ?"
"Phản vật chất có thể vô cùng nhỏ nhưng lại phóng ra năng lượng cực lớn,
ngay cả đá năng lượng của con người cũng không thể sánh bằng. Chỉ cần
một khắc, có thể giúp phi thuyền xuyên qua mấy tinh hệ."
Nghiên cứu viên Triệu nhíu mày, "Nhưng mỗi lần dùng lại phải tách ra bảo
tồn, bằng không khi về sẽ rất khó khăn."
"Vậy sao? Vậy em nhất định phải nhớ kỹ, nhất định không thể làm ra loại
sai lầm này. . ." Trong mắt Giang Ách xuất hiện một tia sáng màu xám.
Giọng điệu của anh ta trong chốc lát là lạ, nghiên cứu viên Triệu không
khỏi tò mò liếc nhìn anh ta.
Giang Ách tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, "Nghiên cứu này có
tiến triển gì không?"
Nghiên cứu viên Triệu gật gật đầu, "Có tiến triển, nhưng đều do viện sĩ
Bành chủ đạo, chị chỉ phụ trách triển khai vũ khí."
Cô dẫn Giang Ách đi, "Phản vật chất sớm nhất, là sinh ra từ các hạt cơ bản
đập vào nhau, chỉ có điều khi đó không có cách hữu dụng bảo tồn phản hạt.
. ."
Mọi người trong phòng thí nghiệm mọi có chút không quen nhìn, nhịn
không được nhỏ giọng nói thầm.
"Có khuôn mặt đẹp may thật đấy."
"Chúng ta học xong tiến sĩ rồi, phải lý luận phản vật chất mấy năm mới
miễn cưỡng chen được vào phòng thí nghiệm, người ta thì dỗ em gái tý là
được vào."
"Chậc, đừng nói nữa, tôi với cậu cũng không có cái vốn liếng kia, chỉ có thể
dựa vào chính mình. Nói những thứ này thì được gì đâu? Nên làm gì thì làm
đi."
Trong đó có một cô gái trẻ đeo kính thần thần bí bí nói: "Giang Ách kia
chung một tiểu hành tinh với tôi, mọi người đừng xem nhẹ cậu ta, không
thể nhìn bề ngoài đâu. . ."
Mấy người tụ cùng một chỗ nói thầm một lúc.
"Cái gì?" Giọng một người đột nhiên cao lên, các nhà nghiên cứu đang làm
việc trong phòng thí nghiệm không kiên nhẫn trợn mắt nhìn.
Người đàn ông vội vàng che miệng lại, một lúc sau mới trầm giọng nói:
"Thật quá ác độc. Chỉ vì tranh cãi với anh ta một câu mà anh ta làm hỏng
luận văn của người đấy á?"
"Lúc đó chúng tôi đều biết đó là anh ta, nhưng không có bằng chứng. Anh
ta làm việc rất cẩn thận. Anh biết chính là anh ta, nhưng lại không thể làm
gì anh ta."
Vốn chỉ đang xem thường Giang Ách đột nhiên nhảy dù vào, lúc này trên
mặt ngoại trừ xem thường, còn nhiều thêm chút ít kiêng kị.
Một lời không hợp liền phá hoại tương lai của một người, thật sự không thể
trêu vào.
. . .
Người trong phòng thí nghiệm đều có suy nghĩ riêng, lúc này lại một mình
ở trong phòng huấn luyện cơ giáp huấn luyện điên cuồng.
Người chỉ không còn thời gian để nghĩ về mọi thứ khi đã kiệt sức đến giới
hạn.
Mọi thứ trong cơ giáp của cô đều bình thường, không bị ai động tay động
chân.
Chính vì điều này mà viện sĩ Đào và Lê Phục mới không thể nhìn ra bộ mặt
thật của Giang Ách.
Người như Giang Ách, tuy hại người khác nhưng cũng phải tự bảo vệ mình,
tuyệt đối không thể để cho người khác nắm được đằng chuôi.
Vì vậy, trước khi kế hoạch được hình thành, anh ta sẽ không làm gì Bạch
Anh mà để con mồi thả lỏng cảnh giác, để anh ta lợi dụng khoảng trống mà
giáng một đòn chí mạng.
Khi Bạch Anh hoàn thành khóa huấn luyện và đến Trung tâm Nghiên cứu
Cơ giáp, viện sĩ Đào với Giang Anh đều không có ở đó, chỉ có mấy nhà
nghiên cứu không quen biết lắm đang ở trong phòng thí nghiệm.
"Bạch tiểu thư muốn bảo dưỡng cơ giáp ư? "
Bạch Anh gật đầu, đưa không gian tới, quét mắt một vòng, hỏi: "Anh Giang
Ách hôm nay không ở đây à?"
"Cậu ta?" Nghiên cứu viên cười lạnh một tiếng, không nói tiếp.
Một người khác cảm thấy không lịch sự, vội vàng đến bên Bạch Anh sửa
lời: "Chúng tôi sẽ giúp Bạch tiểu thư bảo dưỡng cơ giáp càng sớm càng
tốt."
Bạch Anh không biết lục đυ.c trong phòng thí nghiệm, nên thờ ơ ừ một câu
rồi tạm biệt, rời khỏi trung tâm nghiên cứu.
Sau khi, cô vẫn nhắc chuyện này với Lương Ô Ô, "Không nghĩ tới cạnh
tranh của các nhà khoa học cũng kịch liệt như vậy, em còn tưởng mỗi ngày
bọn họ đều vội vàng nghiên cứu khoa học, không rảnh quan tâm người khác
cơ!"
"Dù ccó bận rộn thế nào vẫn là người, chỉ cần chỗ đó có người thì sẽ có
mâu thuẫn." Lương Ô Ô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, "Chắc không phải
Giang Ách kia có ý gì với em chứ?"
"Sao có thể. . ." Bạch Anh cúi đầu xám xịt.
"Nếu không thì sao anh ta luôn giúp em bảo dưỡng cơ giáp? Chẳng lẽ người
trẻ bây giờ không để ý mấy chuyện vặt vãnh đấy? Đều hận không thể một
bước lên trời, vừa vào đã hận không thể làm chủ một phòng thí nghiệm
đấy!"
"Có thể là do nể mặt Lê Phục? Viện sĩ Đào với Lê Phục có quan hệ không
tồi, Giang Ách là nghiên cứu viên dưới tầm quản lý của ông ấy, sẵn sàng
giúp em bận rộn cũng thường mà."
Tuy nói Giang Ách vẫn luôn biểu hiện rất thân thiện, nhưng Bạch Anh cũng
sẽ không coi đấy như thân thiện kiểu thích.
Hơn nữa, nửa tháng thậm chí một tháng mới bảo dưỡng cơ giáp một lần, cô
phải mắt dày lắm mới nghĩ người ta thích mình ấy?
Lương Ô Ô cũng chỉ thuận miệng nhắc vậy, trên quang não xuất hiện tin
nhắn của Lê Kiêu, cô liền đứng lên đi ra sân thượng.
"Làm như ở sân thượng thì em không nghe thấy í. . ." Bạch Anh lầm bầm
một câu.
Mọi khi toàn hành chó độc thân, hiện tại phong thủy luân chuyển, cũng bắt
đầu ăn cơm chó.
Lê Phục hiện đang ở sao Musk phía xa, lúc này đang nghiên cứu kế hoạch
bắt nữ vương Zerg.
Lều quân sự bằng vật liệu mới ngăn hoàn toàn âm thanh chiến đấu từ bên
ngoài, âm thanh nổ đinh tai nhức óc đã bị vật liệu hấp thụ âm thanh hấp thụ
hoàn toàn. Chỉ thỉnh thoảng có mấy miếng thịt Zerg bị văng ra đập trên cửa
sổ trong suốt mới có thể khiến người bên trong nhận ra họ vẫn đang ở trên
chiến trường.
"Chúng tôi đã tìm thấy hai tổ quan trọng nhất, một tổ có gần 60% con cái
đang chờ nở và tổ còn lại nghi ngờ có sự hiện diện của nữ hoàng Zerg. Chỉ
có một viên đạn phản vật chất mà hai tổ này lại không ở cùng một hành
tinh." Mạnh Diệp Lâm cảm thấy có chút đau đầu.
Nếu không loại bỏ được hai ổ này cùng một lúc, thì những con cái còn lại
trong tổ kia có thể sẽ nhân cơ hội ẩn náu ở trung tâm hành tinh, chờ thời
gian tiến hóa thành nữ hoàng mới.
So sánh, nếu có hang ổ của nữ vương thì con cái bên trong và con đực ở
bên ngoài sẽ bảo vệ nữ vương, trong trường hợp này, chỉ cần gϊếŧ hết chúng
rồi diệt trừ nữ vương là được.
Mọi người đều có xu hướng để lại vũ khí chống vật chất cho tổ cái lớn nhất,
để quét sạch tất cả chúng cùng một lúc, sau đó có một cuộc chiến khốc liệt
khác để loại bỏ nữ hoàng.
Lê Phục đồng ý.
Anh cũng có chút tâm tư của riêng mình.
Nữ vương của Zerg có một lõi năng lượng, là kho báu cao nhất của Zerg.
Trên thực tế, thứ này là trái tim của nữ hoàng, nhưng không giống như con
người, trái tim này giống một viên đá quý hơn.
Nếu như chỉ là xinh đẹp thì không nói, quan trọng nhất là năng lượng lõi
của nữ vương có thể nâng cao thiên phú của con người, loại này có thể
dùng trên người vị thành niên để nâng thể chất của người đó lên mức vô
cùng đáng sợ.
Nhiều gia đình quân nhân có thể tồn tại không chỉ nhờ vào tài năng của
chính họ, mà còn nhờ vào chiến tích của tổ tiên có một vị tướng nào đó đã
tham gia cuộc chiến tiêu diệt Zerg để lại.
Lê Phục lúc trước thanh tâm quả dục, bản thân cũng đã trưởng thành, không
quan tâm đến những chuyện như vậy, thường đánh chết nữ vương Zerg khi
vừa gặp mặt, đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Nhưng ngay sau khi nữ hoàng chết, lõi năng lượng sẽ tự hủy, không thể lấy
ra ngoài.
Nếu muốn có được một lõi như vậy, thì phải chịu đựng sự tấn công tinh
thần của nữ hoàng và tự mình lấy tim của nó khi nó còn sống.
Bỏ lỡ cơ hội trong màn cầu hôn, Lê Phục muốn lấy món quà quý giá nhất
và chính thức cầu hôn vị hôn thê bé nhỏ của mình.