Những tháng ngày nhàn hạ luôn ngắn ngủi, sau hơn nửa tháng, Bạch Anh
trở lại sao Beta tiếp tục kinh doanh nhà hàng nhỏ của mình.
Lê Phục thì bận rộn trong quân khu.
Các nhà khoa học từ Viện Hàn lâm Khoa học và Trung tâm Nghiên cứu Cơ
giáp đang thảo luận về loại vũ khí mới được phát triển trong phòng họp lớn
của bộ chỉ huy quân sự.
Theo viện trưởng Viện Hàn lâm Khoa học, đây là một loại vũ khí "phản vật
chất".
Loại vũ khí này không cần nhiều nhưng có thể phóng ra năng lượng không
thể tưởng tượng nổi.
Tất nhiên, thứ này được kiểm soát một cách tự nhiên và chắc chắn không
thể sử dụng một cách dễ dàng.
"Nhiều người nghĩ rằng năng lượng mà họ thường sử dụng, tiêu tốn hầu hết
đều là năng lượng của vật liệu." Viện trưởng đưa ra một phép tương tự: "Nó
giống như đốt củi thành tro vậy."
Viện trưởng Tạ tiếp lời nói: "Thực tế, phần năng lượng rất lớn của vật liệu
vẫn nằm trong các phân tử và nguyên tử. Những gì chúng ta thường sử
dụng chỉ có thể được coi là nhiệt lượng tỏa ra từ phản ứng hóa học của vật
chất."
"Tôi hiểu điều này, nhưng những gì hai người đang nói bây giờ có liên quan
gì đến vũ khí mới?" Một sĩ quan hỏi.
Viện trưởng Tạ đổi hình chiếu trên dụng cụ thành một hình ảnh khác, "Khi
các hạt cơ bản và phản hạt va chạm, cả hai sẽ bị tiêu diệt cùng một lúc, giải
phóng toàn bộ năng lượng. Nhiệt năng tỏa ra khi đốt một miếng gỗ thực sự
không được chứa trong chính gỗ. Một phần tỷ năng lượng, có thể thử tưởng
tượng vũ khí này sẽ giải phóng bao nhiêu năng lượng."
"Anh bóp cò súng, dù chỉ sử dụng một electron, nhưng anh lại có thể gϊếŧ
chết một đại đội đang đứng trước mặt."
Ngay khi lời nói của viện trưởng Tạ rơi xuống, phòng họp đột nhiên trở nên
yên tĩnh.
Thực sự có một loại vũ khí đáng sợ như vậy trên thế giới ư?
Những vũ khí khủng khϊếp như vậy không nên được phát hiện hoặc thậm
chí không nên tồn tại.
Một khi công nghệ này bị lộ ra ngoài, e rằng với phong cách thông thường
của con người, sẽ khó tránh khỏi chiến tranh Tinh Tế.
"Hiện tại chúng ta không thể khiến phản vật chất tồn tại lâu dài. Mọi người
nên hiểu rằng khi thứ này chạm vào vật chất khác, nó sẽ lập tức bị hủy diệt
và giải phóng năng lượng, điều này không khác gì tự hủy." Viện trưởng Tạ
rất hài lòng với phản ứng của mọi người. Sợ hãi vũ khí này mới là bước đi
đúng.
"Hiện tại, chỉ có một loại vũ khí được làm bằng vật liệu hiện có, nhưng sẽ
hoàn toàn bị loại bỏ sau một lần sử dụng." Bà ấy nhìn Lê Phục nói, "Cậu
chỉ có một cơ hội để tìm ra vị trí của nữ hoàng Zerg. Nó và tất cả Zerg cái
sẽ bị xóa sổ hoàn toàn, gốc rễ của loài zerg trong thiên hà xung quanh cũng
bị xóa sổ hoàn toàn."
Vũ khí này trông không hề nhỏ, nó trông giống như một khẩu súng ngắn từ
những ngày đầu của vũ khí trên trái đất cổ.
Lê Phục có thể nhìn thấy một quả cầu nhỏ liên tục di chuyển bên trong,
giống như một vũ trụ thu nhỏ, bao quanh một vật thể nhỏ trong trung tâm.
Tần Dục nhìn về phía những sĩ quan khác, nói: "Mọi người nhất định không
tiếc tạo cơ hội để tiêu diệt hoàn toàn đám Zergs xung quanh. Liên Bang có
thể ổn định trong mấy trăm năm tới hay không phụ thuộc vào thành tích của
mọi người lần này."
"Rõ!"
. . .
Giữa tất cả những lời chia tay, Lê Phục dẫn đầu quân đội Liên Bang, lên
đường.
Họ bay xuyên qua hố sâu, cuối cùng lái cơ giáp, bay ra khỏi tàu vũ trụ và hạ
cánh xuống vùng đất của thiên hà Musk.
Nơi đây đã biến thành địa ngục nhân gian.
Khắp nơi toàn là người sao Musk bị ký sinh.
Mọi người luôn nghĩ rằng người sao Musk xấu xí, nhưng nếu họ có thể nhìn
thấy người sao Musk bị Zerg ký sinh, có lẽ họ sẽ không nghĩ như vậy.
Các binh sĩ sớm thành thói quen.
Những người lính từ lâu đã quen với tất cả những điều này.
Những sinh vật bị chủng tộc Zerg ký sinh sẽ luôn giống Đông trùng hạ
thảo(Cordyceps sinensis), lúc đầu sưng tấy dữ dội, hành động vô thức như
một con quái vật chỉ biết nuốt chửng.
Chúng nuốt chửng tất cả mọi thứ, kể cả những thứ chúng từng là.
Sau hơn một năm, lũ zergs này đã ăn sạch những người bình thường thuộc
sao Musk, chỉ một số người thuộc sao Musk vẫn còn ở lại kéo dài hơi tàn.
Bây giờ, đang là thời kỳ Zerg cái ấp trứng và thời gian nữ vương yếu nhất,
thời điểm thuận lợi để tấn công.
Những người còn đang đi trên đất là những con đực ký sinh trên người sao
Musk, chúng sinh ra để chiến đấu và bảo vệ con cái nên tất cả đều có sức
bền cao, không sợ chết.
Ngay sau khi quân đội tiếp đất, những con Zerg đực rải rác bao quanh họ,
vẫy những móng vuốt khổng lồ như lưỡi liềm.
Kiếm ánh sáng với các móng vuốt kim loại va vào nhau.
Mục tiêu của Lê Phục không phải ở đây, anh muốn tiến về khu vực tập
trung nhiều Zerg hơn với những chiến binh cấp SS khác vừa được huấn
luyện.
Có sáu hành tinh trong thiên hà Musk, mỗi một nơi đều phân bố dày đặc
các Zerg khác nhau.
Mặc dù Zerg không được thông minh cho lắm, nhưng cũng hiểu đạo lý thế
nào là thỏ khôn đào ba hang.
Ở những nơi này, thường có nhiều con cái có trứng sắp nở dùng để đánh lạc
hướng sự chú ý.
Bọn họ phải phá hủy tất cả các tổ này, không được để lại một tổ nào.
Chỉ cần khoảng cách gần hơn, các chiến binh cấp SS có thể nhanh chóng
tìm ra vị trí của con cái.
Lê Phục có thể gϊếŧ rất nhiều Zergs chỉ bằng cách điều khiển cơ giáp ra một
đòn. Tuy nhiên, số lượng Zergs rất lớn, ngoài những con cái và con đực cần
được nở ra, còn có vô số công binh có thể hy sinh bản thân rồi tách ra sinh
sản.
Chúng đông đúc, áp đảo số lượng, chỉ có cách liên tục chặt đầu trong thời
gian dài và tiêu thụ hết pheromone trong thời gian nữ hoàng suy yếu thì
tổng số lượng của chúng mới giảm dần.
Nhìn chung, đây sẽ là một trận chiến bền bỉ cực khổ.
Không mất nhiều thời gian để cơ giáp của Lê Phục kích hoạt chế độ tự làm
sạch, sử dụng để làm sạch chất nhờn của Zerg bắn tung tóe.
Chỉ là lần này anh không còn cáu kỉnh như trước đây khi chống lại Zerg.
Anh muốn loại bỏ lũ zergs này và tạo ra một môi trường sống an toàn hơn
cho vị hôn thê của mình, để cô có thể cùng anh trải qua quãng đời còn lại
trong khoảng thời gian an toàn và hạnh phúc nhất.
. . .
Cuộc chiến của Musk vẫn tiếp tục, Liên bang đột ngột giảm rất nhiều binh
lính, nội bộ của đất nước trở nên căng thẳng.
Loại thời điểm này là thời điểm nguy hiểm nhất.
Bởi vì có loài zerg ở bên ngoài chưa bị tuyệt chủng, bên trong có những nền
văn minh khác – nhìn chăm chú.
Những người đến ăn tại cửa hàng Bạch Anh thường nói về việc quân đội và
chính quyền đã lo lắng như thế nào trong những ngày này.
Để chuyển thông tin từ sao Musk đến đây, cần một khoảng thời gian trung
chuyển ở giữa.
Vì vậy, liên lạc giữa Bạch Anh và Lê Phục luôn đứt đoạn.
Một giây trước nhận được tin nhắn của Lê Phục, nói anh đã cắm trại và
đang nghỉ ngơi, nhưng tin nhắn nhận được vào giây tiếp theo lại nói có lẽ
anh sẽ phải tiếp tục tham chiến.
Bạch Anh sợ trì hoãn trận chiến nên rất ít khi chủ động nhắn tin, dù muốn
cũng chỉ gửi nhân lúc Lê Phục trong thời gian nghỉ ngơi để không làm
phiền công việc.
Cứ như vậy, tuy đã xác nhận được Lê Phục an toàn, nhưng lại giảm đi tối
thiểu thời gian hai người liên lạc.
Mọi người xung quanh phát hiện, Bạch Anh càng ngày càng. . . Trở nên lo
lắng hơn.
Lúc Lương Ô Ô đang kinh ngạc nhìn Bạch Anh ngơ ngác, chảo trứng chiên
phía sau bị cháy, cô biết lo lắng của người này đã lên đến đỉnh điểm.
Mọi người luôn cảm thấy Lê Phục là đại anh hùng của Liên Bang, bất khả
chiến bại.
Nhưng làm bạn gái của anh, suy nghĩ của Bạch Anh lại hoàn toàn bất đồng.
Người ngoài cuộc chỉ quan tâm thắng thua, nhưng điều Bạch Anh quan tâm
là Lê Phục có thể bình an vô sự trở về không.
"Đừng lo lắng quá. Lê Phục thật sự rất mạnh. Trước khi có em, từ nhỏ cậu
ta đã tham gia quân đội rồi, hơn 20 năm trong quân đội. Cậu ta có thể có
chuyện gì sao?" Lương Ô Ô bước vào giúp tắt lửa, đẩy cô ra nghỉ ngơi,
"Ngồi trong phòng khách đi, chăm nhiều học sinh như vậy, em cũng nên
nghỉ ngơi hưởng phúc đi."
Lương Ô Ô nháy mắt với Khương Phi, mấy đứa bé đã lớn thành thiếu niên
đi vào phòng bếp.
"Nói với chị xem, em đang lo lắng điều gì?"
Sắc mặt Bạch Anh không tốt lắm ngồi trên sofa, "Em cũng không rõ, chỉ
luôn cảm thấy nóng lòng không yên."
Đôi khi người ta rất kỳ quái, vừa nói không phải mê tín, lại vừa nhịn không
được tin vào giác quan thứ sáu của mình.
Lần đầu tiên, Lương Ô Ô gác chuyện kiếm tiền sang một bên, tự đóng cửa
nhà hàng Xuân anh thực tứ, "Chị nghĩ gần đây em quá mệt mỏi, em lo lắng
cũng đâu giúp được gì cho Lê Phục? Tất cả chúng ta đều có vấn đề, cậu ta
sẽ ổn thôi. Gần đây không cần phải làm việc mỗi ngày, đi nghỉ ngơi đi!"
Bạch Anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không nghe thấy lời
Lương Ô Ô nói, gật đầu lia lịa.
Nhìn thấy con bé như vậy, Lương Ô Ô cũng biết con bé không thể nghe lọt
lời cô nói, vì vậy cô không nói thêm nữa.
Cùng lúc đó, Giang Ách đang trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp,
mời một nhà khoa học nữ ăn cơm.
Nghĩ đến cái giá phải trả của bữa ăn này, Giang Ách cảm thấy hơi đau lòng.
Nhưng nghĩ đến số phận của người đã làm mình xấu hổ, anh lại thấy vui.
Đối với Giang Ách, tính cách ngang tàng và kém cỏi của anh mới là quan
trọng nhất.
Anh ta có thể nghèo, nhưng anh ta không thể thiếu "phẩm giá".
Bất cứ ai coi thường anh ta trước mặt mọi người đều là kẻ thù của anh ta.
Con người này giống như một con rắn độc sống trong rãnh nước, sẵn sàng
thò đầu ra để cắn bất cứ ai.
Anh hỏi tại sao á?
Chính là "Tại sao anh có thể sống dưới ánh mặt trời? Còn tôi chỉ có thể
sống trong rãnh nước? Vậy nên anh đáng chết".
Giang Ách là điển hình.
Chỉ là anh ta càng già đi thì càng ngày càng giả vờ tốt hơn.
"Chị Triệu, em mời chị một ly. Chị không biết bây giờ em ghen tị với chị
đến mức nào đâu." Giang Ách che giấu vẻ chán ghét trong mắt, đôi mắt đẹp
như hoa đào nhìn người phụ nữ không biết xấu hổ trước mặt với một cái
nhìn ngưỡng mộ.
"Không cần hâm mộ chị, chỉ cần em cố gắng nghiên cứu, nhất định sẽ có
một ngày em được vào tổ nghiên cứu quan trọng thôi." Vị Triệu phu nhân
này bình dị, cách ăn mặc cũng chẳng phải mốt gì, là người một lòng chuyện
tâm nghiên cứu. Biểu cảm Giang Ách trở nên lạc lõng: "Em đến từ một tiểu
hành tinh, nên mọi người cùng nhóm đều khinh thường em." Khi anh ta nói
điều này, đôi mắt của anh ta đỏ lên, mang theo một số cảm xúc thực sự,
"Chỉ sợ có những đề mục quan trọng, viện sĩ Đào cũng không giao cho
em."
Anh ta thử cầm chặt tay người phụ nữ đối diện, "Chị Triệu, chị có thể giúp
em không? Em muốn chuyển đến tổ phản vật chất, như vậy mmỗi ngày em
có thể thấy chị rồi."
Nghiên cứu viện Triệu trước giờ đã thấy thế trận này bao giờ, từ nhỏ đến
lớn cô đều làm bạn với sách vở, diện mạo cũng bình thường, là hình tượng.
. . Con trai không thích nhất.
Mãi cho đến bây giờ, cô vẫn chưa từng yêu ai.
Cô không bao giờ ngờ một đàn em trẻ trung và đẹp trai như vậy lại thực sự
thích cô.
"Chị. . ."
"Chị Triệu, em quan sát chị đã lâu rồi, một cô gái có nội hàm như chị phải
được người ta quý trọng nâng niu, chị cho em cơ hội, được không? "
Nếu có người ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy khoảng cách hai người càng
ngày càng gần, cuối cùng là ôm hôn nhau.