Sau ột năm, Bạch Anh với tư cách chủ sở hữu của tiểu hành tinh, cũng có
thể thường xuyên kiểm tra hoạt động của địa phương.
Tuy không phải là hình thức kinh doanh thuần túy nhưng không phải lúc
nào cũng chỉ vung tay chủ tiệm buôn bán được, vẫn cần có một số hiểu biết.
Đến tiểu hành tinh, ngồi phi toa đường dài là có thể đến,địa phương cũng có
chỗ ở riêng cho Bạch Anh, đầy đủ tất cả đồ vật cần thiết.
Vì là hành tinh riêng của Bạch Anh nên cô cũng cố tình đầu tư rất nhiều
tiền để cung cấp cho cư dân địa phương một mạng lưới internet phủ sóng
đầy đủ nhằm tạo điều kiện giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Đây là một phúc lợi rất tốt ở một tiểu hành tinh ở xa như này.
Lần này Lê Phục cũng có một kỳ nghỉ dài, vì vậy anh có thể đi cùng Bạch
Anh một chuyến đến khảo sát tiểu hành tinh.
Đương nhiên, hai người cũng biết lần nghỉ dài hạn này, đại biểu cho cái gì.
Quân khu đã cho các chiến sĩ chủ lực một kỳ nghỉ dài, chỉ để họ nghỉ ngơi
một thời gian và nạp lại năng lượng cho cuộc tiêu diệt Zerg.
Phải gϊếŧ chúng trong nôi trước khi đàn zerg cấp cao nở ra với số lượng lớn,
đây cũng là giai đoạn dễ bị tổn thương nhất nên phải bóp chết từ trứng
nước.
Lần này Lê Phục cùng đến tiểu hành tinh với Bạch Anh, cũng có ý muốn
nghỉ phép.
Sau khi đóng cửa cửa hàng, Bạch Anh và Lê Phục không mang theo nhiều
hành lý, họ ngồi trên phi toa và đến với tiểu hành tinh mang tên cô.
Sau đợt tuyển dụng cuối cùng ở quận 19, khoảng 1/4 số người ở các khu ổ
chuột đã nhập cư vào tiểu hành tinh.
Mặc dù lúc đầu thực sự không thoải mái, nhưng sau một thời gian chung
sức, ngoại trừ một số nhỏ bị đuổi về quận 19, hầu hết mọi người đều thành
công ở lại đây.
Bạch Anh vừa mới hạ phi toa, một quản lý cấp cao trong bộ vest thẳng tiến
đến chào đón cô.
"Chào Bạch tiểu thư, chào thiếu tướng, Tôi là một trong những chủ quản*
của tiểu hành tinh, tên là Trần Dư. Giám đốc Lương đã thông báo cho
chúng tôi trước vài ngày. Hôm nay, tôi sẽ tiếp đón Bạch tiểu thư và Thiếu
tướng. Không biết hai người có muốn nhìn xung quanh trước không, hay về
nơi nghỉ ngơi trước? "Người điều hành có vẻ tháo vát tài giỏi vẫy tay với
những người phía sau, lập tức có người đến giúp thu dọn hành lý. (*chủ thể
có trách nhiệm chính trong việc quản lí trực tiếp công việc, tài sản, nhân
lực... của một ngành, một đơn vị công tác, một lĩnh vực hoạt động, một loại
công việc nào đó trong xã hội.)
Bạch Anh ngồi phi toa có tốc độ nhanh nhất, toàn bộ hành trình không hơn
một giờ, bởi vậy cũng không cảm thấy mệt mỏi, nói: "Đi xem xung quanh
trước đi!"
Trần Dư lập tức cười gật đầu, "Chỗ gần đây, có một quặng mỏ khá lớn, cho
nên các nơi lân cận không thích hợp để gieo trồng, chẳng qua nếu như Bạch
ể ể
tiểu thư thích đá quý tự nhiên có thể đi nhìn xem."
Mặc dù người của Liên bang đã rời bỏ kỷ nguyên "kim cương là vĩnh viễn",
nhưng trong các tinh hệ ngoài Liên Bang, có nhiều người vẫn mê mẩn vẻ
đẹp của đá quý.
Xét về độ quý hiếm, đá quý tự nhiên quả thực rất hiếm.
Đối với một số người giàu có, cho dù những viên đá quý tổng hợp có rực rỡ
đến đâu thì chúng vẫn là đồ vật do con người tạo ra
Đá quý tự nhiên rất phổ biến trong mắt những người này.
Bản chất Bạch Anh là một người trái đất cổ, khi nghe thấy mắt cô sáng lên,
quyết định đi xem.
Trước kia luôn cảm thán thổ hào trong nhà có mỏ, hiện tại Bạch Anh thật sự
trong nhà có mỏ.
Ngẫm lại còn có chút kích động nha!
Chỉ là mỏ này không giống như Bạch Anh tưởng tượng, khắp nơi đều có đá
thô nhiều màu sắc, lấp lánh vân vân, mà là một mỏ ngọc lục bảo.
"Lợi nhuận của mỏ này là cao nhất, nguồn cung thô chất lượng cao bên
trong còn đang cung không đủ cầu." Khi Trần Dư nói còn mang theo chút
tự hào.
"Những người từ thiên hà khác có thích ngọc ư?" Bạch Anh có chút tò mò.
Ở trái đất cổ đại, có vẻ như người châu Âu không thích ngọc bích cho lắm,
theo ý kiến của cô, ngọc bích dường như phổ biến hơn trong các vòng tròn
nhỏ hẹp ở châu Á.
Trước khi Trần Dư có thể giải thích, Lê Phục đã giải thích lý do thay cho
anh ta.
"Trong một thiên hà cách chúng ta tương đối xa, có một thiên hà Orc(nhân
thú). Tài năng chủng tộc của họ rất đặc biệt. Những người đàn ông ở đó có
thể biến thành một số loại quái thú mạnh mẽ, vật lộn trực tiếp với kẻ thù,
ngay cả khi họ không sử dụng cơ giáp, chúng có sức mạnh rất tốt."
Lê Phục cũng không phải keo kiệt tán thưởng người khác.
"Tuy nhiên, sức mạnh tự nhiên mạnh mẽ của họ không phải là không có
khiếm khuyết. Mặc dù hành tinh Orc ngoại trù phụ nữ còn lại toàn chiến
binh, nhưng họ sinh ra với những khiếm khuyết về tinh thần lực, không
giống như chúng ta có thể bù đắp nó thông qua thức ăn, sức mạnh tinh thần
của Orc chỉ có thể được bổ sung bằng đá ngọc lục bảo thô. Những người
phụ nữ ở đó cơ bản đều là đổ thạch sư rất lợi hại."
Trong lòng Bạch Anh hiểu rõ, "Vì vậy, về cơ bản tất cả các loại đá thô của
chúng ta được bán cho họ?"
"Không sai, Orc không quan tâm đến chiến đấu cự ly dài, tỷ lệ sinh cũng
không cao, dân số chỉ bằng một phần mười Liên Bang, không có gì uy hϊếp
được chúng ta." Dường như Lê Phục biết Bạch Anh đang nghĩ gì, lập tức
trấn an.
ề
Mỏ này là mỏ lộ thiên, khai thác quặng đều là những robot nhỏ linh hoạt.
Trần Dư dẫn hai người đi trên một con đường tương đối rộng, giải thích sự
khác biệt giữa các mỏ. "Một số mỏ sản xuất kim loại quý ở những nơi dốc,
và sản lượng cao hơn nhiều so với đá quý và các loại quặng khác. Những
nơi đó về cơ bản được khai thác bởi nhân công."
Anh vụиɠ ŧяộʍ liếc Bạch Anh, nghĩ tới tại Bạch Đào đang làm việc ở quặng
mỏ.
Lương Ô Ô đã thông báo với anh, nhất định không được cho Bạch Anh
nhìn thấy đồ đáng lo ngại như Bạch Đào, vì vậy khi anh nói về những nơi
cô có thể nhìn thấy Bạch Đào, giọng điệu của anh luôn thận trọng.
Bạch Anh hoàn toàn không nghĩ đến cô chị gái rẻ tiền của mình, háo hức
chạy đến xem con robot đang cắt đá thô.
Lê Phục cùng Trần Dư liếc nhau, ăn ý cùng thở dài một hơi.
Dù không có sự yêu thương của người thân nhưng Bạch Anh vẫn được
nhiều người quan tâm.
Viên đá thô chưa tháo gỡ được đổ nước vào để lộ ra màu bên trong rất đẹp,
theo nhân viên mỏ thì đây là loại có màu xanh táo chất lượng tốt, nếu bán
được một lô mặt dây chuyền cho hành tinh Orc thì sẽ được rất nhiều tiền
Bạch Anh chơi một vòng, tâm huyết dâng trào kiểm tra tiền gửi ngân hàng.
"! ! !"
Sau khi xác nhận ánh mắt của mình, là một con số chói lọi khiến người mê
muội.
Trong lòng của cô vang lên một câu rõ ràng được lợi mà còn khoe mẽ ——
mình giàu vậy á?
Lê Phục ở bên cạnh thấy buồn cười.
Bé tham tiền!
Cả hai đang ngồi trên chiếc xe tham quan của tiểu hành tinh, trải nghiệm
cảm giác chậm chạp hiếm thấy.
Trên đường đi, cảnh sắc thiên nhiên hài hòa ở khắp mọi nơi.
Thực vật thuộc sở hữu của tiểu hành tinh và thực vật trên trái đất cổ lần lượt
xuất khi những khu rừng có thể duy trì môi trường sinh thái được bảo tồn
trên vùng đồng bằng, chúng cũng được sử dụng triệt để. Máy móc tự động
trên đất canh tác đang hoạt động, chỉ cần một vài người quản lý một trang
trại.
"Chúng tôi đã chia ra nhiều trang trại với quy mô khác nhau tùy theo diện
tích rừng. Nói chung, sẽ có nhiều người ở các trang trại miền núi hơn và
máy móc tự động sẽ không còn được sử dụng nhiều."
Bạch Anh có một câu hỏi, "Làm thế này, nông dân ở đồng bằng quản lý một
trang trại lớn chỉ một vài người, họ vẫn có thể thu được 10% sản lượng. . .
Nông dân trên núi rõ ràng là mệt hơn nhưng lại nhận được ít thứ hơn.
Chẳng lẽ không có ai thấy không công bằng?"
ầ ắ ầ ế ố
Trần Dư lắc đầu bật cười: "Nếu thật sự như vậy, giám đốc Lương đã sớm
cuốn gói đuổi tôi đi rồi. . ."
Anh giải thích về quy hoạch nông nghiệp.
"Các loại lương thực chủ yếu được trồng ở vùng đồng bằng là ngũ cốc và
khoai tây, tương đối rẻ, trong khi những thực phẩm trồng trên núi nói chung
là rau, trái cây và thậm chí cả dược liệu. Giá cao hơn nhiều. Hơn nữa, việc
sử dụng máy móc tự động để trồng Không thể coi đó là thành quả lao động
của người nông dân, còn phải nhân với một hệ số nào đó. . ."
Mắt Bạch Anh trở thành cuộn nhang muỗi, nhưng cô hiểu ý chung ——
bình quân xuống, tiền thưởng vẫn công bằng.
Sau khi thăm thú cả buổi sáng, Bạch Anh và Lê Phục trở về nơi ở của họ.
Lúc này Bạch Anh phát hiện một vấn đề.
Cô với Lê Phục sẽ phải ở chung một biệt thự.
Cô nam quả nữ. . .
"Chào Bạch tiểu thư, tôi là nữ quản gia của biệt thự này." Chị gái nhỏ đột
nhiên xông tới đánh vỡ tưởng tượng của Bạch Anh.
Cũng không chào hỏi Lương Ô Ô sớm, sao cô có thể để hai người Bạch
Anh với Lê Phục một mình ở chung một mái nhà được?
Chị gái nhỏ quản gia chính là lính gác nhỏ của cô để quan sát Lê Phục.
Lê Phục lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế.
Mặc dù anh chưa nghĩ sẽ định làm gì cầm thú với Bạch Anh sắp trưởng
thành, nhưng thế giới hai người của hai người đã bay xa khiến người ta bực
bội.
Thực tế còn có người liên tiếp đến đây quấy rầy.
Bạch Anh cùng Lê Phục chỉ ở phòng khách ăn cơm trưa, liền liên tiếp có
nông dân đưa nông sản từ đất của mình tới.
Vì cảm ơn Bạch Anh cho tất cả của bọn họ một cuộc sống mới, những nông
sản mà họ đưa tới đều được chọn lựa kỹ càng.
Cà chua đỏ không chín quá, gà thả rông và trứng bản địa từ trang trại, cà
tím Đông Bắc cổ thụ da mỏng thịt mềm, thịt lợn có mùi thơm đặc trưng
được làm từ lợn nuôi trên nấm cục. . .
Chờ anh đào trắng là ăn xong. Bữa trưa đặc biệt của địa phương, nhà bếp có
đầy đủ các nguyên liệu nấu ăn khác nhau.
Nếu không có phòng chứa, e rằng những thứ tốt đẹp này sẽ bị lãng phí rất
nhiều.
Mặc dù cô nói không cần cảm ơn, nhưng Bạch Anh không khỏi nhếch khóe
miệng khi nhìn thấy điều này.
Những người này đã dùng thực tế hành động đã chứng minh, bọn họ không
phải sói mắt trắng, Bạch Anh cũng không phải thánh mẫu não tàn như lời
các antifan nói.
ẫ ầ
Thánh mẫu ban đầu không phải là một thuật ngữ xúc phạm, nhưng nó có vẻ
mang hàm ý xấu hơn một chút sau khi được cư dân mạng trích dẫn.
Bạch Anh không tỏ ra rộng lượng với người khác, cũng không giúp đỡ
những. . . kẻ côn đồ không biết ăn năn hối cải, cô chỉ làm những gì có thể
để kéo những người muốn thoát ra khỏi biển khổ.
Cũng may kết quả tốt.
Hiện tại, tiểu hành tinh đang vui vẻ phát triển mạnh và những người ở lại
cũng đang làm việc chăm chỉ.
Một ngày nào đó, họ sẽ hoàn toàn quên đi cuộc sống khó chịu mà họ đã
từng nhìn lại và hòa nhập vào môi trường mới một cách hoàn hảo.
Trong lòng Bạch Anh vui thích, lấy vài quả cà chua to tròn, rửa sạch rồi ăn
như quả.
Cô nhặt một quả đưa cho chị quản gia và đưa một quả khác cho Lê Phục,
sau đó cô mới nhặt một quả cà chua cho mình, ngao. . .oo cắn một miếng.
Những trái cà chua chín mọng có vị chua ngọt, phần thịt mềm ngọt cùng
nước chua ngọt dính quanh môi Bạch Anh để lại bộ ria mép màu đỏ nhạt
đáng yêu.
Chính cô hồn nhiên chưa phát hiện ra, đôi mắt mơ màng nhìn về phía Lê
Phục, mơ hồ không rõ hỏi: "Nhiều thức ăn như vậy, buổi tối ăn gì đây?"
Yết hầu Lê Phục bỗng nhúc nhích một cái, lời muốn nói giấu trong lòng
không có thể nói ra miệng.
"Đồ em làm anh đều thích ăn."
Đương nhiên, muốn nhất ăn, là em.