Bạch Anh không để ý tới những cái. . . Kẻ giơ chân làm anh hùng đạo đức
trên bàn phím. Suy cho cùng, tiền đề của việc làm tốt là bỏ qua những điều
được và mất. Chỉ bằng cách này, mới không bị uể oải trước kết quả làm
việc thiện.
Tất nhiên cô biết không phải ai cũng biết ơn, nhưng làm việc thiện là để
trong lòng được thoải mái.
Cô làm những gì cô luôn muốn làm, còn người ngoài bình luận như thế nào
thì nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Hơn nữa, loại người thích kiểm soát mọi thứ trên mạng có thể rất nhàn rỗi
trong thực tế.
Một người lãng phí như vậy kiếp này cũng chỉ có thế.
Bạch Anh có chút vui mừng muốn(bushi).
Khi quay trở lại nhà hàng, cô đã gặp phải một chuyện thực sự khó chịu.
Một người đàn ông và một phụ nữ, trông giống như một cặp vợ chồng,
bước vào cùng một đứa trẻ.
Ngay khi họ bước vào, Bạch Anh đã cảm thấy không ổn.
Người phụ nữ trong cặp vợ chồng đó có một khuôn mặt chanh chua, nhưng
người đàn ông có một hình tượng đáng sợ.
Không phải Bạch Anh cố ý xem thường người, nhưng đại đa số người tự
xưng nghĩa khí, phần lớn đều như thế.
Những người này rõ ràng là không có đủ tiền, nhưng họ phải đi đến những
nơi mà họ không thể bỏ tiền nổi, như thể người càng giàu ăn càng đắt.
Những khách hàng như vậy thường là đối tượng khó đối phó nhất, họ ăn
một bữa, vì tốn nhiều tiền khiến họ cảm thấy tồi tệ, họ muốn đầu bếp làm
một thứ gì đấy như gan rồng gan phượng thì họ mới hài lòng.
Đường Tiểu Lê vừa mới đem bưng kẹo lạc tặng lên, đã đứa trẻ trong ba
người kia đánh một cái.
Bạch Anh nhìn thấy qua cửa sổ, lập tức có chút không vui.
Đường Tiểu Lê không chấp nhặt với đứa bé, cầm lấy ccái khay trống, rời
khỏi "Phạm vi công kích" của bàn một.
Ngay sau đó, cậu bé đầu gấu đánh người khác cầm kẹo lạc lên, cắn một
miếng rồi ném xuống đất, cắn thêm một miếng nữa rồi ném xuống đất.
Sau vài lần lặp lại, cái đĩa đã trống trơn, người phụ nữ nhìn sang, liếc nhìn
Đường Tiểu Lê từ khóe mắt, "Lấy một đĩa khác."
"Xin lỗi phu nhân, giá quà tặng của quán rất đắt, mỗi bàn chỉ đưa một đĩa."
Đường Tiểu Lê hầu như đã kết luận người bàn này đến gây sự.
ế
Cô bước đến cửa định đóng lại nhưng bị một người phụ nữ chặn lại giữa
chừng.
"Phục vụ này bị sao thế? Tôi nói cô không nghe thấy à? Đây là thái độ phục
vụ của nhà hàng mấy người?"
Có người đi ngang qua, bị giọng nói lớn thu hút.
Đường Tiểu Lê cứng rắn trả lời: "Xin lỗi phu nhân, chúng tôi là nhà hàng 5
sao, tất cả thức ăn đều do bếp trưởng tỉ mỉ chế tác, kẹo lạc này phải làm hơn
một giờ. Thế nhưng đứa bé ngài mang theo lại ném hết tâm huyết của người
ta xuống đất. Tiệm chúng tôi vừa mới khai trương mấy ngày, không thể chịu
nổi loại tổn thất này."
Dù thế nào?
Kẹo lạc người khác mua cũng mua không được, đến lượt con trai ngài thì
lấy ra ném chơi như đá à?
Người qua đường nghe xong lời của cô, vô thức nhìn về phía sàn nhà.
Sắc mặt người phụ nữ đỏ lên, bắt đầu quấy phá.
"Con tôi còn nhỏ, mới có bảy tuổi đã biết cái gì? Mấy người là người lớn
còn chấp nhặt với trẻ nhỏ à? Hơn nữa, tôi là khách hàng, sao mấy người
dám đối xử với khách thế hả?"
Rõ ràng trong tiệm chỉ có một phục vụ, người phụ nữ há miệng một lần
"mấy người", ngậm miệng một lần "mấy ngươi", như thể hận không thể ép
đầu bếp đi ra.
Bạch Anh cũng như bà ta mong muốn đứng dậy.
"Ý của ngài là nói đứa bé chưa thành niên nên muốn làm gì cũng được?"
Người phụ nữ lẽ thẳng khí hùng gật đầu, "Bây giờ thằng bé còn nhỏ, không
phải mấy người đều từng như vậy à? Lớn rồi thì tốt hơn thôi!"
"Ha ha ha ha ha. . ." Bạch Anh cười rộ lên trong nhà hàng.
"Cười cái gì vậy?" Giọng người phụ nữ có chút khó chịu.
"Tôi á? Chỉ là tôi chợt nhớ tới một câu của Lỗ Tấn tiên sinh —— khi còn
bé không xem như người, lớn lên cũng chẳng làm được người." Bạch Anh
lạnh mặt châm chọc.
Lúc này người chồng trong đôi vợ chồng mới đứng lên: "Sao cô lại đam
chửi người? Tôi muốn khiếu nại mấy người!"
"Điều kiện đầu tiên để chửi là người bị chửi phải là người." Bạch Anh nhìn
thoáng qua kẹo lạc dính trên đất, trong lòng hết sức tức giận.
Món ngon do chính mình làm ra lại bị người khác làm hỏng.
Hơn nữa, những người này còn chiếm một bàn, nhưng họ lại chỉ đang lãng
phí cơ hội để gây rối.
Rõ ràng là các fans của cô vẫn còn rất nhiều người không thể chen chân vào
được, bữa tối được cho là vui vẻ lại bị ba người này phá hỏng.
Người qua đường chia làm hai sóng.
"Lãng phí thức ăn của người khác thật không tốt."
ể
"Nhưng không thể nói chuyện với khách hàng như vậy!"
"Tốn tiền mới gọi khách hàng, mấy vị này ăn hết đồ người ta tặng, cũng
chưa chọn món ăn. Nếu như theo cô nói, vậy tôi cũng vào siêu thị ăn thử
dịch dinh dưỡng mới ra, vừa uống vừa mắng người bán hàng được nha!"
"Sao có thể giống. . .?"
"Sao lại không thể? Người ta mở quán thì không có nhân quyền à. . ."
"Tôi cũng không có nói như vậy. . ., chính là chỗ này sẽ ảnh hưởng kinh
doanh."
"Bỏ đi, vốn tiệm này cũng không có mấy người được vào ăn đâu."
Kề bên này không phải nhân viên ở quân khu thì là người nhà của quan
viên chính phủ, lại có mấy chủ quán nhỏ ở đây, người đủ giàu để thường
xuyên đến tiệm 5 sao ăn không nhiều lắm.
Đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, hơn nửa là doanh nhân giàu có cùng ngôi
sao nổi tiếng có tiền.
Khi nhiều người đang tranh cãi, nhóc đầu gấu đột nhiên đỏ bừng mặt, dùng
hai tay kéo cổ áo rồi ngã lăn ra đất.
Bạch Anh nhanh chóng mở quang não, gọi cấp cứu.
Người phụ nữ gây chuyện đi tới, lạch cạch một tiếng đè lại cổ tay của cô:
"Cô muốn làm gì? Tìm giúp đỡ à. . .? Mọi người mau đến xem xem! Người
quán này bởi vì con tôi làm sai chút chuyện mà hạ độc chết con tôi!"
Bạch Anh rrút mạnh tay ra, tức giận trợn mắt nhìn người phụ nữ: "Đây
không phải con đẻ cô à? Chị Tiểu Lê khống chế bọn họ lại, em phải gọi cấp
cứu!"
"Này? Mấy người không được phép gọi! Ai biết được mấy người gọi cấp
cứu hay gọi người tới giúp! Chuyện hôm nay tôi không để yên đâu!"
Người đàn ông đã ở một bên hát đệm, "Đúng thế, mấy người khiến con tôi
như vậy, không bồi thường mấy trăm vạn, chúng tôi sẽ không bỏ qua!"
Đứa bé trên đất ôm cổ, khàn giọng mà hô: "Bọn họ. . .Không phải. . . Cha
mẹ. . .cháu."
Đường Tiểu Lê một tay đè một người, khống chế hai vợ chồng trên mặt
bàn, "Cấm động đậy!"
Bạch Anh gọi điện báo vị trí và tình hình, chỉ trong vài chục giây, xe cấp
cứu đã đến.
Cô cùng đến bệnh viện.
. . .
"Tình trạng đứa bé này không được ăn lạc, cô làm chị mà không chú ý gì
cả. Người tuổi trẻ bây giờ, chỉ biết chơi game! Con của tôi cũng giống cô
ấy, em gái của nó lăn từ trên giường xuống mà cũng không biết!" Nữ bác sĩ
đi từ phòng cấp cứu ra, liền bắt đầu quở trách Bạch Anh.
Bạch Anh: ". . ."
ằ ấ
"Thằng bé bị dị ứng lạc ạ?" Bạch Anh nhớ lại, cảm thấy chỉ có khả năng
này.
Nữ bác sĩ kinh ngạc nhìn cô một cái, "Cô không biết? Đứa nhỏ này bị dị
ứng rất nghiêm trọng, không được phép ăn dù chỉ là một miếng lạc(đậu
phộng)."
"Đứa bé là con của khách quán tôi." Bạch Anh giải thích một câu.
"Vậy ba mẹ của đứa bé cũng bị dị ứng?"
Sắc mặt Bạch Anh trong nháy mắt xấu hổ, "Bọn họ ngăn không cho tôi gọi
cấp cứu, bị phục vụ trong quán tôi khống chế."
Vẻ mặt nữ bác sĩ hiểu rõ, "Đến lừa bịp tiền à?"
"Khụ, chắc là vậy."
"Trên đời làm gì có cha mẹ nào như vậy! Lấy mạng con mình ra để cợt
nhả!"
Bạch Anh bị lời nói của nữ bác sĩ nhắc nhở, đột nhiên nhớ tới lời cậu nhóc
nói trước khi ngất đi.
"Xin lỗi, sợ là tôi phải báo cảnh sát. Cặp vợ chồng đó chắc không phải là bố
mẹ của đứa trẻ."
Nữ bác sĩ nghe xong, nhanh chóng chạy vào phòng bệnh, xắn tay áo đứa trẻ
lên nhìn, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cánh tay cậu bé đều bầm dập, thâm tím, đầy vết bỏng do tàn thuốc.
Chỉ có mặt và bàn tay lộ ra là tốt, còn lại cơ bản chỉ có vết thương chồng
chất.
"Súc vật!"
Nữ bác sĩ chửi bới, cùng Bạch Anh chờ cảnh sát đến.
Cậu bé vẫn còn hôn mê, cảnh sát đến dùng máy quét quét qua, anh ta lập
tức nói: "Không có hộ khẩu, chắc là một đứa trẻ ở quận 19."
Bạch Anh tiếp lời nói: "Hai người kia vẫn còn trong tiệm tôi."
Cảnh sát lập tức đi theo Bạch Anh, đưa đôi vợ chồng kia đến đồn cảnh sát.
Kết quả là, cuộc thẩm vấn đầu tiên cho thấy hai người hoàn toàn không phải
vợ chồng, mà là một băng nhóm lừa đảo tạm thời hình thành.
Cả hai đều khai một hacker đã bảo họ đến bày trò lừa đảo, còn tiết lộ rằng
chỉ cần vụ lừa đảo thành công, họ có thể sẽ lấy được hàng ngàn vạn từ tay
Bạch Anh.
Đương nhiên, cái giá lớn phải trả là đứa bé kia phải chết trong Xuân anh
thực tứ.
Bởi vậy, mặc kệ Bạch Anh có thừa nhận hay không, đứa bé đã chết sau khi
ăn đậu phộng, trong tình huống nghiêm trọng như vậy, chỉ cần Bạch Anh
muốn tiếp tục mở cửa hàng, cô sẽ phải bồi thường tiền để dàn xếp ổn thỏa.
Hơn nữa trên thực tế, cho dù Bạch Anh cí bồi thường tiền, có người chết
trong tiệm của cô cũng là vết nhơ cả đời của cô.
ấ ề ắ
Khi cảnh sát nghe thấy những điều này, ánh mắt nhìn hai người này càng
ngày càng tệ.
Đặc biệt là hai người này vẫn không hối cải.
"Những cái. . . Kẻ không hộ khẩu ở khu ổ chuột khu 19 mỗi ngày chết rất
nhiều, cũng chưa thấy cảnh sát mấy người quan tâm bao giờ. Đây cchắc là
vì thấy người ta là bạn gái Lê thiếu tướng nên mới vậy chứ gì?" Lý Minh
nghển cổ, rất không phục.
Dù sao thì tất cả họ đều đã bị lộ nên không muốn giả vờ là một công dân tốt
nữa.
Miệng người phụ nữ nhanh nhẹn hơn, "Các anh cảnh sát lấy tiền của cô ta
à? Cô ta chiếm nhiều tài sản như vậy, không muốn chia cho người khác là
vì mua cảnh sát đen mấy người!"
Cảnh sát thẩm vấn tức đến buồn cười: "Tài sản hợp pháp của người ta,
muốn xài như thế nào liền xài như thế, dùng còn phải hỏi ý kiến cảnh sát à?
Ở bờ biển cũng không quản rộng vậy. . . !"
Một cảnh sát khác mặt đen lên, "Chuyện không có chứng cứ, mấy người lại
vu khống cảnh sát, nhất định sẽ bị kiện!"
Sau khi Bạch Anh biết rõ sự việc, cũng nhịn không được cảm thán thế giới
kỳ ảo.
Đúng là cánh rừng lớn, loài chim nào cũng có.
"Đứa bé kia thì sao?"
Người cảnh sát đến thông báo nghe cô hỏi, liền giải thích: "Được sinh ra từ
khu ổ chuột, đứa trẻ này thường bị người lớn ép đi lừa đảo cùng. Không
vâng lời là bị đánh đập nặng nề. Lần này thằng bé tưởng chỉ đang lừa tiền,
nhưng không ngờ lần này vì tiền mà phải đổi mạng."
Cảnh sát nói chuyện, đột nhiên cảm giác được có người đứng sau lưng,
quay đầu lại thì bị Lê Phục mặt lạnh làm cho giật mình.
"Hacker kia đâu? Đưa quang nam của hai tội phạm kia tới tổng khu kỹ thuật
của quân khu đi, nói cho bọn họ biết, không đem tìm ra người lên kế hoạch
phía sau, không được phép tan làm!"
Lê Phục tức giận muốn chết, mới không đến ăn một bữa mà đã có người tới
ra đòn hiểm với bạn gái nhỏ, tìm chết!