Bạn vong niên là người bạn mà mình chơimà không quan tâm chuyện tuổi tác của họ. Tức là những người bạn vongniên chơi với nhau không quan trọng lớn tuổi hay nhỏ tuổi.
"Hai người là. . . Bạn vong niên?"
Lê Phục vừa định phản bác, sau đó kịp chú ý tới nội dung trong lời nói, yên
llặng một cách kỳ lạ.
Vì sao với em thì là ngang hàng. . .
Với anh thì lại là bạn vong niên?
Tâm hồn Lê mãnh nam bị tổn thương sâu sắc, trong nháy mắt từ đóng lại.
(đóng cửa tâm hồn :')))
Nếu như không phải ngại mặt mũi, chắc anh sẽ đến góc tường vẽ vòng tròn.
Đường Tiểu Lê ở bên cạnh nhịn cười đến mức gân xanh trên trán suýt nổi
lên, để không bị thiếu tướng phát hiện, cô vội vàng trốn vào phòng bếp.
Bạch Anh lúc này đang vội vã nấu cơm, cũng không chú ý hai người Tiểu
Vũ với Lê Phục, vội vã xông vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu
nấu ăn.
"Thiệt là, về sớm cũng không nói với em. . ."
Giọng cô đột ngột dừng lại.
Nói chuyện thế này y như vợ chồng già í.
Đường Tiểu Lê ở bên cạnh giúp rửa rau, "Chắc là tình huống đột ngột phát
sinh, tôi thấy thiếu tướng rất không vui đấy."
Vốn bình thường đã bận rộn, thật vất vả mới có thời gian ăn cơm để ở riêng
với bạn gái, luôn có người không tinh mắt nhiệt tình tới quấy rầy, đổi lại là
người nào khác cũng thấy phiền vậy thôi.
"Đúng thật. . ." Bạch Anh ngẫm lại hai lần Lê Phục xụ mặt đi vào, đều là
tinh huống giống nhau, không khỏi có chút muốn cười.
Ai có thể nghĩ đến đường đường là thiếu tướng, trong yêu đương lại trẻ con
vậy chứ?
Như một con cún cỡ lớn.
Bạch Anh bỏ hết những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, lấy một khúc thịt thăn lợn
lớn trong tủ lạnh ra.
ắ ể
Thịt lợn thăn tươi, được cắt thành từng lát dày khoảng nửa cm, có thể được
nấu chín một cách dễ dàng.
Đường Tiểu Lê đã dùng dụng cụ đập tỏi để đập tỏi ra.
Bạch Anh cho các lát thăn vào bát lớn, trộn với tỏi băm, sau đó ướp với
đường, nước tương nhạt, tiêu và lòng trắng trứng.
"Đây cũng là sườn lợn rán ư?" Đường Tiểu Lê ở bên cạnh nhìn có chút tò
mò.
Bạch Anh gật đầu, "Có thể xem là thế đi!"
Vừa nói cô vừa tách lá bắp cải ra rửa sạch dưới vòi nước.
Phải cắt bỏ phần gân dày trên bắp cải rồi bỏ đi.
Vì để cho vị bắp cải bào sợi trở nên mềm giòn hơn, đương nhiên phải cắt bỏ
gân khó cắn.
Phần còn lại là những chiếc lá rau giòn ngọt. Con dao làm bếp của Bạch
Anh đang múa nhanh nhẹn, cắt ra một đống rau vụn nhỏ trên thớt.
Các loại rau cắt nhỏ này là để chốc nữa làm giảm độ ngấy khi ăn thịt thăn,
có thể ăn sống luôn.
Vì là thịt thăn teriyaki nên việc trộn sốt teriyaki là điều đương nhiên.
Chiếu thiêu* có nguồn gốc từ tiếng Nhật teriyaki, là một loại nước sốt được
chế biến từ nước tương, đường, rượu sake hoặc rượu ngọt gọi là mirin làm
gia vị chính và thường được dùng cho các món nướng. (*cả phần trên Bạch
Anh nói là chiếu thiêu nha, nhưng tui để luôn thành teriyaki cho dễ hiểu)
Bạch Anh thay đường bằng mật ong, thêm nước tương và rượu sake để làm
nước sốt teriyaki.
Lúc này thịt thăn đã được ướp gần hết, Bạch Ưng lấy thịt thăn ra lăn trong
tinh bột, rũ bớt tinh bột thừa, chuẩn bị rán sườn lợn.
Cô đổ một ít dầu lên chảo và đun nóng ở lửa vừa.
Cho những lát thăn đã lăn bột vào, rán trong chảo cho đến khi chín.
Lúc này cô rưới nước sốt teriyaki lên, dùng đũa khuấy đều để không bị dính
nồi.
Khi sốt gần được là có thể bắc ra khỏi nồi.
Đặt nửa đĩa bắp cải thái nhỏ bên cạnh miếng thịt thăn, bóp chút sốt
mayonnaise, món thịt thăn tỏi sốt teriyaki đã hoàn thành.
Bạch Anh cho Đường Tiểu Lê một bát riêng, để cho cô giảm bớt cơn đói
của mình trước.
Dù sao chuyện để người ta nhìn mà không thể ăn là một chuyện rất tàn
nhẫn.
Hai mắt Đường Tiểu Lê tỏa ánh sáng, ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng
bếp bưng bát, ăn từng miếng thịt thăn lớn.
Mà Bạch Anh lập tức đắt đầu làm món thứ hai —— Súp đậu lăng Thổ Nhĩ
Kỳ.
ồ ố Ả
Món ăn này đòi hỏi một loại gia vị có nguồn gốc từ Ả Rập, gọi là cây
sơn(sumac), mà Bạch Anh chỉ mới lấy được từ Vườn Bách thảo của Viện
Hàn lâm Khoa học. Nó tương đối hiếm.
Ngoài ra, các nguyên liệu cần có trong món súp cũng rất phong phú.
Bạch Anh cắt củ cải thành khối nhỏ, sau đó thái lát cà rốt, tỏi băm, cà chua
thái hạt lựu và cà chua cắt đôi để trang trí.
Cô rửa sạch đậu lăng và tấm lúa mì(bulgur wheat), cho vào nồi đun sôi, sau
đó chuyển sang lửa vừa và đun từ từ.
Tấm lúa mì là một loại lúa mì khô chỉ bỏ vỏ, thô hơn các loại ngũ cốc thông
thường.
Tranh thủ khi đang nấu đậu, Bạch Anh bắt đầu một cái nồi mới, đổ dầu vào,
xào hành tây và cà rốt cho thơm rồi đổ vào nồi canh để nấu đậu.
Sau đó, cô cho cà chua thái hạt lựu vào, không lâu sau món canh chuyển
sang màu đỏ cà chua nhạt.
Sau khi nấu khoảng mười phút, Bạch Anh thêm gia vị gọi là sumac, bột
nghệ, cà ri vàng, hạt tiêu và pho mát bào vào súp.
Cuối cùng, rắc một chút muối và mùi tây cắt nhỏ, thêm cà chua nhỏ để
trang trí, sau một phút là có thể tắt bếp.
Súp đậu lăng được chế biến có hương vị gia vị phong phú, nhiều loại rau
trong đó và nước súp đặc.
Vị mềm của phô mai bào nhỏ trung hòa với nhiều loại gia vị, làm cho món
súp rất ngon.
Sau khi hai món ăn đã sẵn sàng, bây giờ Bạch Anh đã sẵn sàng để làm món
bánh mì naan Ấn Độ cuối cùng.
Bạch Anh mở một túi bột, trộn bột mì với sữa và sữa chua, thêm chút muối
và đường vào giữa.
Nhào bột, thêm bơ lạnh vào trong khi nhào bột mạnh tay, cuối cùng là nhào
bột thành bánh naan.
Bạch Anh cho bột vào máy lên men, sau vài phút, khối bột đã tăng gấp đôi.
Sợi mì khô được chia thành từng phần, cuộn lại thành bánh mì dẹt, đặt trên
bếp than hồng dùng để nướng bánh pizza rồi nướng thành bánh naan.
Lúc hai người Bạch Anh với Đường Tiểu Lê bưng khay ra, hai người trong
phòng ăn vẫn đang mắt tròn mắt dẹp nhìn nhau, như thể họ đã không nói
chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Biết Bạch Anh đi tới, Lê Phục mới vội vàng tới giúp.
Nói thật, đối với Lê Phục đây là lần đầu tiên anh biết trong lòng bạn gái,
anh thực sự được coi như một người chú.
Lê Phục thề với trời, sau này tuyệt đối không thể để cho Bạch Anh tiếp tục
gọi anh là chú Lê.
Vốn dĩ chỉ nghĩ là tình cảm nhỏ nhặt, nhưng thật ra đối phương lại nghĩ
mình là chú nên không thể đau lòng hơn.
Chỉ là cảm xúc nhỏ nhoi này mà tạm thời bị Lê Phục bỏ lại sau khi ăn một
miếng lớn naan với mùi thơm của lúa mì với sữa chua, một thìa súp khác
hoàn toàn phù hợp với nó.
Tiểu Vũ cũng ăn không ngẩng đầu lên được, y như con hổ con.
Hơn nữa Đường Tiểu Lê có xuất thân là lính xuất ngũ, sức ăn rất lớn, những
chiếc bánh naan vốn được xếp chồng lên nhau nay đã giảm xuống với tốc
độ mắt thường có thể thấy, cuối cùng không còn một cái nào.
Đường Tiểu Lê ăn miếng bắp cải giòn cuối cùng, sau đó ngả người ra sau,
đặt đũa xuống, thoải mái thở dài.
Mỗi ngày đều có thể trải qua cuộc sống như vậy thật sự rất thích.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Anh lấy một đĩa mận ngâm để tiêu hóa, sau đó
hỏi về mục đích hôm nay của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ lớn lên trong một khu ổ chuột nên không biết nhiều về cách kết
bạn, nếu không có việc quan trọng thì sẽ không xuất hiện đột ngột, làm
phiền cuộc sống của người khác.
Người khác gắn kết tình cảm là chuyện bình thường, nhưng đến chỗ cậu thì
bị tự động chuyển thành "làm phiền".
Khi được Bạch Anh hỏi, cậu nói rõ mục đích của mình, "Em muốn đến
hành tinh của chị để làm lính biên phòng."
Bạch Anh nhìn Lê Phục tò mò, hỏi: "Lính biên phòng chắc không dễ lên
chức nhỉ?"
Lê Phục trầm ngâm trong chốc lát, "Vị trí tiểu hành tinh của em tương đối
an toàn, không thăng chức nhanh, nhưng tương ứng, nếu tới đó có lẽ tỷ lệ
gặp phải nhiệm vụ nguy hiểm sẽ giảm xuống."
"Yên ổn một chút cũng tốt. . ." Bạch Anh cười híp mắt nói.
Cô không muốn tất cả mọi người đều giống Lê Phục, động một chút là lại
chiến đấu ở tuyến đầu.
Chiến đấu bên ngoài hay bên trong đều quan trọng như nhau.
Tiểu Vũ lại lớn hô một tiếng, "Không phải! Không phải như chị nghĩ!"
Mấy người không ngờ cậu lại phản ứng nhiều như vậy. Họ nhìn cậu một
lúc, vẻ mặt sững sờ.
Bản thân Tiểu Vũ cũng có chút xấu hổ, tự mắng mình vì phản ứng thái quá.
Cậu gãi đầu, giải thích nói: "Em muốn giúp chị bảo vệ hành tinh của chị. . .
Em nghe nói Bạch Đào sẽ đến đó, còn có rất nhiều tội phạm đang bị cải tạo
sẽ đến, em sẽ giúp chị trông chừng bọn họ, không để họ gây chuyện, em. .
."
Em chỉ muốn cảm ơn chị vì đã quan tâm đến em trong suốt thời gian qua.
Tiểu Vũ xấu hổ khi nói những lời tuyệt vời này, mặt cậu đỏ bừng lo lắng,
"Em, em đã cấp B rồi! Em đã có thể làm thượng úy rồi!"
Bạch Anh cười khúc khích, cúi xuống xoa đầu cậu: "Thật sao! Tiểu Vũ của
chúng ta lợi hại thật đấy!"
ỗ ể ề
Giọng điệu dỗ dành mang lại cho Tiểu Vũ có cảm giác được nuông chiều,
cậu anh vừa vui lại vừa thẹn thùng.
Lê Phục ở một bên thấy hơi ghen tị.
Anh đã hạng X rồi, sao em không khen anh?
Tâm trí anh đột nhiên quay ngoặt, sau đó bắt đầu trôi đi xa.
Ừ, sau khi kết hôn, có rất nhiều cơ hội để khen mình lợi hại, ví dụ như. . .
Trong đầu Lê thiếu tướng đột nhiên xuất hiện mấy suy nghĩ đầy màu sắc.
Bạch Anh cũng không biết, hình ảnh ấm áp như thế mà người đàn ông bên
cạnh đã tự bổ não ra một câu chuyện đầu màu sắc.
Nếu cô biết chắc cũng chỉ cho Lê Phục mấy cú đấm meo meo đầy tình yêu.
Tiểu Vũ chờ mong nhìn về phía Bạch Anh, thăm dò hỏi ý kiến cô, "Em
muốn đến tiểu hành tinh của chị, có thể chứ?"
Bạch Anh gật gật đầu, "Chị định tuyển mấy người ở khu ổ chuột, để họ làm
một số công việc cơ bản trên tiểu hành tinh. Em hiểu họ hơn chị, nên chắc
em sẽ rõ cách quản lí an ninh như thế nào hơn."
Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy trên vai có một gánh nặng, "Em nhất định sẽ
quản lý bọn họ."
"Có phải hơi không an toàn không?" Lê Phục nhíu mày.
Trên tiểu hành tinh không phải tội phạm đang bị cải tạo thì là người ở khu ổ
chuột, Bạch Anh với tư cách chủ của tinh cầu sẽ phải đi khảo sát định kỳ,
Lê Phục không muốn trên tiểu hành tinh có mấy côn đồ tiềm ẩn.
"Những người sẵn sàng đánh đổi sức lao động của mình để lấy thù lao
không phải là xấu, ngược lại, những kẻ. . . người vẫn ở lại khu ổ chuột và
vật lộn điên cuồng trên chuỗi thức ăn còn khủng khϊếp hơn."
Sinh hoạt đã đủ khổ, người biết rõ nỗi khổ này có cơ hội thoát đi mà không
chịu, mới thật sự khiến người ta khó hiểu.
Tiểu Vũ cũng rất đồng ý, "Chỉ sợ mấy kẻ ở lại nơi rắn rết đấy đều là. . .
Mấy người ăn chơi lêu lổng lười biếng."
Cậu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lê Phục, "Khi mấy người trong khu ổ
chuột đi làm việc trên tiểu hành tinh, an ninh trong khu ổ chuột sẽ càng
đáng lo hơn."
Những người ở tầng dưới cùng bị nơi rắn rết đấy bóc lột bỏ đi, rất có thể
trong khu ổ chuột sẽ có náo loạn không nhỏ.
Khi đó, để duy trì cuộc sống chèn ép trong vùng, bọn người nơi rắn rết kia
đương nhiên sẽ coi một số anh em không còn giá trị là mục tiêu mới để bóc
lột.
Còn những cái. . . kẻ đã từng chèn ép người khác, liệu họ có thực sự chịu
khuất phục?
Thật khó nói.