Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Muốn Nở Hoa

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, tôi đến tìm Gia Di cùng nhau đi học, dì Giả lại nói cô ấy đi học từ sớm rồi.

Lúc tôi đến trường, cô ấy không có trong lớp học nhưng Lý Lãng ở đó đã kêu tôi ra ngoài.

Sau cơn mưa hôm qua, xung quanh đều là mùi bùn đất ướŧ áŧ.

Cậu ta hùng hổ hâm dọa: “Cậu thích Thẩm Đông Dã đúng không?”

“Không, tôi không có…”

“Đừng tưởng cậu ấy bung dù cho cậu là có ý với cậu, cậu ấy luôn luôn đồng cảm với kẻ yếu mà thôi. Thành tích của cậu liên tục đội sổ, học kỳ sau các người sẽ không được ngồi chung bàn đâu.”

7.

Quay lại phòng học, Thẩm Đông Dã đã đến, cậu ấy cau mày, liếc mắt nhìn Lý Lãng một cái.

Lý Lãng cười tủm tỉm ôm lấy tôi: “Tớ và Lâm Lâm là bạn tốt, cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”

Thật dối trá.

Tôi dứt khoát hất ta cậu ta ra, quay lại chỗ ngồi.

Mũi Thẩm Đông Dã hồng hồng, hắt xì liên tục, cậu ấy đưa cho tôi một hộp sữa chuối: “Đi rót cho anh trai một ly nước sôi, đây là tiền nước.”

Lý Lãng trừng mắt thật lớn: “Thẩm Đông Dã, cậu đem sữa tớ mau cho cậu đưa cho người khác uống.”

Thẩm Đông Dã ném hộp sữa chuối lại cho cậu ta: “Vậy trả lại cho cô. Lê Lâm Lâm, tạm thời thiếu cậu một hộp sữa.”

Lý Lãng chút nữa tức chết.

Tôi rót nước sôi cho cậu ấy, còn pha thêm một gói thuốc trị cảm.

Thẩm Đông Dã sợ đắng, nhưng đôi mắt sáng quắc của ta cứ nhìn chằm chằm, cuối cùng cậu ấy vẫn uống hết.

Cậu ấy ép tôi uống một ly: “Anh em tốt, có khổ cùng chịu đi!”

Thuốc đắng thật, nhưng trong lòng tôi rất ngọt ngào.

Giờ tự học sáng rất nhanh đã kết thúc, Gia Di khoan thai đến muộn.

Cô ấy tùy tiện nói ra một lý do, bởi vì thành tích tốt nên giáo viên cũng không trách móc nặng nề.

Sau khi tan học, tôi truy hỏi cô ấy tại sao mấy ngày nay lại biến như bóng ma vậy.

Sắc mặt cô ấy ửng đỏ, hai mắt sáng lấp lánh: “Lâm Lâm, mình đã gặp được chân ái rồi. Cậu ấy siêu siêu siêu đẹp trai luôn, lần sau mình dẫn cậu theo nhìn thử.”

Tôi nói với cô ấy: “Gia Di, mình quyết định phải học thật tốt.”

“Không phải cậu vẫn luôn học sao?”

“Không giống nhau.”

Từ trước đến nay, học tập đối với tôi chỉ là hoàn thành nhiệm vụ.

Mà bây giờ, học tập có thể giúp tôi xứng đôi đứng bên cạnh Thẩm Đông Dã.

Tôi muốn học tập hết sức mình.

Tôi thường xuyên hỏi bài Thẩm Đông Dã, có lúc cậu ấy thở dài: “Lê Lâm Lâm, đề này không phải đã nói vào hôm qua rồi sao, cậu phải học được cách suy luận.”

Đúng vậy.

Tôi phải học một biết ba, không thể làm cậu ấy cảm thấy tôi ngu ngốc.

Không thể lãng phí quá nhiều thời gian của cậu ấy.

Tôi trước giờ vẫn luôn học những cái căn bản, hiệu suất rất thấp.

Thẩm Đông Dã nhìn tôi, viết lại trên giấy một lần nữa.

Cậu ấy viết xong lại lắc đầu: “Cậu phải tìm được quy luật trong đó, nếu không rất nhanh sẽ quên đi lần nữa.”

“Tìm hiểu bản thân cậu, tìm ra cách riêng của mình…”

Sau đó, tôi thật sự tìm được phương pháp học cho bản thân.

Những từ đơn trước đây, giống như bị rớt xuống nước, tan rã hết.

Bây giờ, chúng nó giống như được tôi xếp vào một khung, cho dù có xóc nảy, lăn lộn thế nào cũng sẽ không dễ dàng rơi xuống.

Thẩm Đông Dã rất tò mò: “Cậu dùng cách gì vậy?”

Thời tiết đã chuyển lạnh, mỗi lần cậu ấy nói chuyện đều phả ra một làn khói trắng, làm mỡ khuôn mặt của cậu ấy.

Bí quyết của tôi chính là cậu, Thẩm Đông Dã.

Tôi đem tất cả những gì cần ghi nhớ, để bọn chúng liên quan đến cậu ấy, sau đó sẽ ghi nhớ tất cả vào trong đầu.

Tôi làm những tấm thẻ nho nhỏ, kẹp ở đầu xe đạp.

Trên đường đi học hay về nhà, cũng có thể ghi nhớ thêm một chuỗi công thức.

Những lúc giúp mẹ bán hàng, tôi cũng đem những từ tiếng Anh liên quan lặp lại một lần, cũng có thể ghi nhớ rõ ràng hơn.

Tôi cũng không hề đi chơi với Gia Di nữa.

Dù sao những người bạn đó, cho tới bây giờ cũng không nhớ rõ được tên của tôi.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, kỳ kiểm tra cuối kỳ cũng đã đến.

Tôi và Thẩm Đông Dã được phân vào cùng một phòng thi, Lý Lãng ở phòng khác.

Ngữ văn được thi đầu tiên, cậu ta đưa cho tôi một phong thư: “Lê Lâm Lâm, giúp tôi đưa cái này cho Thẩm Đông Dã.”

Một bức thư màu hồng phấn, chính là màu hồng của tình yêu.

Tâm tư thiếu nữ này, đã rõ như ban ngày.

8.

Lê Lâm Lâm, phải học được cách từ chối.

Tôi hít sâu một hơi: “Tự cậu đi đưa sẽ thích hợp hơn.”

Bạn thân của Lý Lãng nhìn không được: “Mọi người đều là bạn học với nhau, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cậu cũng không muốn giúp?”

“Nếu đã là chuyện nhỏ, vậy cậu cũng có thể giúp cậu ta!”

Nói xong, tôi không quan tâm đến nét mặt khó coi của hai người học, đi vào phòng thi.

Tôi tập trung toàn lực vào việc thi cử, qua ba ngày, cả người tôi giống như bị lột đi một lớp da.

Đến khi kỳ thi kết thúc, một đám người nhao nhao đi tìm Thẩm Đông Dã đối chiếu đáp án. Tiếng tranh luận vang lên không ngừng, cũng có tiếng thở dài tiếc nuối.

Tôi yên lặng dọn dẹp hết đồ đạc của mình, nhìn hoàng hôn vào mùa đông sắp lặng, một chút ánh sáng cuối cùng chiếu vào khuôn mặt đẹp trai hiền hòa của cậu ấy.

Ánh sáng chiếu đến thái dương.

Tôi nhìn đến mê mẩn, đột nhiên cậu ấy quay đầu lại, làm cho ánh mắt tôi không kịp trốn tránh.

Có tật giật mình, thần sắc tôi hoảng loạn.

Cậu ấy nhìn tôi, thản nhiên cười: “Lê Lâm Lâm, đợi một chút, chúng ta cùng về đi.”

Trên đường trở về, cậu ấy nói rất nhiều nhưng tôi chỉ đáp lại hời hợt.

Thật ra, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi cậu ấy: “Thẩm Đông Dã, nếu như học kỳ sau chúng ta không ngồi cùng bàn nữa, cậu còn nhớ đến tôi không?”

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không đủ dũng khí.

***

Về đến nhà, bà nội tôi đã đến.

Tôi không thích bà và bà cũng không thích tôi.

Khi mẹ tôi mang thai thôi, ba mẹ đã tìm thầy bói xem qua, nói rằng ta sẽ là con trai. Cho nên trong lòng ba mẹ tôi và bà nội rất mong chờ.

Nhưng bọn họ không hề nghĩ đến, tôi là con gái.

Ngay từ đầu bọn họ đã muốn mang tôi đi cho, cũng may, ông nội đã kiên trì giữ tôi lại.

Ông nội tôi là một người rất tốt, nhưng đáng tiếc, ông ấy lại đoản thọ.

Bà nội tôi từng nói rất nhiều lần: “Nếu như cô là con trai, vì thì ba mẹ cô cũng không phải vì cô mà để cho em trai cô chịu thiệt nhiều khoản.”

Có lẽ, ba mẹ tôi cũng cảm thấy như vậy.

Bây giờ bọn họ khổ sở như vậy, đều bởi vì tôi chứ không phải do họ muốn có con trai.

Trên bàn cơm chiều, quả nhiên bà nội tôi đã lên tiếng: “Lâm Lâm, nếu không cô đừng học cấp ba nữa.”

“Ba mẹ cô mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, trên người đều có vết thương cũ, cô cũng không có thiên phú học tập, nhân lúc còn sớm từ bỏ đi, đừng để lãng phí thời gian.”

“Sau này, cô theo chân ba mẹ cô làm bánh bao, sẽ san sẻ bớt gánh nặng của bọn họ, hơn nữa bản thân cũng có nghề nghiệp, không sợ không gã đi được.
« Chương TrướcChương Tiếp »