Chương 3

5.

Nắng giữa trưa rất gay gắt, chiếu lên khuôn mặt thanh xuân của cậu ấy.

Cậu ấy không kiên nhẫn nhìn về phía Lý Lãng: “Cậu có thể không làm gián điệp cho mẹ tôi hay không?”

Sau đó lại hướng về phía tôi mỉm cười: “Lê Lâm Lâm, cậu ngồi đi. Đúng rồi, quyển sách đó cậu đã đọc xong chưa?”

Trong nháy mắt, tâm trạng tôi giống như ngồi trên xích đu được đẩy bay lên trời.

Thì ra cậu ấy vẫn luôn nhớ rõ.

Lý Lãng cắn cắn môi, đôi mắt đỏ hồng, rời đi.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi và Thẩm Đông Dã trở thành bạn cùng bàn.

Trong ngăn bàn của cậu ấy thỉnh thoảng sẽ có một bức thư màu hồng, cậu ấy cực kỳ cẩn thận bỏ nó đi, cũng sẽ không đọc.

Tiết thể dục hôm đó, bởi vì trời mưa mà bị giáo sư vật lý chiếm dụng.

Mọi người đều uể oải làm bài tập. Khuỷu tay trái của cậu ấy sẽ vô tình đυ.ng vào khủy tay phải của tôi.

Nhiệt độ truyền đến không ngừng, cả người tôi giống như bị điện giật, tim cũng đập nhanh, ngay cả cử động tay để viết bài cũng không dám.

Cậu ý hình như không phát hiện điều gì, vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Cho đến khi chuông tan học vang lên, cậu ấy đứng lên rời đi, lúc này tôi mới dám hô hấp lớn một chút.

Lớp học đều sẽ do học sinh tự dọn dẹp, hai người thành một nhóm. Hôm nay, lớp phó thể dục đã ghi tên chúng tôi ở góc dưới bên trái của bảng đen.

Thẩm Đông Dã, Lê Lâm Lâm. Tên chúng tôi đứng song song với nhau.

Tôi suy nghĩ miên man vô định: Nếu sau này chúng tôi kết hôn với nhau, tên trên thiệp mời cũng ghi như vậy đúng không. Nhìn qua, cảm thấy rất xứng đôi nha.

Ông trời không chiều lòng người, lúc bốn giờ chiều, mây đen cuồn cuộn kéo đến không ngừng, sấm sét một hồi, mưa to tầm tã.

Các bạn học đều đã rời đi hết. Trong phòng học lúc này chỉ còn tiếng chổi trúc quét sạt sạt trên sàn nhà.

Bụi ở trên đất bay lên cao, giống như vô số lời thăm dò, rà quét qua tâm tình thiếu nữ.

Hiện tại chỉ có hai người chúng tôi, tôi không biết nên nói chuyện gì.

Nếu tôi giống như Gia Di thì tốt, vừa thoải mái lại hài phóng.

Nhưng trong đầu tôi lướt qua vô số đề tài cũng không tìm được cái nào thích hợp, công việc dọn dẹp cũng đã xong.

Bầu trời giống như bị chọc thủng một lỗ, mưa to chưa có dấu hiệu dừng lại.

Tôi đứng dưới khu phòng phòng, nhìn lại số học sinh không nhiều lắm, có nhiều người đã được phụ huynh đón về rồi.

Thẩm Đông Dã khoác vai một nam sinh lớp 1: “Chu Đại Tráng, tôi đưa cậu đến trạm xe bus.”

Cậu ấy quay đầu lại, nhìn thấy tôi liền hỏi: “Lê Lâm Lâm, người nhà cậu sẽ mang dù đến đón cậu sao?”

Sẽ không có.

Hai người họ sẽ chia ra, mỗi người đến một nơi. Tôi và chị gái không cùng một nơi học, mẹ tôi sẽ đến đón chị ấy và ba tôi sẽ đi đón em trai.

Từ trước đến giờ, tôi đều tự mình nghĩ cách.

Ngón tay tôi cuộn tròn vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng cười: “Đúng vậy.”

Tôi nói dối.

Bởi vì tôi không muốn để người trong lòng mình biết rõ, tôi luôn là người bị lãng quên.

Thẩm Đông Dã gật đầu, bước vào trong màn mưa với Chu Đại Tráng.

Năm phút sau, cả khu dạy học chỉ còn lại một mình tôi, nhưng mưa lại không hề thương xót tôi mà ngừng lại.

Tôi yên lặng thở dài, dùng cặp sách che lêи đỉиɦ đầu, chạy vội vào màn mưa.

Ra khỏi cổng trường, tôi nhìn thấy một chiếc xe bus chạy ngang qua, tôi gào thét vẫy tay.

Sắc trời âm u, tôi nhìn thấy Lê Trân Trân ngồi gần cửa, đang vùi đầu vào làm bài thi mà mẹ tôi đứng ở sau lưng chị ấy vịn ghế, giữ cho chị ấy một vị trí thoải mái.

Một cái chớp mắt ngắn ngủn, xe bus rời đi, bánh xe chạy đi làm nước văng tung tóe, nước bắn cao che cả trời đất, sắp tạt ướt tôi.

Tôi quên mất mình phải né tránh.

Mắt thấy bản thân mình phải bị ướt sạch, đột nhiên có một cây dù đen che trước mặt tôi.

6.

Tôi quay đầu nhìn lại, điều đón chào tôi chính là nụ cười xán lạn của Thẩm Đông Dã: “Thế nào, thấy hành động của anh trai có nhanh không, có chuẩn xác không?”

Cậu ấy đưa Chu Đại Tráng đến trạm xe bus, sao đó cầm dù quay lại đây.

Trong lòng tôi chua xót, hốc mắt đỏ bừng: “Thẩm Đông Dã, có giống như người khác nói… cậu là mặt trời?”

Ngày mưa, số lượng xe bus cũng đặc biệt nhiều.

Tôi bị xe rung lắc đến ngã trái ngã phải.

Thẩm Đông Dã một tay nắm lấy tay vịn, một tay vịn tôi: “Dừng trạm này ạ.”

Hành động của cậu ấy giống như mẹ tôi làm với chị gái vậy, cậu ấy cũng lấy thân mình tạo ra một khoảng an toàn cho tôi.

Cậu ấy xuống xe trước, kiên quyết đưa dù lại cho tôi.

“Anh trai là đàn ông, chút mưa này có gì đáng sợ chứ!”

Về đến nhà, mẹ tôi đang bung dù ra tránh mưa.

Khi nhìn thấy tôi, sắc mặt của bà ấy có hơi xấu hổ, rất nhanh đã nói: “Mẹ đang chuẩn bị đi đón con, không ngờ con đã về đến rồi.”

Tóc tai và quần áo của tôi, cuối cùng cũng bị ướt.

Thời tiết tháng mười, trên người tôi lạnh buốt, tôi muốn đi tắm nước nóng thì ba tôi đã đón em trai về.

Ông ấy lớn tiếng: “Con dùng nhà vệ sinh nhanh lên, ống quần của em trai con ướt rồi, nó phải tắm nước nóng.”

Tôi nhớ lại lời Thẩm Đông Dã nói lúc nãy: “Lê Lâm Lâm, tớ không phải mặt trời, chỉ là cậu quá nhát gan, cậu phải học cách phản kháng.”

Tôi hít sâu một hơi: “Quần áo, đầu tóc của con đều ướt hết rồi, con muốn tắm trước.”

“Sức khỏe em trai con không tốt…”

Tôi gằn từng chữ một: “Con muốn tắm trước, con sẽ cố gắng tắm nhanh.”

Tôi đóng cửa phòng tắm lại, vặn vòi nước.

Nước ẩm đổ lên làn da lạnh lẽo của tôi, tôi rùng mình một cái.

Năm phút sau, tôi ra ngoài..

Mẹ tôi cau mày: “Em trai nhỏ hơn con nhiều, con cũng không biết thương nó một chút.”

“So với chị gái cũng nhỏ hơn, mẹ cũng không có đến đón con.”

Mẹ tôi nhấp miệng vài lần, cuối cùng cũng tìm được lý do: “Chị con đang học lớp 12.”

Tôi lẳng lặng nhìn bà ấy: “Trước đây cũng như vậy.”

Nửa đêm hôm đó, tôi đi vệ sinh. Lúc đi ngang phòng ba mẹ, nghe được lời bà ấy oán giận với ba tôi: “Tại sao bây giờ Lâm Lâm lại như vậy, càng lớn lại càng không nghe lời.”

“Thôi, mặc kệ nó. Chúng ta còn có Trân Trân và Thông Thông.”

Nói ra, hoàn cảnh này cũng thay đổi. Nhưng trong lòng tôi cũng thoải mái hơn một chút.