Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Muốn Nở Hoa

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
3.

Tôi lắc đầu.

Cậu ấy không nhớ.

Có lẽ, ngày hôm qua cậu ấy muốn giảm bớt không khí ngại ngùng nên mới thuận miệng nói thôi.

Mà tôi lại ngu ngốc tin đó là sự thật.

Đương nhiên, khi bắt đầu để ý một người nào đó, tất cả mọi việc đều trở nên bất bình thường.

Rõ ràng, trên sân thể dục có đến mấy trăm người, nhưng tôi ở trên lầu chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã tìm được cậu ấy.

Món thịt bò nạm kho tàu và trứng gà chiên cà chua ở nhà ăn rất ngon, khó trách cậu ấy lại thường xuyên đến.

Mỗi giữa tuần, cậu ấy sẽ đi đến trạm quảng bá.

Cậu ấy hát “Ba năm nhị ban”, còn hay hơn bản gốc của Châu Kiệt Luân nữa.

Có lúc cậu ấy vô tình nhìn tôi cười, cũng có thể làm cho tôi vui vẻ cả ngày.

Ta mua một quyển nhật ký có khóa, bên trong đều là tâm sự thiếu nữ của tôi.

Ngày hôm đó mưa tôi, tôi và Gia Di cùng ngồi xe buýt đi học.

Chiếc xe chạy đến xưởng vải thứ hai, Thẩm Đông Dã và một vài nam sinh đi lên xe từ cửa sau.

Bầu trời âm u, mưa to tầm tã.

Cậu ấy giơ tay lên chào hỏi, dáng vẻ tươi cười của cậu ấy giống như tia chớp phá vỡ sương khói mù mịt.

“Lê Lâm Lâm, Chu Gia Di, hai cậu cũng ở đây hả!”

Gia Di thoải mái lại hào phóng tươi cười đáp lại, còn tôi lại khẩn trương đến một biểu cảm cũng không tốt.

Bờ vai tôi cứng ngắc.

Nhóm nam sinh đứng vòng quanh chúng tôi, Thẩm Đông Dã vịn tay vào lưng ghế của tôi, còn đυ.ng chạm vào tóc tôi.

Nhưng cậu ấy không hay biết, tôi thích thầm cậu ấy.

Tim tôi đập nhanh hơn nữa, hô hấp như muốn ngừng lại.

Tôi không dám cử động một chút nào, đầu óc suy nghĩ miên man.

Đầu tóc của tôi có thật hay không?

Ngày hôm qua tôi có gội đầu rồi chứ.

Đuôi tóc của tôi có phải bị khô không, lúc sờ lên có cảm thấy khô cứng hay không?

Trong nhà rõ ràng có dầu xả, tại sao tôi lại lười biếng không dùng chứ?

Gia Di nói chuyện cùng tôi không ngừng, nhưng thấy tôi nửa ngày cũng không đáp lại cô ấy, cô ấy nhìn mặt tôi, nghi ngờ nói: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”

Tôi cực kỳ khẩn trương, nhỏ giọng đáp lại: “Chắc là trong xe chật chội quá.”

Gia Di nhìn tôi, cô ấy đánh vào tay Thẩm Đông Dã một cái: “Bạn học Thẩm, cậu đè lên tóc của Lâm Lâm rồi.”

Thẩm Đông Dã ngẩn ra, lập tức buông tay, không ngừng xin lỗi.

Lực kéo trên tóc tôi nhanh chóng mất đi. Tâm trạng của tôi cũng tụt xuống theo nó.

Đến nơi, nhóm nam sinh xuống xe trước. Tôi và Gia Di đi ở phía sau.

Cô ấy mang theo dù, tôi và cô ấy đi chung một cái, cô ấy ôm eo tôi, đặt câu hỏi ái muội: “Có phải cậu thích Thẩm Đông Dã không?”

4.

Tôi hốt hoảng nhìn về người đi phía trước: “Cậu nói nhỏ thôi, đừng nói bậy.”

Gia Di cười khúc khích: “Sợ cái gì, mưa lớn như vậy, cậu ấy sẽ không nghe thấy đâu.”

Cô ấy cào nhẹ vài cái lên điểm ngứa trên eo tôi: “Cậu còn giấu mình, cậu còn xem mình là bạn thân không?”

Tôi luống cuống tay chân thoát khỏi hành động của cô ấy, hỏi lại: “Vậy cậu thích cậu ấy sao?”

Từ nhỏ đến lớn, tôi ở trong nhà đều là cái bóng của chị gái và em trai.

Ở trường học, tôi là lá cây bên cạnh Gia Di.

Lúc học cấp hai, có một nam sinh đẹp trai đối xử với tôi cũng không tồi, mọi người đều nói cậu ta thích tôi. Tôi cũng có một chút vui vẻ trong lòng.

Sau này mới biết, cậu ta đối xử tốt với tôi bởi vì Gia Di.

Gia Di ôm chặt eo tôi, giọng nói vô cùng khí phách: “Tôi không thích người như cậu ấy, cậu ấy có gì tốt chứ.”

Tâm trạng lo sợ của tôi được giải quyết, đỏ mặt phản bác: “Cậu ấy còn không tốt sao? Học giỏi, biết chơi bóng rổ, ca hát cũng rất hay…”

Gia Di che lỗ tai lại: “Chậc chậc chậc, cái này gọi là người yêu trong mắt hóa Tây Thi…”

Từ đó về sau, tôi đều có thói quen xem dự báo thời tiết.

Mỗi ngày đều mong rằng trời sẽ mưa, mỗi ngày đều gội đầu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày kiểm tra cuối kỳ cũng đến.

Cho dù tôi có nỗ lực thế nào, cũng chỉ lên được mười bật, xếp hạng ở trong khối vẫn đếm ngược như cũ.

Khi nhận bảng thành tích về, mẹ tôi đều trong trạng thái trách cứ.

Bà ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, vô cùng ghét bỏ: “Thành tích như thế này, tiền học phí cho con đúng là lãng phí.”

Im lặng một lúc, chị gái của tôi đã về sau tiết tự học buổi tối.

Mẹ tôi hỏi thành tích của chị ấy, biết được chị ấy chỉ thi toán được 130 điểm, khuôn mặt bà ấy vô cùng buồn bã: “Trân Trân, hay là con đăng ký học thêm đi?”

Chị gái tôi xụ mặt: “Không cần, lần kiểm tra sau con sẽ tốt hơn thôi.”

Chị ấy đi vào phòng, mẹ tôi dặn dò tôi: “Con trông hàng giúp mẹ, mẹ đi pha sữa bò cho chị con.”

Bà ấy pah hai ly. Một ly cho chị tôi, còn một ly của em trai.

Lần nào cũng như vậy, bà ấy đều quên còn một đứa con là tôi.

Gia Di đứng thứ hai trong lớp, thứ năm toàn khối. Cô ấy bị dì Giả la mắng một trận.

Cô ấy là đứa con ái duy nhất, dì Giả vô cùng thương yêu cô ấy, yêu cầu đương nhiên cũng rất nhau. Chính là, không được hạng nhất chính là thất bại.

Tôi dùng tiền mừng tuổi mua cho cô ấy một chai dầu gội Dove, an ủi cô ấy: “Hạng nhất vốn dĩ rất khó đạt được, cậu đã rất giỏi rồi.”

Gia Di cười khổ: “Lâm Lâm, có đôi lúc mình rất hâm mộ cậu, ba mẹ cậu đều không bắt éo cậu gì cả.”

Nhìn xem.

Người ở bên ngoài nhìn ngắm phong cảnh, phong cảnh lại nhìn ngắm người.

Người hâm mộ người khác, người khác cũng hâm mộ người.

Sau khi kiểm tra cuối kỳ, thầy Trương là chủ nhiệm lớp tôi, căn cứ theo thành tích để sắp xếp lại chỗ ngồi.

Thẩm Đông Dã giành hạng nhất.

Cậu ấy chọn vị trí gần cửa cổ, nơi ấy có thể nhìn ra ngoài sân bóng rổ.

Gia Di là người thứ hai, cô ấy chớp chớp mắt với tôi, chọn làm bạn cùng bàn với cậu ấy.

Chờ tất cả mọi người chọn xong, Gia Di cười tủm tỉm đến tìm tôi: “Bạn học Lê Lâm Lâm, tôi thích vị trí của cậu hơn, chúng ta đổi chỗ nhé!”

Tôi thật sự rất ngạc nhiên.

Thành tích của tôi không tốt, đến lúc tôi chọn vị trí đã không còn lại mấy chỗ.

Cho nên, chỗ của tôi chính là bàn ba từ dưới đếm lên.

Cô ấy túm cặp sách của tôi: “Ngơ ngẩn gì nữa, đổi đi!”

Tôi ôm một chồng sách lớn, đi về chỗ của Thẩm Đông Dã.

Tim tôi đập nhanh liên hồi, giống như là chạy như bay về ánh sáng trong lòng tôi.

Nhưng mà khi tôi muốn đặt sách vở lên bàn, có một bàn tay nhanh như chớp nắm lấy tôi.

Người đó là lớp phó văn nghệ, Lý Lãng.

Cậu ta và Thẩm Đông Dã ở cùng một tiểu khu, lúc tiểu học cũng chung một lớp, quan hệ rất thân mật.

Đều là con gái, tôi chỉ cần liếc mắt liền biết được: Cậu ta cũng thích Thẩm Đông Dã.

Cậu ta cau mày: “Lê Lâm Lâm, các cậu đổi chỗ như vậy không hợp lý đâu."

“Nếu như Chu Gia Di từ bỏ chỗ này thì cũng phải đến lượt người xếp thứ ba mới phải.” Cậu ta chính là người xếp hạng thứ ba.

“Vị trí này là chỗ của tôi.” Cật ta cười với Thẩm Đông Dã: “A Dã, chúng ta ngồi cùng bàn đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »