Chương 1

Tôi ở nhà, trên có chị lớn, dưới có em nhỏ.

Nhan sắc bình thường, thành tích không tốt, người trong nhà nhìn tôi cũng không thuận mắt.

Nhưng cố tình, tôi lại yêu thầm Thẩm Đông Dã tươi sáng như ánh mặt trời.

Tôi đuổi theo ánh sáng ấy ba năm, sau khi nhận được điểm thi đại học, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình…

1.

Lúc còn đi học, lớp học của các cậu có người giống như tôi không?

Thành tích nửa vời, nhan sắc cũng cực kỳ bình thường, không có gì nổi bật.

Tính cách hướng nội, quan hệ với người khác cũng không tốt, cũng không có tài năng nào để hấp dẫn người khác.

Có lẽ, tôi cũng không thể thi đậu một trường trung học trọng điểm.

Nhưng không hiểu sao, điểm chuẩn năm đó lại giảm đi mười điểm so với năm ngoái.

Tôi đi vào nhà.

Mẹ tôi nhìn thư thông báo trúng tuyển, than ngắn thở dài: "Chị gái con năm sau sẽ vào đại học, em trai con cũng sắp tham gia thi tuyển vào cấp ba…"

Thành tích của chị gái tôi rất tốt, ba mẹ tôi vô cùng tự hào.

Còn em trai, chính là báu vật trong lòng ba mẹ…

Còn tôi…

Giống như là khi đi chợ mua rau, mua thêm mấy cân thịt ba chỉ, ông chủ lại tống thêm hai trăm gram thịt lợn bán không được.

Tôi chính là, cục thịt mà người khác không thích nhưng phải mua kèm theo.

Trời mùa hạ mưa to, trong nhà chứa rất nhiều đồ vải và nhựa, cực kỳ oi bức.

Lời bọn họ rõ ràng muốn ám chỉ cho tôi, hy vọng tôi từ bỏ việc học.

Người bạn tốt duy nhất mà tôi có- Chu Gia Di hấp tấp gõ cửa nhà tôi: “Nghe nói cậu cũng thi đậu hả, chúng ta có thể cùng nhau học cấp ba rồi, thật tốt.”

Cô ấy không giống tôi, Gia Di lớn lên rất xinh đẹp, thành tích lại tốt, là một cô gái lấp lánh như ngôi sao.

Nếu như không phải ở cùng một tòa nhà, cùng nhau lớn lên, chắc là tôi sẽ không thể làm bạn bè với cô ấy.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, giống như muốn ảnh hưởng sự vui vẻ và hoạt bát của cô ấy, gằn từng chữ: “Ba, mẹ tôi không muốn tôi tiếp tục đi học.”

Suốt mùa hè, tôi đều giúp đỡ ba mẹ làm việc, nhồi bột bánh bao, làm bánh bao.

Chị gái tôi tận dụng thời gian, học hành điên cuồng để lên mười hai, em trai tôi mỗi ngày đều ra ngoài đi chơi với bạn bè, lấy được tiền tiêu vặt đều nạp hết vào game online.

Đêm tối trước ngày khai giảng, mẹ tôi đếm lại số tiền mình có ba lần, không tình nguyện: “Chúng ta đối với ba đứa con đều công bằng như nhau, nếu con muốn đi học thì học đi.”

Đó là mẹ tôi…

Nếu trong lòng người không hề thiên vị, tại sao còn phải cường điệu như vậy.

Tôi và Gia Di được xếp cùng một lớp. Còn có người nhiều năm luôn đạt hạng nhất Thẩm Đông Dã nữa.

Gia Di rất nhanh đã quen được rất nhiều bạn bè mới, cô ấy cũng kéo tôi tham gia vào các buổi đi chơi của đám bạn nữ. Các cậu ấy luôn kề vai sát cánh với tôi.

Các cậu ấy gọi tôi là Lý Lâm Lâm, Chu Lâm Lâm…

Tôi sửa lại: Tên tớ là Lê Lâm Lâm.

Các cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng vẫn gọi sai như cũ.

Cũng không phải chuyện gì lớn, tôi đã quen rồi.

Ở cái tuổi mười lăm, mười sáu, là tuổi thanh xuân và có những rung động đầu đời.

Thẩm Đông Dã rất cao, lớn lên rất đẹp trai, học cũng rất giỏi, lúc đánh bóng rổ cũng đánh rất cao, giọng mát cũng rất êm tai.

Tinh hoa hội tự, được rất nhiều người chú ý.

Sau khi tan học, tất cả nữ sinh đều đến trước cửa sổ trò chuyện, đùa giỡn ríu rít, thật ra là muốn đến nhìn cậu ấy. Nhưng tôi lại không có cảm giác gì cả.

Ngoài trừ những lúc bị Gia Di kéo ra ngoài chơi, thời gian còn lại tôi đều làm bài tập.

Khi đó, tôi không có ước mơ gì cao cả, đọc sách giống như là một loại bản năng.

Cho đến một lần chúng tôi học thể dục.

2.

Tôi là người không thích vận động, lúc hoạt động tự do đều ngồi ở dưới bóng cây đọc sách.

Quá chăm chú, tôi căn bản không nghe được người khác gọi. Kết quả, quả bóng rổ “phanh” một tiếng đập vào đầu tôi, đầu óc mơ màng.

Rất nhanh, Thẩm Đông Dã đã chạy như bay đến.

Khuôn mặt của cậu ấy nằm ở trên đỉnh đầu tôi, ánh nắng giữa trưa xuyên qua tán cây bạch ngọc lan chiếu xuống đất. Chóp mũi cậu ấy đổ hồi hôi, bị ánh sáng phản chiếu thành ánh sáng trong suốt.

Cậu ấy duỗi tay xoa đầu tôi, vẻ mặt đầy áy náy xin lỗi: “Lê Lâm Lâm, cậu không sao chứ?”

A! Cậu ấy nhớ đúng tên của tôi. Cậu ấy không có đọc nhầm chữ “Lê” thành chữ “Lý”.

Đầu óc tôi vẫn chưa phản ứng kịp, cậu ấy không nghe tôi trả lời, liền thuận tay nhặt quyển sách giúp tôi. “Trong tiết thể dục mà vẫn học tập, như vậy…”

Cuối cùng, tôi cũng phục hồi tinh thần, nhanh chóng nhào qua.

Nhưng mà, đã muộn rồi.

Cậu ấy đã thấy được, cuốn sách đó được bao bìa ngay ngắn, bên ngoài kia là sách bài tập toán nhưng thật ra đó là quyển tiểu thuyết trinh thám tôi thuê ngoài tiệm sách. Tác giả Hagashino Keigo: “Bạch Dạ Hành”.

Trùng hợp thay, động tĩnh của chúng tôi đã làm cho giáo viên thể dục chú ý. Thầy đi đến, trước tiên hỏi thăm tình hình của tôi, sau đó nhìn về cuốn sách đó.

Trái tim tôi muốn nhảy vọt lên cổ họng. Nếu như, tôi bị thầy phát hiện đang đọc truyện, bị mắng hay viết kiểm điểm cũng còn nhẹ nhàng.

Quyển sách này chắc chắn sẽ bị tịch thu. Lúc tôi mượn sách, ông chủ đã nói hắn chỉ có một cuốn này, nếu như bị mất tôi tôi sẽ phải đền tiền gấp mười lần.

Trong lòng tôi thở dài ảo não, cảm thấy bản thân chết là cái chắc.

Nhưng không ngờ rằng Thẩm Đông Dã lại tay mắt nhanh lẹ, “bang” môt tiếng gấp sách lại, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Đề toán học mà cậu cũng làm nhập tâm như vậy, thật sự giỏi.”

Thầy giáo thể dục bị lừa nên cho qua đi.

Sau khi thầy rời đi, Thẩm Đông Dã trả lại quyển sách cho tôi, đùa giỡn: “Không ngờ cậu cũng có hứng thú với tiểu thuyết trinh thám, lúc trước tôi nghĩ cậu chỉ thích học tập thôi.”

“Quyển sách này trước đây tôi mới đọc một nửa thôi, cậu đọc xong nói kết cục cho tôi biết, được không?”

Tôi niết chặt bìa sách, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh. Còn chưa đợi tôi trả lời, cậu ấy đã bị đồng đội gọi đi chơi bóng.

Buổi tối hôm đó, tôi làm ổ tròn chăn, thức đêm dùng đèn pin để đọc xong phần kết.

Thật lâu sau đó, tôi cũng không ngủ được.

Đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, lại nhớ đến câu nói của cậu ấy: Tôi nghĩ cậu chỉ thích học tập thôi.

Cho nên, cậu ấy chú ý đến tôi, đúng không?

Cậu ấy có thể…

Tôi quấn chăn quanh mình giống như một con sâu, lăn qua lăn lại trên giường, không dám nghĩ đến chuyện đó nữa.

Hạt giống yêu thầm của tôi được nảy mầm từ đó.

Yêu thầm là sẽ đem ánh mắt của đối phương hay một câu nói lặp đi lặp lại rồi phân tích. Thật ra chắc không có gì cả, chắc là cậu ấy thuận miệng nói thôi.

Ngày hôm sau, lúc tập thể dục giữa giờ, tôi đã lấy hết can đảm đi tìm Thẩm Đông Dã trả lời: “Quyển sách đó tôi đã đọc xong rồi, tôi nói kết thúc với cậu…”

Những lời này tôi đã tự nói trong lòng không dưới trăm lần, nhưng mà tôi chỉ vừa mở miệng, lớp phó thể dục đã túm lấy bờ vai của cậu ấy: “Đi, đi chơi bóng đi!”

Thẩm Đông Dã bị cậu ta kéo đi vài bước, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Lê Lâm Lâm, cậu có việc gì sao?”