Chương 4

Tôi xua xua tay.

"Hiểu lầm hay không, là do tao tham lam thôi. Ban đầu tao chỉ nghĩ lấy được anh ấy là được rồi, không quan tâm anh ấy có thích mình hay không.”

“Nhưng bây giờ thì không phải vậy, một mình tao cố gắng bấy nhiêu năm, tao mệt rồi.”

"Thôi, không nói về chuyện này nữa, dù sao cũng chuẩn bị ly hôn rồi, tao nói mày này, cuốn tiểu thuyết gần đây của tao, đang hot lắm đấy!"

Bạn thân của tôi nghe đến đây, thì ôm mặt cười ngất.

"Tao đọc rồi, nam chính trong đó, Hạ Ly, đúng là mỹ nam siêu cấp. Đẹp trai, body ngon, tính cách tuyệt vời, có thời gian, lại còn hơi bá đạo nữa, đúng là lý tưởng của bao người.”

“Nhưng cái tên “Hạ Ly”, chữ “Ly” không phải là “Ly hôn” đấy chứ?"

Tôi chớp chớp mắt.

"Đúng là khi viết cuốn sách này, tao đang chuẩn bị ly hôn, nên mới chọn cái tên này. Ôi, giá mà Hạ Khai có thể giống như nam chính, không lạnh lùng như vậy, thì tao có thể giả vờ cả đời, ít nhất là sinh cho anh ấy ba đứa con nữa."

Tôi đã hình dung ra ba phiên bản thu nhỏ của Hạ Khai đang lăn lộn trên bãi cỏ.

Sau khi ăn tối, nhỏ bạn thân và chồng nó chuẩn bị đưa tôi và Cầu Cầu về nhà.

Chồng bạn thân, Triệu Dục nói rằng.

"Anh cứ tự hỏi sao ông xã nhà em có biến đổi tâm trạng lớn như vậy, trên bàn đàm phán mà cứ như phát điên lên, hóa ra là ở nhà có chuyện."

Tôi chỉ khinh bỉ cười một tiếng, tôi không nghĩ mình quan trọng trong lòng Hạ Khai đến vậy.

Khi xuống xe, tôi cố ý ôm và hôn bạn thân một cách ngọt ngào.

Bạn thân tát tôi một cái.

"Cút đi."

Tôi ôm con trai trở về nhà.

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã thấy Hạ Khai đứng trước cửa.

"Ba ba."

Cầu Cầu chạy về phía anh, sau đó lao thẳng vào lòng Hạ Khai.

Hạ Khai ôm lấy đứa trẻ.

"Anh sợ em không có thời gian đi lấy đồ cho buổi tiệc hôm thứ sáu, nên anh mang đến cho em đây."

Tôi nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc vali kế chân anh.

Tôi, một kẻ thất nghiệp, làm sao lại không có thời gian.

"Cảm ơn."

Tôi mở cửa, mời người vào nhà.

"Anh đợi lâu chưa?"

Hạ Khai lắc đầu.

"Không."

"Anh ngồi đi, em lấy cho anh cốc nước."

"Cảm ơn."

Hạ Khai và Cầu Cầu nói chuyện trong phòng khách, tôi đi một vòng quanh bếp, bắt đầu đun nước nóng.

Đã là 9:30 tối, vào thời điểm này, thường thì tôi sẽ pha nước chanh cho Hạ Khai uống.

Nhưng, tôi liếc nhìn bên cạnh có cà phê, nếu uống cà phê vào lúc này, đêm nay chắc anh ấy sẽ không ngủ được.

Vậy thì…

Tôi quyết định pha cho anh ấy một cốc to.

Tôi muốn cho anh, người lạnh lùng này, một bài học mất ngủ.

Sau khi đưa cốc cà phê cho anh, Hạ Khai nhìn cốc cà phê, rồi lại nhìn tôi, sau đó… uống một ngụm.

Rất tốt, tôi hài lòng rồi.

Cầu Cầu dường như không nhận ra hành động của tôi giống như đang "hạ thuốc" cho ba nó.

Hôm nay cậu bé khá vui vẻ, nó cuộn tròn trong lòng Hạ Khai kể về việc hôm nay chơi nấu ăn với búp bê.

Tôi thắc mắc, mới rời xa ba một ngày mà đã nhớ đến thế sao?

Hạ Khai nghe Cầu Cầu nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi.

Khi anh ấy lại nhìn về phía tôi, tôi cố tình giơ cánh tay lên, chăm chú nhìn đồng hồ một lúc.

Được, hai người đã nói chuyện nửa giờ, bây giờ đã là 10 giờ tối.

Hạ Khai nhìn tôi, sau đó quay đầu đi chỗ khác.

Là sao? Hành động nhìn đồng hồ của tôi, anh lại bỏ qua à?

Anh không biết là đã đến lúc phải đi rồi sao?

Đúng lúc tôi định mở miệng "đuổi khách" thì Cầu Cầu lại nói.

"Ba ơi, ba ngủ với con được không? Mẹ bảo ba bận, nên không ngủ cùng con được nữa, nhưng bây giờ ba có thời gian rồi, chúng ta ngủ cùng nhau nhé."

Tôi: "..."

Đứa bé này làm gì thế?

Đang bán đứng mẹ mình à?

Hạ Khai gật đầu.

"Được."

Tôi: "......"

Tôi nhìn chằm chằm Hạ Khai, mắt như muốn phun lửa.

Anh à, chúng ta đang ly thân cơ mà! Hôm nay mới là ngày thứ hai chúng ta ly thân đấy nhé.

"Cầu Cầu, sáng mai ba còn phải đi làm, ở đây xa công ty lắm, không tiện cho ba đâu."

Cầu Cầu nhìn tôi hai giây rồi nói.

"Con biết rồi, vậy ba về nhà đi, sáng mai còn phải đi làm."

Nói xong, cậu bé nhảy xuống từ ghế sofa.

"Con đi đánh răng đây, mai con cũng phải đến trường mẫu giáo sớm."

Sau đó, cậu bé chạy vào phòng tắm.

Tôi lại giơ tay lên, nhìn đồng hồ.

Dường như cuối cùng Hạ Khai cũng hiểu ý tôi, anh đứng dậy đi đến bên cạnh tôi.

"Xin lỗi, anh không có ý làm phiền em."

Tôi gật đầu biểu thị “hiểu mà”.

"Không còn sớm nữa, anh nên về đi. Đi đường cẩn thân."

Tôi vừa định lướt qua anh để đi vào phòng tắm giúp Cầu Cầu, thì anh lại nắm lấy cánh tay tôi.

"Vợ à, anh sai rồi."

Tôi: "?"

Sai? Sai cái gì?

Hạ Khai nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, vội nói.

"Em tức giận, muốn ly hôn, chắc chắn là anh đã làm sai điều gì, nên anh xin lỗi, đừng ly hôn với anh mà."