Chương 2: Nghỉ trưa

"Chị". Mộc Khả Gia cười cười, hướng về phía Mộc Khả Nhân chào hỏi.

Mộc Khả Nhân là đường tỷ của cô, cũng là vị hôn thê của Dung Khâm, anh em tốt của Nghiêm Lật.

Mộc Khả Nhân thân mật ôm cánh tay Mộc Khả Gia: "Gia Gia, sau khi em thi vào cấp ba chị không đến tìm em là bởi vì sợ làm phiền đến em!"

Cô ấy không hề hỏi Mộc Khả Gia thi thế nào, vì vốn dĩ tiểu đường muội này đầu óc tốt lại chăm chỉ, từ nhỏ ở phương diện học tập không bao giờ làm người khác phải phiền lòng.

"Sao có thể! Rõ ràng là do chị vội vàng yêu đương hẹn hò nên mới không có thời gian đến tìm em chơi chứ gì."

Chị em hai người ở đằng trước nói chuyện, mấy người đàn ông thì cầm quà tặng đi theo sau.

Dung Khâm cười xấu xa nhìn về phía Nghiêm Lật: "Anh em tốt, cô em vợ này của tớ chỉ vừa mới thành niên thôi mà cậu đã không kiềm chế nổi rồi sao."

Nghiêm Lật khụ một tiếng, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, nghiêm chỉnh trả lời: "Trong đầu cậu đều chứa mấy thứ màu vàng rác rưởi thôi sao, Khả Gia vẫn còn là một đứa trẻ."

"Cậu im mồm ngay đi! Thủ thân như ngọc 26 năm tớ không tin cậu còn có thế nhẫn được! Chỉ là tớ nói cho cậu biết, thím của tớ cũng không phải người ăn chay, thay vì cậu cứ đối xử tốt với Khả Gia, còn không bằng đi lấy lòng thím ấy."

"Dừng." Đây chính là đứa trẻ mà anh đợi đến lúc cô lớn lên để cưới về! Là bảo bảo của anh!

Nghiêm Lật lười nói chuyện vô nghĩa với Dung Khâm, chạy nhanh đuổi theo Mộc Khả Gia.

Trong bữa tiệc, Mộc Khả Gia gặp được Nam Vũ Hân, chính là thanh mai trúc mã mà Nghiêm Lật nhớ mãi không quên kia.

Lục Sở Tuấn nhìn thoáng qua di động, nói với đoàn người: "Nghiêm Lật với Dung Khâm tới rồi, bọn họ cất hành lí xong sẽ lập tức tới đây."

Nghe được tên của Nghiêm Lật, Nam Vũ Hân vẫn luôn không có hứng thú ánh mắt liền sáng lên, ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thời điểm nhìn thấy người dẫn đầu là chị em Mộc gia thì hơi sửng sốt một chút, cảm giác thất vọng bộc lộ ra bên ngoài.

Nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng cười cười, vui vẻ mà gọi Nghiêm Lật một tiếng: "Tam ca."

Lại nhìn về phía Mộc Khả Gia: "Khả Gia cũng tới nhỉ."

Mộc Khả Gia lễ phép mà hướng cô ta gật gật đầu.

Dung Khâm ở bên cạnh hô to gọi nhỏ: "Vũ Hân, em như vậy là không đúng rồi, trong mắt của em chỉ có Nghiêm Lật ca ca thôi sao? Anh lớn như vậy mà em cứ xem như không thấy, vì cái gì chỉ gọi Nghiêm Lật ca ca chứ không gọi anh?"

Nam Vũ Hân tức giận đáp lại: "Anh quá khó coi, em gọi anh làm cái gì chứ."

Nghiêm Lật chỉ có thể đứng ra hòa giải: "Được rồi, được rồi, hai người đừng có mà vừa thấy mặt thì liền đấu võ mồm, Dung Khâm cậu bao lớn rồi, nhường Tiểu Hân một chút thì có sao."

Mộc Khả Gia nhìn thoáng qua đường tỷ, phát hiện sắc mặt của Mộc Khả Nhân không được tốt cho lắm, cô âm thầm nhéo nhéo cánh tay của chị ấy, ghé sát vào rồi hạ giọng nói: "Em còn chưa có tức giận đâu, chị tức cái gì chứ."

Mộc Khả Nhân ngẫm nghĩ lại, vẻ mặt cũng dần hòa hoãn, buông cánh tay đang được Mộc Khả Gia kéo ra, đi đến bên cạnh Dung Khâm, làm nũng nói: "Khi nào mới được ăn cơm vậy, em đói bụng quá đi~."

Lục Sở Tuấn cười cười, tiếp đón mọi người ngồi xuống: "Nếu đã đến cả rồi, vậy tôi lập tức gọi người mang thức ăn lên."

Bảy tám người đến đây hôm nay Mộc Khả Gia đều quen biết, là đám bạn cùng lớn lên với Nghiêm Lật, khi còn nhỏ thì cùng nhau trèo cây bắt cá, trưởng thành rồi thì lại cùng trốn học, đánh nhau. Loại tụ họp bí mật này, mọi người đều chỉ mang đối tượng kết giao đứng đắn đi, cho nên ngoại trừ Dung Khâm cùng Nghiêm Lật, mấy người còn lại đều là tự mình tới.

Tất cả những người ở đây cũng đều biết tình cảm của Nam Vũ Hân đối với Nghiêm Lật, thời điểm ăn cơm còn cố ý an bài vị trí của cô ta cách chỗ Nghiêm Lật xa nhất có thể.

Nam Vũ Hân ở trong mắt bọn họ giống như một đứa em gái nhỏ vậy, cho nên lần tụ họp này cho dù có xấu hổ đi chăng nữa thì cũng sẽ mời Nam Vũ Hân tham gia.

Trong bữa tiệc, Nghiêm Lật vẫn luôn xum xoe không ngừng với Mộc Khả Gia, bộ dạng giống như một con chó săn nhỏ khiến cho Nam Vũ Hân đau đớn vô cùng.

Lục Sở Tuấn ngồi bên cạnh cô ta nhận thấy được cảm xúc của Nam Vũ Hân đang dần hạ xuống, liếc mắt lại thấy Nghiêm Lật cùng Mộc Khả Gia ân ái, chỉ là lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, cho dù bọn họ có đau lòng cho Nam Vũ Hân thì chuyện tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng. Bọn họ cũng không thể cưỡng ép Nghiêm Lật cùng Mộc Khả Gia chia tay để quay sang hẹn hò với Nam Vũ Hân.

Lại nói, Nghiêm Lật vô cùng để ý đến Mộc Khả Gia, người ngoài có thể không biết, nhưng huynh đệ bọn họ lại vô cùng rõ ràng.

Tiểu Hân cho dù có yêu say đắm đến đâu thì chắc chắc sẽ không bao giờ được đáp lại, cũng sẽ không chiếm được.

Mộc Khả Gia đương nhiên cảm nhận được ánh mắt ai oán của Nam Vũ Hân, trong lòng chỉ biết cười lạnh, nghĩ đến kiếp trước, thời điểm cô quen biết Nghiêm Lật thì Nam Vũ Hân đã cưới chồng. Nhưng là, sau khi cô và Nghiêm Lật xác định mối quan hệ, Nam Vũ Hân mỗi lần gặp khó khăn gì, người đầu tiên cô ta nghĩ đến không phải chồng của bản thân mà là bạn trai Nghiêm Lật của cô.

Thái độ của cô lúc đó cũng đâu quá nghiêm khắc, nhưng Nghiêm Lật lại trả lời cô như thế này đây.

"Anh vẫn luôn coi Vũ Hân như người thân, không có biện pháp xem cô ấy như không khí, anh không làm được."

Đúng vậy, chính là bởi vì không có biện pháp làm như không thấy, cho nên mới vυ"t bỏ con gái của chính mình mà đi cứu mẹ con Nam Vũ Hân trước.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Khả Gia bỗng rét run, cô siết chặt đôi đũa đang cầm trên tay, cô bây giờ rất muốn thành toàn cho đôi "Thanh mai trúc mã" này, nếu cả hai người đều nhớ mãi không quên thì đừng có mà đi gây họa cho người khác.

Chỉ là như vậy không được, cô không thể cùng Nghiêm Lật chia tay, cho dù cô có kinh tởm cái loại tình nghĩa "Anh em" này của bọn họ, cô cũng không thể náo loạn với anh ta.

Cảm thấy được Mộc Khả Gia có gì đó dị thường, Nghiêm Lật nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao."

Mộc Khả Gia lắc đầu: "Không có việc gì, có thể là do em hơi say xe."

Nghiêm Lật thấy vậy liền thay cô gọi một cốc nước chanh.

Sau khi ăn xong, Lục Sở Tuấn để mọi người đi nghỉ trước, buổi chiều cũng đã an bài hoạt động khác.

Cơm nước xong xuôi, trở lại phòng nhìn thấy giường lớn, Mộc Khả Gia chỉ muốn ngủ trưa một chút, Nghiêm Lật thấy cô không có tinh thần thì cũng muốn cùng cô nằm một lát.

Mộc Khả Gia ở trên giường vừa mới nhắm mắt lại, liền cảm thấy Nghiêm Lật đang cởϊ áσ của cô ra, có hơi tức giận mà mở mắt ra nhìn anh: "Anh làm gì vậy."

Nghiêm Lật vẻ mặt ủy khuất mà nhìn Mộc Khả Gia: "Hôm nào ngủ trưa, anh mà chẳng bú √υ" em chứ."

Trước kia chỉ cần hai người nằm ở bên nhau, cho dù không làʍ t̠ìиɦ, anh cũng muốn bóρ ѵú hoặc ngậm mυ"ŧ vυ" cô.

Nghiêm Lật vẫn còn muốn tiếp tục cởϊ qυầи áo của cô ra, lần này, Mộc Khả Gia thật sự tức giận, ngữ khí không tốt: "Em bây giờ rất mệt, anh đừng có chạm vào em."

Nghiêm Lật nhìn thấy biểu tình của cô không giống như muốn cùng anh chơi dục cự còn nghênh, ngượng ngùng lui tay về:"Vậy bảo bảo ngủ đi, anh đi hút điếu thuốc."

(* Dục cự còn nghênh: làm điệu bộ, ý là nghiện còn ngại.)