Lúc mới bắt đầu Sở Trĩ Thủy còn có suy nghĩ bảo vệ quyền con người trong trại giam, nhưng hễ nhớ đến họ không phải con người, lại thảo luận nghiên cứu quyền con người thì chẳng có ý nghĩa gì.
Vườn trà có sức lao động miễn phí, các loại công việc nhẹ đi không ít. Hiệu suất của Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc còn cao hơn con người trong cơ chế cạnh tranh, mỗi ngày đúng giờ hái búp trà, còn có thể sao lá trà kĩ càng, xem ra quả thật đã đợi được đến vườn trà rất nhiều năm, người ta nói là định nhân lúc cục sơ hở thì gom tài sản.
Trà xanh thơm ngon mới ra lò được đóng gói tinh xảo, thành phẩm các mẫu khác nhau gửi cho ba cục Ngân Hải, Tất Ngô và Không Tang nhằm xây dựng đại nghiệp bán trà của bộ phận phát triển kinh tế. Điều làm người ta tiếc nuối là Sở Trĩ Thủy chỉ thu được phản hồi của cục quan sát Ngân Hải, hai cục còn lại đều không có câu trả lời rõ ràng, gần như là vứt đá xuống biển.
Thực tế là Sở Trĩ Thủy thu hoạch được phản hồi của cục Ngân Hải do cũng có dùng vài thủ đoạn nhỏ. Suy cho cùng cô học tập và làm việc ở đó bao năm qua, vẫn coi như quen biết không ít bạn bè, phó thác cho Vương Di Văn mang lá trà tận cửa, đun nước pha trà cho đối phương tại chỗ, vậy mới coi như làm xong chuyện, gặp mặt trực tiếp mãi mãi có hiệu quả hơn gọi điện thoại và tin nhắn.
Song phương liên hệ với nhau xong, Cục Ngân Hải vừa đồng ý chuyện mua trà nhưng vẫn có một yêu cầu đặc thù, họ chỉ mua một loại trà xanh trong số đó.
Sở Trĩ Thủy nghe chuyện này xong rất đỗi khó hiểu, cô không đồng ý cục Ngân Hải ngay, trái lại đến hỏi thăm hai con yêu ở vườn trà trước.
“Nếu tôi nhớ không lầm, trà xanh gửi đi gần đây chắc là cùng một loại trà nhỉ.” Sở Trĩ Thủy cầm hai vại lá trà, nghi ngờ nói: “Các anh dùng phương thức khác nhau để sao trà? Hay là ăn bớt ăn xén giữa chừng?”
Theo lý mà nói, hai vại lá trà đều do Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc hái xong rồi sao, có lẽ không có bất cứ khác biệt gì mới đúng.
“Sao có thể, chúng tôi chăm chỉ làm việc, tuyệt đối trời xanh có thể chứng minh!” Tiểu Hoàng lắc đầu mạnh liệt, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, lại vội vàng bổ sung: “… Nhiều nhất là lúc xem thời sự có hơi mất tập trung chút.”
“Nhưng người ta phản hồi lá trà không giống nhau, giờ chỉ bằng lòng chấp nhận một loại.”
“Không giống chỗ nào? Đều là trà mới sao ra đó.”
Tiểu Hắc tiến lên phía trước xé bao trà ra, anh ta dùng tay bóc lấy lá trà, bắt đầu tỉ mỉ dùng ngón tay nghiền ra, có khi còn đưa lên mũi ngửi thử.
Sở Trĩ Thủy không ngăn cản, cô thấy đối phương lại kiểm tra đến một vại khác, hỏi: “Có khác biệt không?”
Tiểu Hắc nghiền nát lá trà của vại kia ra ngửi, đột nhiên thay đổi sắc mặt, không nhịn được hít sâu. Anh ta hơi say, ước gì có thể bay lên, sau đó chợt nhận ra: “Tôi hiểu rồi, quả thật có khác biệt, là tác dụng yêu khí của vị kia.”
Sở Trĩ Thủy mặt lộ khó hiểu: “Vị kia?”
“Vại lá trà này là lúc chúng tôi tập kích…” Tiểu Hắc vội sửa miệng: “Là hái ở mẫu đất chúng tôi gặp cô đó, có thể là chịu qua ảnh hưởng yêu khí của vị kia, nên không giống cây trà khác cho lắm, lúc đó tôi cũng cảm thấy nó sinh trưởng cực kỳ tốt.”
Sở Trĩ Thủy sững sờ, đôi mắt cô chợt lóe qua tia sáng: “Yêu quái ngửi sẽ cảm giác cực kỳ thơm, đúng không?”
Lần đầu tiên cô ra khỏi cục làm việc với Tân Vân Mậu, hôm sau lại nhận được một xe rau cải của lão Lý, hôm đó Kim Du thử xong cũng khen không ngớt miệng.
Tiểu Hắc giải thích: “Thật ra cũng không đơn giản là thơm, mà là có tác dụng tẩm bổ đối với yêu quái. Trà vốn hấp thu linh khí của đất trời, ánh sáng của nhật nguyệt, so với thực vật khác càng nhảy cảm hơn, mùi vị đương nhiên cũng khác.”
Điều này nói lên lá trà còn có hiệu quả rõ ràng hơn so với rau cải lúc trước.
“Yêu khí của các anh không có tác dụng với lá trà sao?” Sở Trĩ Thủy nói: “Anh ấy nói yêu quái chủng loại thực vật rất giỏi mấy thứ này.”
“Chúng tôi đâu thể so với vị kia được!”
“Nếu không phải đυ.ng phải vị kia, cũng sẽ không đá vào tấm sắt…”
Sở Trĩ Thủy không nghe thấy lời lầm bầm của hai con yêu quái, cô không ngờ lại là một kỹ thuật độc quyền, bắt đầu cân nhắc để Tân Vân Mậu quản lý vườn trà. Anh vẫn luôn không hợp với cương vị ở khoa phát triển kinh tế, cứ như vậy mãi tuyệt đối không được, có lẽ đây là một cơ hội tốt.
Cổ vẫn còn đeo mặt dây chuyền xanh đen, cô nắm sợi dây chuyền chần chừ một khoảnh khắc, thăm dò nói: “Tân Vân Mậu?”
Một khắc sau có vết nứt đen hiện ra, một ngọn lửa đen đặc lan ra từ trong vết nứt, sau lưng cô hiện lên bóng người. Một chàng trai tóc đen từ trên không đáp xuống đất, hôm nay anh không cầm ô bằng xương cốt của rồng, vẫn lạnh lẽo như trước làm mặt hai con yêu quái trắng bệch.
“Gọi tôi làm gì?” Tân Vân Mậu đến gần cô, anh lại nhìn hai con yêu quái, con ngươi tựa như mặt hồ đầy mảnh băng trôi, hồ nghi nói: “Họ đeo xích chân rồi mà còn không nghe lời?”
Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc bị ánh mắt của anh đâm một nhát, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, trong miệng lặp đi lặp lại mấy câu “thần quân tha mạng”, chân tay loạn xạ chạy trốn về phía vườn trà, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Anh đến cũng nhanh thật.” Sở Trĩ Thủy kinh ngạc, quả thật anh từng nói gọi tên anh là được, nhưng tận mắt thấy thì vẫn kinh ngạc như cũ, anh trai giao hàng nhanh cũng không có hiệu suất cao bằng anh.
Tân Vân Mậu chậc một tiếng, do dự nói: “Chắc cô không phải là chỉ muốn gọi tên tôi thôi nhỉ.”
“Đương nhiên không phải.”
Gương mặt anh lộ vẻ hoài nghi.
Sở Trĩ Thủy căng cứng da đầu hỏi thăm: “Yêu khí của anh có trợ giúp cho sinh trưởng của thực vật sao?”
“Chắc là có.” Tân Vân Mậu thẳng thắn thừa nhận: “Tôi không quan tâm lắm.”
Sở Trĩ Thủy ôn hòa nói: “Nếu đã như vậy, hay là anh đến quản lý vườn trà đi, hình như anh không thích ở trong phòng ban, có thể đến bên này hít thở không khí.”
Lúc trước anh thích đi dạo trong cục, thường xuyên nghỉ xả hơi dưới bóng râm.
Tân Vân Mậu liếc cô một cái, điềm nhiên từ chối: “Không muốn.”
“Tại sao?”
“Sao không kêu con cá kia đi quản lý?” Vùng trán phẳng giữa lông mày anh nhuộm ý cười, giống như nắm thóp của cô, mỉa mai nói: “Lúc cần thì nhiệt tình niềm nở, lúc không cần thì lật mặt, cô cảm thấy có chuyện tốt như thế sao?”
Sở Trĩ Thủy im lặng một khắc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng anh không phải người mà.”
“Vừa lên tiếng đã sỉ nhục tôi không bằng một con cá, vừa đối xử với tôi theo kiểu gọi thì đến phất tay thì đi, cô cho rằng tôi không giận thật sao?”
“…”
Cái người này, cô chỉ nói một câu thật lòng, lượng công việc của Kim Du nhiều hơn anh, đây lại thăng cấp lên thành lời lẽ sỉ nhục.
Tân Vân Mậu cố làm ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như núi tuyết không dễ làm bẩn, khóe mắt của anh lại có khi lướt qua cô, hiển nhiên đang im lặng đợi câu tiếp theo.
Vẻ mặt này thật quá dễ hiểu, vốn không phải là từ chối làm, mà là mượn cớ làm bộ làm tịch, muốn để người ta cho một cái bật thang.
Dỗ dành anh.
Chỉ thiếu viết câu này lên mặt.
Sở Trĩ Thủy bắt đầu phản ánh bản thân, ban đầu cô có nhiều suy nghĩ không mở mang, tuyển vị tổ tông này vào bộ phận phát triển kinh tế. May mà anh thuộc kiểu người miệng cứng tim mềm điển hình, căn bản cũng sẽ không cực kỳ khó chiều, chẳng qua chỉ là muốn nghe mấy lời nói tốt đẹp mà thôi.
Sở Trĩ Thủy mỉm cười: “Không có, tôi cảm giác khí chất của anh phù hợp với vườn trà hơn Kim Du.”
“Khí chất?”
“Đúng đó, không khí quanh vườn trà thân cận với anh lắm, trà xanh vốn hấp thu linh khí của đất trời, ánh sáng của nhật nguyệt, hơn nữa văn hóa trà bắt nguồn từ lâu đời, quan niệm nghệ thuật của trà lại cao vời, vô cùng phù hợp với thân phận và phẩm vị của anh.”
Vẻ mặt của Tân Vân Mậu hơi dịu lại.
“Tôi thấy trà xanh sẽ không liên tưởng đến Kim Du, nhưng tự nhiên lại nghĩ đến anh, anh xem đến bộ quần áo này cũng cực kỳ ăn khớp…” Tầm nhìn của cô rơi trên áo anh, cười híp mắt nói: “Xanh lam nhạt, rất phong nhã.”
Tân Vân Mậu vốn đang xụ mặt, anh nghe xong một chuỗi lời nói của cô thì mềm lòng, khóe miệng giương lên một độ cong nhỏ: “Cô thật sự cảm thấy khí chất của tôi hợp với vườn trà?”
“Hợp chứ, tất nhiên là hợp rồi.” Sở Trĩ Thủy lộ ra nụ cười không có kẽ hở: “Tôi tin chắc rằng không có ai hiểu trà xanh và vườn trà hơn anh đâu!”
Vừa nói mấy lời kỳ lạ tặng mặt dây chuyền có tính âm dương quái khí vừa nhấn mạnh không có cách phản hồi thứ tình cảm nhân loại kia, tinh hoa bản chất của “trà xanh” anh cũng hiểu rõ rồi, chủ vườn trà không phải anh thì là ai.