Chương 24

Ngô Thường Cung bày ra thái độ giận dữ, cố gắng làm cho kẻ thù kiêu ngạo phải sợ hãi nhưng Sở Trĩ Thủy lại không có phản ứng gì.

Cô xác định Ngô Thường Cung chỉ là một con hổ giấy, chỉ bắt nạt kẻ yếu, nên không thèm nhấc mí mắt, không nhìn anh ta lấy một cái, bật máy tính lên như không có chuyện gì xảy ra.

Đúng như dự đoán, Ngô Thường Cung thấy cô phớt lờ mình, màn biểu diễn khoa trương lúc nãy giống như dã tràng xe cát, lần tiếp theo há miệng nói thì khí thế đã giảm xuống không ít, cứng mồm nói: "Dựa vào cái gì mà tôi không thể ngang ngược? Loài cua chúng tôi đều đi ngang!"

Nói xong, anh ta lập tức đi ra ngoài, cũng không hề cảm thấy tư thế của mình rất tức cười, giống như một con cua bò trên bãi biển.

"..."

Vậy là mưa to gió lớn không kéo đến nữa.

Anh ta không dám truy cứu Sở Trĩ Thủy, mọi chuyện cứ thế ổn thỏa.

"Đúng là..." Kim Du thấy bước chân không được tự nhiên của trưởng bộ phận Ngô, ngập ngừng nói: "Ngang thật."

Sở Trĩ Thủy không có thời gian quan tâm đến tâm hồn mong manh nhạy cảm của trưởng bộ phận Ngô, sau khi chia sẻ món cua rán mà cô mang theo với đồng nghiệp vào buổi trưa, chiều cô đến chỗ Hồng Hi Minh để nộp đơn từ chức.

Buổi sáng nổ ra vụ tranh chấp ở bộ phận hậu cần, buổi chiều Sở Trĩ Thủy xin từ chức, điều này khó tránh khỏi khiến Hồng Hi Minh suy nghĩ nhiều.

"Tiểu Sở, chị nghe nói chuyện sáng nay rồi, cục trưởng Hồ đang trên đường trở về." Hồng Hi Minh vô cùng sốt ruột nói: "Em có chuyện gì bất bình thì cứ nói, đừng hành động hấp tấp!"

Sở Trĩ Thủy vội vàng giải thích: "Không phải ạ, chị Hồng, không liên quan đến chuyện sáng nay, là vì lý do cá nhân..."

Ngô Thường Cung thật sự không có khả năng buộc cô phải bỏ đi, chuyện sáng nay chỉ là trùng hợp.

Hồng Hi Minh nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Được rồi, được rồi, không liên quan đến chuyện sáng nay, nhưng chúng ta không thể vì một chuyện mà ghét cả đám được, cứ chờ cục trưởng Hồ trở lại xem sao."

Sở Trĩ Thủy cảm thấy không cần thiết phải kinh động đến cục trưởng chỉ vì chuyện vặt vãnh này, nhưng Hồng Hi Minh khăng khăng phải báo cho lãnh đạo về việc từ chức của cô. Cô không thể khước từ, đành phải đồng ý.

Phòng làm việc của cục trưởng nằm trên tầng bốn, đối diện phòng nhân sự.



Hồng Hi Minh mở cửa, bảo Sở Trĩ Thủy vào phòng đợi một lát, nói là cục trưởng Hồ sẽ quay lại ngay.

Trong phòng khá rộng rãi, có một chiếc bàn gỗ cũ, một chiếc ghế da trùm, một dãy kệ cổ rực rỡ sắc màu. Góc phòng có hai dãy tủ sách, trong đó chất đầy sách cổ, từ trang bìa không thể nhìn ra nội dung gì.

Trên tường treo thư pháp, tranh vẽ và bản đồ sao cổ, trên giá bày những thanh kiếm đồng, rải rác có hai ba đồng tiền cổ, một cách bày biện đơn giản nhưng đầy phong cách.

Sở Trĩ Thủy ngồi trước bàn cà phê nhỏ bên cạnh đợi, đây hẳn là nơi để tiếp khách, phía dưới có một bộ ấm trà.

Trên hàng lang mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, cửa cọt kẹt, Sở Trĩ Thủy nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, vừa lúc thấy hai con yêu quái bước vào cửa.

Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc hoa râm, toát lên vẻ nam tính, nho nhã, trên môi nở một nụ cười nhân hậu, thấy cô kính cẩn đứng lên, thì vội vàng xua tay nói: "Không sao, ngồi đi, ngồi đi!"

Hồng Hi Minh tiến tới giới thiệu: "Đây là cục trưởng Hồ."

"Chào cục trưởng Hồ, tôi là Sở Trĩ Thủy."

"Đã nghe nói qua, đáng tiếc là chưa gặp lần nào..." Cục trưởng Hồ cười nói: "Tôi là Hồ Thần Thụy, xin lỗi, vừa đi công tác về."

Sở Trĩ Thủy vội vàng lễ phép chào hỏi.

Hồ Thần Thụy có mái tóc màu hạt dẻ nhạt, phần lớn đã ngả sang màu bạc, thoạt nhìn giống như tóc trắng của một ông lão, nhưng gương mặt không lộ tuổi tác, trên mặt cũng không có nhiều nếp nhăn, ông ta còn có một đôi mắt hoa đào, có lẽ thời trẻ rất được săn đón, nhưng bây giờ thời gian lắng đọng, không thể không nói là càng trở nên hấp dẫn hơn.

Lần đầu tiên Sở Trĩ Thủy nhìn thấy cục trưởng Hồ, cô đã cảm thấy gần gũi đến khó hiểu, không biết là vì lý do gì. Cảm giác rất kỳ lạ, trong lòng như có trống đập, cô cố gắng xua đi cảm giác này, nhưng chính điều này lại khiến thần kinh cô căng thẳng.

Hồ Thần Thụy nheo mắt, ân cần nói: "Sao vậy?"

Sở Trĩ Thủy lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng lưng nói: "Không có gì, chị Hồng chắc đã nói lại với ông, là vì lý do cá nhân, tôi đang cân nhắc đến chuyện nghỉ việc, dĩ nhiên, rất cảm ơn sự bồi dạy bảo của cục trong khoảng thời gian này..."

"Tôi còn chưa trở về, có thể dạy bảo cái gì chứ?" Hồ Thần Thụy cắt ngang những lời khách sáo của cô, cười nói: "Tôi nghe nói cô và Ngô Thường Cung có chút mâu thuẫn, là vì chuyện này sao?"



Sở Trĩ Thủy đúng mực nói: "Tôi và Ngô Thường Cung đúng là có chút bất đồng trong cách làm việc, nhưng tôi chọn nghỉ việc không liên quan đến anh ta, Kim Du và những người khác cũng chăm sóc tôi rất tốt."

"Là vì nguyên nhân khác sao?" Hồ Thần Thụy lộ ra vẻ khó xử: "Hình như cô đã biết tình huống của cục, chúng tôi đều là yêu quái, nên cô không thể tiếp nhận loại môi trường làm việc này?"

"Ừm..." Sở Trĩ Thủy do dự: "Thật ra về sau tôi cũng quen dần, không phải vì chuyện này."

Hồ Thần Thụy càng thêm bối rối: "Vậy thì vì cái gì?"

Sở Trĩ Thủy mơ hồ không trả lời được.

Chủng tộc của Hồ Thần Thụy có thiên phú riêng, người bình thường khó có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của ông ta, phần lớn ai nấy đều khẩn trương không nói ra lời.

Sở Trĩ Thủy không những không bị ảnh hưởng, mà còn có thể thoải mái bày ra đôi mắt giả bộ ngơ ngác để gạt người, quả thật không giống như sợ yêu quái. Điều này càng làm Hồ Thần Thụy nghĩ không ra lý do tại sao cô lại chọn rời đi.

"Tiểu Sở, thành thật mà nói, chúng tôi rất khó tuyển được người như cô..." Hồ Thần Thụy uyển chuyển nói: "Một người không ngại thân phận của chúng tôi."

"Vì vậy, mọi người rất hy vọng cô có thể ở lại, tôi muốn nghe lý do thực sự khiến cô quyết định nghỉ việc, xem có biện pháp giải quyết không."

Giọng điệu của Hồ Thần Thụy rất chân thành, chọn từ ngữ cũng rất có chừng mực.

Có vẻ như nhất định phải nói rõ đầu đuôi.

Sở Trĩ Thủy bất lực cúi đầu, giọng điệu khó xử: "Có thể là do thân phận khác biệt, mọi người ở cục tương đối cao thượng, nhưng là một con người, suy nghĩ của tôi tầm thường hơn..."

Hồ Thần Thụy nghe không hiểu.

Cô mở lòng, thẳng thắn nói: "Tôi cũng muốn vì dân phục vụ, không muốn tiếp tục làm việc cho tư bản, nhưng tôi phát hiện nếu không bán linh hồn cho quỷ dữ thì có thể sẽ nghèo đến mức đến linh hồn cũng chẳng còn."

"Hiện tại, đãi ngộ trong cục thật sự... khụ khụ..." Cô dùng chiến thuật ho khan: "... khá là ba chấm."

"..."