Trong bộ phận hậu cần, Sở Trĩ Thủy đặt túi trà sữa lên bàn, gọi Kim Du đang ngồi bên cạnh đến lấy.
Kim Du nghe thấy âm thanh sột soạt của túi nilon thì bối rối ngước mắt lên, nhìn thấy bốn cốc đồ uống, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Đây là..."
Sở Trĩ Thủy cười gật đầu: "Chẳng phải cô bảo muốn uống trà sữa sao? Tôi nhìn thấy trên đường."
Cục quan sát Hoài Giang nằm ở một nơi hẻo lánh, Kim Du và những yêu quái khác rất ít khi vào thành phố, nên tự nhiên không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.
Kim Du không ngờ những lời cô ấy chỉ ngẫu nhiên nói ra mà có người lại nhớ kỹ, bây giờ chân tay luống cuống, mặt mũi đỏ bừng, nói một cách máy móc: "Tôi, tôi sẽ trả tiền cho cô?"
"Không cần, không tốn nhiều tiền." Sở Trĩ Thủy còn có ý định rời đi, nên càng không muốn tính toán chút chuyện này.
Kim Du thấy ngại, đột nhiên ôm chặt lấy Sở Trĩ Thủy, cảm động suýt khóc: "Cô là người tốt nhất mà tôi từng gặp!"
Sở Trĩ Thủy đã quen với phương thức biểu đạt thẳng thắn của cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Đó là vì cô gặp quá ít người."
Trong túi nilon có tổng cộng bốn cốc trà sữa, sau khi Sở Trĩ Thủy chia cho Kim Du một cốc, để lên mặt bàn Ngưu Sĩ một cốc. Mặc dù lúc đó cô nghĩ đến Kim Du, nhưng không thể bên nặng bên nhẹ, nên mua hết cho mọi người.
Sau khi vào phòng, Ngưu Sĩ cũng đặc biệt nói cảm ơn, nhưng anh ta lại không hứng thú lắm với trà sữa, ông anh này thích uống trà nguyên chất hơn.
"Vẫn còn một ly." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Du nhíu lại, cô ấy lẩm bẩm: "Không phải là cho trưởng bộ phận Ngô chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, ban ngày trưởng bộ phận Ngô có bao giờ xuất hiện đâu."
Sở Trĩ Thủy lấy cốc đồ uống ra, cuộn túi nilon lại, đặt cốc trà sữa cuối cùng lên chiếc bàn phía sau, chỗ của Tân Vân Mậu.
Kim Du tròn mắt kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.
Sau khi từ hiện trường bồi thường về, Tân Vân Mậu vẫn một mình một cõi trong bộ phận hậu cần, hành tung bí ẩn, mỗi ngày chỉ ở văn phòng một khoảng thời gian ngắn, phần lớn đều là những lúc Kim Du và Ngưu Sĩ không có ở đây. Thời gian còn lại, một là trốn dưới tán cây trong sân, hai là tản bộ bên dòng suối phía xa.
Cục quan sát Hoài Giang chiếm một diện tích lớn, nhưng diện tích xây dựng lại khá hạn chế, trong sân là khu vực làm việc, phần đất rộng lớn mọc đầy cỏ dại còn lại là khu bỏ hoang.
Sở Trĩ Thủy ngồi bên cửa sổ nhìn thấy hết, nhưng cô không dám tự ý đi vào những khu vực này, luôn cảm thấy có thứ gì đó đang rình rập phía sâu bên trong.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, cánh đồng hoang vu chuyển sang màu vàng, một số yêu quái xuất hiện.
Lúc Tân Vân Mậu bước vào phòng, chỉ thấy một con người, anh không khỏi khẽ nhíu mày, mặt không đổi sắc bước vào, thấy trên bàn mình có một thức uống xa lạ. Trước đó trà sữa trân châu khá lạnh, giờ đã chuyển sang nhiệt độ phòng, bên cạnh là một chiếc ống hút.
Tân Vân Mậu cầm cốc trà sữa lên, lắc lắc: "Đây là của ai?"
"Cho anh." Sở Trĩ Thủy thuận miệng nói, cô liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Tân Vân Mậu thấy đối phương cúi đầu sắp xếp đồ đạc trong túi, thậm chí không dám tiếp xúc với tầm mắt của mình, nói đầy ẩn ý: "Chà chà."
Mái tóc dài mượt mà xõa hai bên ngực, khi cúi đầu xuống để lộ chiếc cổ trắng ngần và làn da dưới cổ màu ngọc bích.
Nếu cô cũng giống như những con yêu quái khác, anh còn có thể nói mấy câu tàn nhẫn, làm bộ mặt lạnh như băng, nhưng cô lại ngượng ngùng không dám nhìn anh, tình huống này khiến anh khó xử.
Sở Trĩ Thủy nghe thấy tiếng động, tay đang cầm chìa khóa xe dừng lại một lúc, sau đó cẩn thận cất tấm che nắng đi, chậm rãi nói: "Là như vầy, để tránh cho anh hiểu lầm, tôi sẽ giải thích cho anh, bộ phận hậu cần không có trà sữa, cái này không phải đặc biệt mua cho anh..."
"Được rồi, cô không cần giải thích." Tân Vân Mậu đưa tay ngăn lại, chỉ coi là cô đang già miệng che giấu: "Tôi còn chưa hỏi gì, cô đã mở miệng làm gì?"
"Bởi vì tôi đã quá hiểu trí tưởng tượng cao siêu của anh." Sở Trĩ Thủy bất lực: "Nói thật, suy nghĩ của anh quá dễ đoán."
Nếu anh không mang bộ mặt lạnh lùng cự tuyệt tất cả những người xung quanh, thì những biểu hiện khác của anh thẳng thắn như một đứa trẻ.
Tân Vân Mậu gõ ngón tay vào cốc trà sữa, bày ra thái độ giảng đạo lý, nhẹ nhàng nói: "Từ sau ngày đó trở về, tôi đã nghĩ lại, nếu cô tiếp tục làm việc ở đây, chúng ta cứ tiếp tục giằng co như vậy cũng không tốt lắm, cô đối với tôi vẫn nhớ mãi không quên, thật sự ảnh hưởng đến trạng thái hàng ngày."
Sở Trĩ Thủy gật đầu qua loa lấy lệ: "Đúng đúng, anh nói đúng, vì vậy anh nên sớm đi điều trị đi, ảo tưởng tình ái là triệu chứng lâm sàng của rối loạn nội dung tư duy, biểu hiện thường thấy là tưởng người khác giới thích mình, đối phương có giải thích nhiều lần cũng không có hiệu quả."
Tân Vân Mậu phớt lờ mấy lời phàn nàn của cô, ngược lại còn che miệng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gõ nhịp nói: "Mặc dù tôi không thể đáp lại tình cảm của con người, nhưng từ lúc sinh ra đến nay, tôi chưa có tín đồ nào, vì sự chân thành cung phụng của cô dành cho tôi, tôi cho phép cô thành tín đồ đầu tiên của tôi."
Sở Trĩ Thủy nghe anh tự nói theo ý mình thì lập tức nhắc nhở: "... Anh có đang nghe tôi nói không vậy?"
"Cô gặp nguy hiểm, tôi giúp cô cũng là chuyện hợp lý, dù sao bảo vệ tín đồ của mình là chuyện rất bình thường." Tân Vân Mậu dúi một vật giống như miếng gỗ vào tay cô, không biết là đang tự thôi miên mình hay muốn thuyết phục Sở Trĩ Thủy, lặp lại: "Đúng vậy, vô cùng hợp lý."
Đây là một mặt dây chuyền mỏng, có vảy sáng bóng, nhìn sơ qua thì có cảm giác chất liệu giống như gỗ nhưng phân biệt kỹ thì hoa văn trên đó giống như tre, bề mặt được mài giũa đến mượt mà sáng bóng, có một lỗ để luồn dây vào. Mặt dây phẳng, hơi dẹt, có màu sẫm hơn, nhìn giống như bầu trời mù sương mùa mưa, nhưng bề mặt có lớp men màu xanh biếc.
Sở Trĩ Thủy sững sờ nhìn mặt dây chuyền: "Đây là cái gì?"
"Cô có thể coi là quà đáp lễ." Anh khẽ cười: "Không cần quá cảm động trước lòng tốt của tôi."
"Thật không thể hiểu nổi anh đang nói gì." Sở Trĩ Thủy nghĩ chắc đây là quà đáp lễ cho cốc trà sữa, cô tiện tay bỏ vào túi áo khoác, lịch sự nói: "Dù sao vẫn cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng sau này đừng nói mấy lời tương tự như vậy với người khác."
"Tại sao?" Tân Vân Mậu ngơ ngác, sau đó dường như ngộ ra gì đó, nói rõ ràng: "Lòng ghen tị của cô mạnh thật đấy, bây giờ đã không chấp nhận tín đồ khác, nhưng tôi quả thật chẳng có hứng thú bảo vệ người bình thường, cũng chẳng có hứng thú nghe nguyện vọng của họ, chuyện này cô có thể yên tâm, sẽ không có ai khác nữa."
Sở Trĩ Thủy nhanh chóng ngắt lời: "Không phải, không liên quan đến chuyện này."
"Vậy tại sao?"
"Đồ truyền giáo của anh thì tôi nhận, nhưng vẫn muốn nghiêm túc nhắc nhở anh, công khai truyền giáo ở nơi phi tôn giáo là phạm pháp." Cô xách túi rời khỏi nơi làm việc, trước khi rời đi thì khẽ mỉm cười: "Chỉ lần này thôi, lần sau không được phá lệ, không cần quá cảm động trước lòng tốt của tôi."
Tân Vân Mậu nghe được câu thoại quen thuộc: "?"