Chương 18

Sở Trĩ Thủy xoa hai thái dương: "Mặc dù tôi biết làm làm yêu quái mạnh rất khó, nhưng có thể phiền anh thỉnh thoảng làm người, nói vài câu giống người được không? Anh không cảm thấy lời nói của mình rất kỳ quặc hả?"

"Chẳng lẽ không phải?" Tân Vân Mậu lắc hộp kẹo trong tay, như thể nắm được nhược điểm của cô, cười nhạo: "Còn nói không phải ân cần hỏi han, nhìn lại xem suốt dọc đường cô đã làm gì đi."

Anh được nước lấn tới, nói hết câu này đến câu khác.

Sở Trĩ Thủy bị anh nói đến phiền lòng, cô ra vẻ ác ý chế nhạo: "Có phải anh chưa được ai thích bao giờ không, cho nên thấy người ta quan tâm một chút thì sẽ hiểu lầm đối phương, không cảm nhận được đó chỉ là lòng tốt của người ta?"

Nói xong, cô yên lặng chờ anh vênh váo phản kích lại, nhưng bên trong xe lại yên tĩnh đến khó hiểu.

Cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm bên ngoài xe như muốn chui vào bên trong, bầu không khí vốn tranh cãi ồn ào bỗng chốc trở nên vắng lặng.

Cả hai không nói một lời nào, thời gian như ngừng trôi.

Sở Trĩ Thủy quay đầu lại, nhìn thấy Tân Vân Mậu lặng lẽ dựa vào cửa sổ xe, tóc mái rơi xuống dưới trán, đôi mắt như bị mực đổ vào, chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ, ở trong góc tối lúc sáng lúc tối. Hai cánh tay anh đặt trước ngực, trong tiềm thức đang chuẩn bị phòng ngự.

Sở Trĩ Thủy khó hiểu trước thái độ im miệng không nói lời nào của anh, cô dứt khoát chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: "Sao anh không nói gì?"

"Nói cái gì?"

"Ai biết anh định nói gì, nhưng tôi cảm thấy anh không nên im lặng..." Trong lòng Sở Trĩ Thủy không được tự nhiên, khóe miệng giật giật, tức giận nói: "Dựa theo suy nghĩ mơ mộng hão huyền của anh, hẳn sẽ nói mấy câu linh tinh như "Ai nói vậy, lúc trước người đuổi theo tôi xuống lầu là cô mà" hay đại loại thế."

Dù sao thì cũng không nên bị châm chọc mà không cô đơn im lặng như vậy.

"Ồ!" Trong nháy mắt, vẻ mặt Tân Vân Mậu lập tức thoải mái hơn, quét sạch sự im lặng vừa rồi, anh gật đầu nói: "Có lý, ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã có ý đồ quấy rối tôi."

Bầu không khí lại sôi động trở lại.

"Bệnh thần kinh của anh lại tái phát hả?" Vẻ mặt của Sở Trĩ Thủy bình tĩnh: "Quên đi, anh nói thế nào tùy thích, dù sao tôi cũng đi làm hai ngày nữa thôi, không biết người sau có chịu nổi anh không?"

Tân Vân Mậu sửng sốt: "Có ý gì? Cái gì mà người sau?"

"Nếu tôi rời đi, vị trí đó sẽ để trống, cần phải có người mới thế vào." Sở Trĩ Thủy không dám đề cập vấn đề này với Kim Du nhưng với Tân Vân Mậu thì cô không cảm thấy lo lắng gì.

Tân Vân Mậu trầm tư mất vài giây, sau đó nhướng mày nói: "Sao cô lại nghỉ việc? Chẳng phải con cá đó ngày nào cũng quấn quýt lấy cô sao? Với cả cô chung sống rất hòa thuận với bọn họ mà."



"Anh cũng để ý đến chuyện trong phòng làm việc hả?" Sở Trĩ Thủy kinh ngạc: "Vậy là bình thường ở trong phòng là anh giả bộ không quen?"

Tân Vân Mậu không trả lời thẳng, trầm ngâm nhìn cô: "Bởi vì bị tôi từ chối nên mới lựa chọn nghỉ việc?"

"Không phải!" Sở Trĩ Thủy chối vội, rất sợ anh lại bôi nhọ mình, vừa tức vừa buồn cười nói: "Anh cho rằng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm nay, tôi còn có thể tiếp tục làm việc ở đây sao?"

Sau khi biết được công việc chính ở cục quan sát, Sở Trĩ Thủy lập tức hiểu rằng mình không thể nào đảm nhiệm nổi. Cô ở bộ phận hậu cần nên ít khi phải tiếp xúc với những con yêu quái ở bên ngoài, nhưng cũng ý thức được rằng con người không thích hợp làm việc ở đây.

"Cảnh tượng ngày hôm nay?" Tân Vân Mậu khó hiểu: "Yêu khí trong đất đã bị đánh tan."

Sở Trĩ Thủy không biết phải làm sao: "Không phải ý này..."

"Tôi đã xử lý hết rồi, cô còn lo lắng cái gì?"

Đúng là hôm nay anh đã xử lý hết, nhưng sau này cô có thể gặp phải chuyện này nữa!

Sở Trĩ Thủy thở dài một hơi, cau mày nhìn Tân Vân Mậu, giảng giải từng chút một: "Như vậy đi, để tôi lấy ví dụ cho anh xem, một số người khi tìm việc phải trải qua khảo nghiệm, có người chọn ở gần quê, có người chọn đến những nơi xa lạ, trong trường hợp thứ hai, người bình thường phải làm việc với những con người xa lạ, trong một môi trường xa lạ, không có mối liên hệ hay sự kết nối trong công việc, sau đó sẽ cảm thấy khó khăn, cô đơn..."

"Mặc dù cục quan sát Hoài Giang ở quê của tôi, nhưng tình huống của tôi bây giờ không khác gì người đến khảo nghiệm từ nơi khác. Tôi là con người duy nhất trong cục, tất cả đều không phải người, anh hiểu không?" Sở Trĩ Thủy bình tĩnh nói: "Tôi và mọi người không giống nhau, không thuộc về cùng một thế giới."

"Trước kia tôi chưa từng gặp yêu quái, thậm chí chưa từng thấy qua yêu khí, tôi không có năng lực làm việc trong lĩnh vực này."

Giọng điệu của Sở Trĩ Thủy chân thành, nói một mạch không hề vấp, như thể cô đã luyện đi luyện lại rất nhiều lần trong đầu.

Tân Vân Mậu suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói: "Không phải cùng một thế giới thì sao?"

"Anh vẫn không hiểu..."

"Cũng không phải đều là yêu quái, là có thể coi là cùng một thế giới. Con người các người cũng thế, chính cô cũng vừa nói thế, chỉ là hoàn cảnh khác nhau, khác biệt quá lớn." Tân Vân Mậu tựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn những ngọn núi phía xa, không biết anh đang nhớ lại cái gì, sau đó đảo mắt trở lại, bình tĩnh nói: "Tôi cũng không giống bọn họ, nhưng tôi vẫn ở lại, đồng nghĩa với việc cô cũng có thể."

Đôi mắt của anh bị bao phủ bởi làn sương mù đen kịt, mông lung mà khó đoán, nhưng vẫn tỏa ra thần thái hiên ngang.

"Họ có năng lực của họ, cô cũng có năng lực của riêng cô. Cho dù cô chưa từng nhìn thấy yêu quái, nhưng cô biết dùng mấy thứ đồ kỳ quái kia, cũng coi là có năng lực làm việc." Tân Vân Mậu nhún vai: "Cho nên không có yêu khí cũng được."

Sở Trĩ Thủy vốn đã quen với mấy lời kỳ quặc của anh, nhưng không ngờ đối phương lại thay đổi tính tự phụ thường thấy, thái độ đứng đắn của anh làm người khác không quen.

Lông mày khẽ giật, cô nhẹ giọng nói: "Anh nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tôi không phải yêu quái, gặp phải tình huống vừa rồi, các người có thể đánh tan yêu khí, còn tôi thì..."



"Chuyện này có gì to tát?" Anh mím môi: "Sau này tôi lại đi cùng cô là được."

"Cái gì?"

Trước ánh mắt ngạc nhiên của cô, dường như Tân Vân Mậu cảm thấy mình đáp ứng quá thoải mái, nên cố ý che giấu nói thêm: "Nhưng cô phải làm báo cáo."

Sở Trĩ Thủy bị thái độ dễ nói chuyện của anh làm cho bối rối, ngây người nói: "Giờ anh không sợ tôi dính lấy anh nữa à?"

Rõ ràng trước đây anh không lạnh lùng thì hờ hững, giờ lại thay đổi cách cư xử bình thường để khuyên người khác ở lại.

Tân Vân Mậu bỗng nhiên cứng họng, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng khó chịu nhượng bộ: "Đâu còn cách nào khác, cô khó lòng kìm nổi, tôi đành nhịn một chút vậy."

"..."

Hay lắm, sự cảm động của cô đã hoàn toàn biến mất.

Thời gian để con yêu quái này nói tiếng người không kéo dài quá hai phút, ngắn hơn cả thẻ dùng thử.

Sở Trĩ Thủy không mặn không nhạt mỉa mai lại: "Năng lực chọn chữ đặt câu của anh đúng là đã đạt tới đỉnh cao."

"Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể khống chế bản thân, cô là con người, cô hiểu chưa?" Tân Vân Mậu dùng ngón tay gõ vào cửa xe, nghiêm nghị cảnh cáo: "Quân tử sắc nhi bất da^ʍ, phát hồ tình, chỉ hồ lễ*, đừng để yêu quái dạy cô đạo lý làm người."

(*) Quân tử sắc nhi bất da^ʍ, phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.

Giọng điệu của anh trịnh trọng khác thường, còn đưa ra lời của Khổng Tử để răn dạy, như thể cô đúng là một con thú đói bụng ăn quàng, có thể ép bức cơ thể băng thanh ngọc khiết của anh đi vào khuôn khổ.

"..."

Một lúc lâu sau, Sở Trĩ Thủy cuối cùng cũng mở miệng, chuyển đề tài: "Anh có biết trong thế giới loài người chúng tôi, tùy tiện ngồi lên xe người khác giới, còn nói những câu mập mờ không rõ ý, thậm chí còn lắt léo đủ đường hẹn lần sau, sẽ bị đánh giá là gì không?"

Tân Vân Mậu: "Đánh giá là gì?"

"Không, giữ, nam, đức." Cô nở nụ cười đầy khinh bỉ, liếc nhìn anh: "Giống như anh vậy."

"???"