Liễu Ngọc Hàm không nghe thấy người đàn ông nói gì, vì thế cậu cũng không thể hét lớn với đối phương, "Tôi không thích lệ quỷ", đợi đến khi người đàn ông được đồng loại đưa đi, cậu mới dám đi vào bên trong.
Giọng nói mờ mịt nói với người xem: "Một nhà lữ hành sắp đánh mất đi mục đích của mình, chỉ cần gió thổi một cái là thành cá mặn."
Trong đầu Liễu Ngọc Hàm trống rỗng, cả người mờ mịt "Tôi là ai, đến đây làm gì", cố gắng nói chuyện với người xem bởi vì đây là sự chuyên nghiệp của cậu, chứ không phải cậu đang cố lấy lại tinh thần.
Người xem nhìn thấy cậu thật sự bị dọa, lúc đầu còn náo nhiệt không quan tâm bây giờ lại thấy đau lòng.
|
<Đối phương không mạnh đâu, hắn đâu đẹp trai như thầy Hàm! Trên thế giới này không ai có thể xinh đẹp động lòng người như thầy Hàm được!>
<...Mặc dù biết mấy lầu trên đang an ủi thầy Hàm, nhưng mấy người có tin lời mình nói không?>
Được fans an ủi, cuối cùng Liễu Ngọc Hàm cũng lấy lại tinh thần, cảm thấy hơi xấu hổ, càng làm gương mặt xinh đẹp sạch sẽ động lòng người: "Thì ra anh đẹp trai lúc nãy vẫn còn sống. Ngại quá, thế mà lại nói người ta thành lệ quỷ, cá mặn cảm thấy rất có lỗi, nếu ở trong phim kinh dị chắc sống không quá một tập."
Liễu Ngọc Hàm rất hiểu bản thân, nên không giải thích vì sao bản thân lại nhát gan như này, cũng không để ý tự bôi đen bản thân, làm cho người xem cảm thấy vui vẻ.
Nhưng lần này quả thức dọa Liễu Ngọc Hàm gần chết, mọi người không chủ động nhắc đến than phận người đàn ông kia, chỉ ra vẻ không để ý.
Liễu Ngọc Hàm buồn bực: "Đó là ai thế? Có vẻ mọi người nhận ra hắn."
Dừng lại một lúc, kênh chat bắt đầu nói hươu nói vượn.
<Đúng, trên mạng, trên mạng đó!>
<Đúng thế, hắn rất nổi, đạt cấp quốc gia luôn đấy.>
Nhìn các bình luận sôi nổi làm cho Liễu Ngọc Hàm bừng tỉnh: "Rất nổi trên mạng sao, nhìn rất đẹp trai đó nha, khó trách là cấp bậc quốc gia. Nhưng mà hắn đến đây làm gì? Không phải chuẩn bị livestream ở đây đó chứ?"
Người xem trong livestream: "..."
Những người đang đi bên ngoài tòa nhà: "..."
Người đàn ông rất hiểu tính cách của Liễu Ngọc Hàm, tránh để cậu thấy xấu hổ nên không chào hỏi với Liễu Ngọc Hàm, yêu cầu cấp dưới làm bộ lái xe đưa mình đi, đợi đến khi Liễu Ngọc Hàm đi vào bên trong tòa nhà bỏ hoang mới quay lại, không ngờ lại nghe đối phương nói như này.
"Trên mạng? Livestream?" Một người thấy khó hiểu lên tiếng, "Đây xem như là phỉ báng rồi, con cá mặn này đúng là cái gì cũng dám nói!"
Người đàn ông không đồng ý với sự hâm mộ cố chấp của cấp dưới: "Như này đã tính tội phỉ báng rồi hả? Cậu ấy chỉ đang đoán mà thôi. Nhưng mà đoán cũng không đúng nữa."
Người kia vẫn cố chấp: "Việc liên quan đến danh dự của thiếu tướng..."
Người đàn ông lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén khiến đối phương lập tức im miệng, nhưng trong lòng hắn không vui, không thể hiểu được thái độ của người đàn ông với Liễu Ngọc Hàm.
Người này nghe thấy lời nói của Liễu Ngọc Hàm, trong lòng thầm quyết định, cúi đầu giả bộ buồn bã che đi vẻ mặt tàn nhẫn, không để cho đồng bọn phát hiện.
Người đàn ông không để ý đến phản ứng của hắn, cũng không muốn dài dòng với đối phương, quay người lắng nghe âm thanh từ trong tòa nhà.
"Mọi người nhìn đi, hình như trên mặt đất có vết máu khô đã lâu rồi này." Liễu Ngọc Hàm vẫn tiếp tục livestream, chủ nhân vết máu chắc là lần đầu bị thương ở đây."
Bởi vì người xem không xác nhận suy đoán nhân vật nổi tiếng trên mạng của cậu, Liễu Ngọc Hàm tự biên tự diễn một lúc lâu, liền từ bỏ đề tài này, tiếp tục đi vào bên trong.
Dù sao đã đi vào rồi, dong dài lại mất vui.
Liễu Ngọc Hàm thả lỏng tâm trạng, chuyên nghiệp phổ cập một ít bối cảnh trong phim kinh dị, xây dựng từng hình ảnh tinh tế trong kênh livestream, làm cho người xem đều hét lớn thỏa mãn.
Vừa đi vừa giải thích, rất nhanh Liễu Ngọc Hàm đã đi đến tầng một, phát hiện gần cửa thoát hiểm tầng một có vết máu rất lâu, lập tức dựa vào kinh nghiệm để suy đoán.
"Nhìn hướng vết máu, người bị thương chắc đã chạy lên tầng." Liễu Ngọc Hàm giải thích rõ ràng, "Vết máu cách nhau khá xa, có thể nhận ra đối phương chạy khá nhanh. Hắn vội vàng chạy trốn như này, chắc chắn sau lưng có người đuổi theo."
Người xem nhìn hiện trường, sôi nổi đồng ý với suy luận của Liễu Ngọc Hàm, nhưng lúc này Liễu Ngọc Hàm đã chìm đắm trong tưởng tưởng của mình, không để ý đến kênh chat.
Khi Liễu Ngọc Hàm tưởng tượng xong, hình ảnh trước mắt đã xảy ra thay đổi.
Vết máu khô trên mặt đất đột nhiên trở nên tươi mới, trên cầu thang, một bóng dáng mơ hồ đang chạy lên phía trên như điên, mùi máu tanh quanh quẩn ở mũi Liễu Ngọc Hàm, tiếng bước chân dồn dập vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, làm cho không khí đang yên tính trở nên quái dị.
Dù sao đây cũng là tòa nhà bỏ hoang, khả năng hứng ánh sáng rất kém, ở sâu bên trong ánh sáng gần như không có, khiến không gian có vẻ âm trầm, u ám.
Màu sắc u ám làm ảnh hưởng đến mắt Liễu Ngọc Hàm, khiến cho tinh thần cậu trở nên căng thẳng.
Ở bên trong không gian lạnh lẽo, tiếng bước chân chồng chéo lên nhau như tiếng trống, từng tiếng nặng nề đánh thẳng vào lòng Liễu Ngọc Hàm.
Bước đi, bước đi, bước đi.
Gần hơn, gần hơn nữa.
Một cảm giác kinh hoảng dâng lên trong lòng Liễu Ngọc Hàm, "Hắn sẽ không đi về phía mình" suy nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất, ngay sau đó một ánh sáng lóe lên, khiến tinh thần căng thẳng của cậu gãy nát.
"A!" Sợ hãi hét lên một tiếng, Liễu Ngọc Hàm theo bản năng đoán, "Là dao nhọn!"
Lưỡi dao nhuốm máu xoẹt qua người cậu, Liễu Ngọc Hàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt mơ hồ của người cầm dao, vặn vẹo, nở nụ cười quỷ dị, mang theo sự thống hận cũng như sự nhẹ nhàng khi sắp đạt được mục đích, đôi mắt bình tĩnh đến lạ thường, đồng tử màu đen không thấy một tia sáng.
"Mẹ nó!" Liễu Ngọc Hàm hoảng sợ hét lên, chạy lên trên tầng, "Mọi người nhìn vẻ mặt của hắn đi!"
Người xem bị tiếng hét của Liễu Ngọc Hàm dọa cho hoảng sợ, sau đó mới để ý vẻ mặt người cầm dao, lập tức thấy không đúng lắm, điên cuồng gửi bình luận.
|
Kênh chat bắt đầu loạn, Liễu Ngọc Hàm vừa lúc nhìn thấy được bình luận có ích, lập tức có niệm tin: "Đúng thế, chỉ cần tôi chạy qua người phía trước là được!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương | |