Chương 5.2 Nhân tài kiệt xuất

Đại quân xuất phát đến buổi chiều ngày thứ hai đã tới nơi, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, con đường vốn không một bóng người lại có ba nghìn man tộc lộn xộn đứng đó.

Cố Ngôn Hề trèo lên một thân cây giữa sườn núi, tập trung nhìn lại.

Chỉ thấy người man di mặc giáp da chỉnh tề, trên người tướng lĩnh dẫn đầu còn mặc giáp sắt, trong tay mỗi người đều cầm trường đao. Trong đám người còn có gần ngàn con ngựa thảo nguyên đang ung dung ăn cỏ.

Có bộ binh có kỵ binh, dường như những man tộc này đã biết trước họ sẽ tới nơi này!

Tốp năm tốp ba man di rải rác trên cả con đường, dựa vào vách đá một bên sườn núi cảnh giác nhìn về phía núi rừng ở sườn đông.

Mục Cảnh đi đến bên cạnh Cố Ngôn Hề, từ xa nhìn thấy binh lính man tộc nghiêm túc đứng thẳng ở mảnh đất trống phía xa kia.

Sắc mặt hắn nghiêm túc, mắt tối lại.

Một nghìn kỵ binh man tộc lại thêm hai nghìn bộ binh, đối với tướng sĩ Đại Khánh mà nói khoảng cách năm trăm mét này chính là lạch trời.

“Chúng ta không thể bày trận trên núi.”

Mục Cảnh nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, phân tích: “Chỉ cần rời khỏi rừng cây, man tộc sẽ xông đến, chúng ta không thể chống cự.”

“Hơn nữa…”

Hắn chỉ vào vách đá đối diện, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

“Hai bên trái phải đều là vách đá dựng đứng, dù nơi này không có ai, chúng ta cũng không thể nào bay qua khỏi vách núi này rời đi được.”

“Huống hồ nơi này trống trải chỉ e man tộc đã biết được rồi, hiện tại man tộc đã tới, mà viện quân chưa tới, chỉ sợ có nguy hiểm!”

“Điện hạ đừng vội, viện quân ở ngay cách đó không xa, chỉ là vẫn chưa đến thời cơ xuất hiện.”

Cố Ngôn Hề nhảy khỏi cây, cười nói với Mục Cảnh: “Điện hạ đã từng nói một người Khánh có thể chống lại năm người man di, hiện giờ người Khánh có thương tích, man di có ngựa, tạm thời tôi sẽ tính thành một Khánh địch một man. Như vậy tính ra lực chiến đấu của đôi bên cũng không cách nhau bao xa.”

"Quân ta có thể lấy ít thắng nhiều là nhờ vào kỷ luật nghiêm minh, mà hiện tại người man di có thể tổ chức tấn công, chúng ta lại khó mà dàn trận, đột ngột giao thủ tất nhiên sẽ thảm bại."

Mục Cảnh lắc đầu giải thích cho anh, "Nếu cậu đặt hy vọng vào chuyện này vẫn nên sớm bỏ ý nghĩ ấy đi."

"Lời ấy của điện hạ quá sớm."

Cố Ngôn Hề cười nói:"Nếu tôi có thể tranh thủ được một khắc thời gian cho quân ta, ngài có thể để hai nghìn binh sĩ dàn trận được không?"

Mục Cảnh có đủ tự tin trong việc chiến sự: "Đương nhiên."

"Vậy thì tốt!"

Cố Ngôn Hề nhìn lên trên vách đá, một trận gió thổi qua khiến cây cối xanh um tươi tốt trên vách đá rì rào xào xạc, mắt anh sáng ngời như đã nhìn thấy thứ gì.

“Điện hạ, thời cơ đến rồi, quân ta phải mau chóng hành động!”

Sắc mặt Mục Cảnh trầm ổn, hai nghìn tướng sĩ đã đến nơi này, bây giờ quay đầu trở lại Hổ Giản Uyên chẳng những sẽ giảm đi sĩ khí mà còn có thể khiến man tộc chú ý.

Nếu cũng đã đến bước này, không đọ sức một phen thì thật sự không có đạo lý.

Hắn chọn tin tưởng vào Cố Hề này ngay từ đầu thì sẽ tin đến cuối cùng, chắc chắn không thể bỏ dở nửa chừng.

Hai nghìn tinh binh Đại Khánh nhanh chóng được tập hợp lại, vì núi rừng rậm rạp nên tạm thời chỉ có thể chỉ huy thành các đơn vị năm người mười người, cứ thế bất luận kỷ luật quân đội có nghiêm minh thế nào thì một khi khai chiến, mệnh lệnh của chủ soái sẽ không thể truyền đạt đến từng đơn vị đúng lúc được, vậy chẳng khác nào Mục Cảnh đã mất đi quyền kiểm soát cả chiến cuộc.

Vì kế này chỉ có thể liều mạng!

Trống trận ầm ầm, cờ quạt phấp phới!

Hai nghìn quân linh Đại Khánh tinh thần phấn chấn, dưới sự dẫn dắt của các trưởng đơn vị, hò hét đi về trước.

Mà động tĩnh này chắc chắn không thể giấu được người man di!

Chỉ thấy tướng lĩnh man tộc mặc giáp sắt hô lên một tiếng, những người man tộc tốp năm tốp ba ngồi nghỉ ngơi nhất thời rối loạn leo lên ngựa, bày ra đội ngũ, quay đầu nhắm thẳng vào núi rừng.

Quân binh Đại Khánh còn chưa lao ra khỏi rừng mà man tộc đã ôm cây đợi thỏ, thời gian một khắc Cố Ngôn Hề vừa nói căn bản là lời vô căn cứ.

Viện quân kia lại như hoa trong gương trăng trong nước, không hề thấy một bóng dáng!

Mục Cảnh bình tĩnh, mắt hắn sắc bén kiên định, đối diện với hoàn cảnh khốn cùng như thế lại không có một chút bối rối!

Nếu đã dùng Cố Ngôn Hề, không tin thì không dùng, đã dùng thì phải tin!

Hắn có tố chất cơ bản của một đại danh tướng, dù hiện giờ thế nào vẫn có thể kiên định trong lòng, chẳng chút dao động!

Man tộc cũng đã phát hiện bọn họ, lúc này là thời cơ khai chiến!

Mục Cảnh đưa tay lên cao, chợt quát một tiếng.

“Gϊếŧ cho ta!”

“Gϊếŧ!”

Giọng của hai nghìn tướng sĩ đáp lời vang lên khắp núi, kỵ binh man tộc lộn xộn cũng đã sửa lại đội ngũ, cười độc ác xông tới!

Suy nghĩ của Mục Cảnh càng thêm bình tĩnh.

Mà Cố Ngôn Hề vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh ngẩng đầu nhìn về phía vách đá đối diện, híp mắt lại không biết đang chờ đợi điều gì.

Rầm!

Ầm ầm!

Dường như có tảng đá to va vào vách núi, ngay cả mặt đất cũng đã bắt đầu rung lên, bất luận là man di hay người Khánh đều ngừng lại động tác trong tay, nhìn về phía vách núi, trong nháy mắt đầu họ đều trống rỗng.

Địa chấn?

Không, đương nhiên không phải.

Cố Ngôn Hề cười.

Rầm!

Đàn chim bị dọa bay mất!

Vách đá đột nhiên ầm ầm mở rộng, một tảng đá thật to chọc thủng vách đá đập xuống người man di, nghiền cả cơ thể hoàn chỉnh thành thịt nát, lăn trên mặt đất hơn mười mét mới dừng lại.

Trên vách đá đằng sau nó chừng mười bốn mười lăm mét là những vết nứt rải rác, rồi sau đó ầm ầm đổ sập!

Tiếng vang thật lớn làm kinh sợ màng tai mỗi người, đá và bùn đất trộn lẫn bay ra ngoài, đập cho mấy tên man di xui xẻo đầu nở hoa.

“Gϊếŧ!”

Tiếng trống ầm ầm vang lên trên vách đá, ngay sau đó những tiếng hô gϊếŧ chồng chất nhau truyền đến từ phía trên vách đá.

Không! Không đúng!

Tiếng kêu gϊếŧ này đến từ phía sau vách đá kia!

Chính là phía sau vách đá đã sụp đổ kia!

Bất luận là man tộc hay người Khánh lúc này cũng đã nhìn thấy rõ, phía sau vách đá bị đập vỡ kia là một con đường cái bằng phẳng! Mà ở nơi cách vị trí vốn là vách đá kia chỉ mấy mươi mét là một đội kỵ binh của Đại Khánh thân mang giáp sắt đang xếp thành hàng chỉnh tề, trường kiếm sáng loáng treo bên hông, hùng hổ lao tới.

Cả chiến trường gần như yên lặng trong giờ phút này, bất luận là man di hay tướng sĩ Đại Khánh trong rừng đều không động đậy!

Chỉ có kỵ binh Đại Khánh như thần binh từ trên trời rơi xuống lao ra từ sau vách đá kia giơ lưỡi đao tử thần cướp đi toàn bộ thanh thế trong trận chiến này!

“Điện hạ!”

Trong tiếng vang ầm ầm, trong trận hỗn loạn giữa người man di và người Khánh, Cố Ngôn Hề cất cao giọng cười to.

“Thảo dân đã thực hiện được lời hứa, ngài có thể hài lòng rồi!”