Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Muốn Lái Xe Benz

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời điểm cùng anh đi đến ngân hàng, trong lòng Đồ Hạ Mĩ kỳ thật còn có chút giãy dụa, do dự chính mình thực có nên tiến hành cuộc đào sắc giao dịch này không.

Cô biết chuyện này nếu bị các chị em biết được, thì bọn họ nhất định sẽ rất tức giận, rất đau lòng, thậm chí sẽ vơ hết trách nhiệm vào trên người mình, suốt đời vì việc này tự trách không thôi.

Nhưng cô cũng biết cơ hội này một đời không có khả năng lại phát sinh lần thứ hai, nếu cô không nắm chắc năm trăm vạn này, thì đợi đến lúc mọi người vì tiền bạc giật gấu vá vai, cầu cứu vô môn, cô nhất định sẽ hối hận không kịp.

Cho nên qua vài lần giãy dụa do dự sau, cô vẫn đem số tài khoản của mình cho anh, nhìn anh đem đơn chuyển tiền năm trăm vạn giao cho nhân viên sau quầy xử lý.

Mười phút sau, cô dùng thẻ tài chính tùy thân mang theo kiểm tra số dư, số tiền tiết kiệm của cô đã từ bốn con số bạo tăng đến bảy con sổ, làm cho hai tay cầm biên lai của cô không tự chủ được run lên. Anh ta thế nhưng thật sự chuyển năm trăm vạn cho cô!

"Tiền chuyển vào chưa?" Anh đứng ở phía sau cô hỏi.

Cô xoay người đối mặt anh, cứng ngắc gật gật đầu.

"Chuyển vào là được rồi." Cô Thần Phong gật đầu nói xong, xoay người bước đi.

Đồ Hạ Mĩ ngây ngốc một chút, vội vàng đuổi kịp anh.

Cô nhắm mắt theo đuôi đi phía sau anh, không biết anh muốn dẫn cô đi nơi nào.

Đi phía trước anh đột nhiên dừng lại, hại cô thiếu chút nữa đâm vào anh.

"Cô đi theo tôi làm gì?" Anh quay đầu hỏi.

Cô bị hỏi mạc danh kỳ diệu, lấy vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, không hiểu anh sao lại hỏi vấn đề này. Nếu cô đã thu tiền, kế tiếp không phải là muốn thực hiện hứa hẹn với anh ta, cùng anh lên giường sao?

"Tôi chỉ là muốn giúp cô mà thôi, không phải thật sự muốn cô theo tôi lên giường, cho nên, cô có thể đi về rồi, không cần tiếp tục đi theo tôi." Xem bộ dáng mờ mịt của cô, anh thở dài nói với cô.

Đồ Hạ Mĩ ngơ ngác nhìn anh, nhất thời hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì, cứng họng nhìn anh.

"Anh, anh chỉ là muốn giúp tôi?" Cô cà lăm nói,"Vì sao?" Cô không tin trên thế giới này lại có chuyện tốt như vậy.

Cô Thần Phong đối nàng nhún vai. Trên thực tế, anh cũng không biết vì sao mình lại nghĩa vô phản cố muốn giúp cô như vậy?

"Cái xã hội đạo đức suy đồi này đã đủ loạn rồi, tôi không muốn nhìn thấy một người trẻ tuổi như cô, đối tương lai còn có nhiều triển vọng, vì lý do bất đắc dĩ mà lội xuống bùn." Anh nói xong lại nhún vai,"Dù sao năm trăm vạn với tôi mà nói cũng không tính là gì, có thể cứu giúp một con sơn dương thiếu chút nữa lạc đường, tôi cớ sao mà không làm?"

Đồ Hạ Mĩ á khẩu không nói gì trợn mắt nhìn anh, hoài nghi có phải toàn bộ kẻ có tiền đều giống anh ta, vung tiền như rác chỉ vì hắn cao hứng, hắn khoái hoạt?

Mà cô thật sự có thể nhận không làm mà hưởng, vận may từ trên trời rơi xuống này sao?

Không, năm trăm vạn không phải là con số nhỏ, nếu là năm vạn hoặc năm mươi vạn, thì may ra cô còn có thể dối lương tâm nhận lấy, nhưng là năm trăm vạn bảo cô nhận thế nào được?

Hơn nữa nếu ngày nào đó anh ta đột nhiên đổi ý, muốn cô đem tiền trả lại cho anh ta, vậy thì cô phải làm thế nào?

Không được, kế sách vẹn toàn vẫn là chiếu nguyên kế hoạch thì tốt hơn, chỉ cần cô theo anh lên giường, hai bên tiền trao cháo múc, anh ta sẽ không thể nuốt lời.

"Tôi không tiếp nhận bố thí, nếu anh không muốn lên giường cùng tôi , vậy thì đem năm trăm vạn cầm lại đi." Cô kiên định nhìn anh nói.

Lúc này người ngẩn ngơ đổi thành Cô Thần Phong: "Cô nói cái gì?"

"Nếu anh không muốn lên giường cùng tôi, vậy thì cầm tiền lại đi." Đồ Hạ Mĩ kiên định nói.

Phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, anh cảm thấy mình sắp bị cô bức điên, cáu điên rồi.

"Đầu cô có vấn đề sao?" Anh nhịn không được gầm gừ với cô,"Người ta cho cô tiền, cô nhận lấy là được, cô kiểu gì cũng phải lãng phí bản thân, bán rẻ thân thể của mình mới bằng lòng sao?"

"Có lẽ đầu của tôi thật sự có vấn đề, nhưng tôi biết trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, cũng không có chuyện không làm mà hưởng." Cô kiên định nhìn anh,"Nếu anh không nghĩ tiếp tục tiến hành cuộc giao dịch này, tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh."

"Sau đó lại đi tìm một người nguyện ý mua cô?" Anh nghiến răng nói.

"Có lẽ." Nếu tương lai các cô thật sự cùng đường bí lối.

Cô Thần Phong chợt tuôn ra liên tiếp vô cùng đặc sắc lời mắng, làm cho cô không khỏi mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn anh. Bề ngoài của anh tuyệt không giống người sẽ nói những từ khiến người khác phải nhăn mày này.

"Nếu cô nhất định phải bán rẻ thân thể mình như thế mới vừa lòng, vậy thì đến đây đi!" Anh tức giận nói, sau khi nói xong liền tự ý đi nhanh lên phía trước.

Ngay phía trước không xa, bảng hiệu của một khách sạn nhỏ đang lập lòe, anh nổi giận đùng đùng đi vào trong, mà cô lẳng lặng theo phía sau anh.

Khách sạn phòng có phần nhỏ, ngoại trừ một chiếc giường đôi, hai cái ghế, bàn trà nhỏ cùng một cái tivi, và một phòng tắm ra, thì không có cái gì khác. Đường đi bên giường rộng không quá một mét, trong phòng cũng không có cửa sổ, nhưng có một tấm gương lớn, làm cho không gian nhỏ về mặt thị giác thành lớn rất nhiều.

Đồ Hạ Mĩ cứng ngắc ngồi trên giường, nhân khẩn trương cùng luống cuống mà không ngừng quan sát đến mọi thứ trong phòng.

Anh ta đang ở trong phòng tắm tắm rửa, hơn nữa đã đi vào được một lúc rồi, cô chưa bao giờ biết một người nam nhân có thể tắm lâu như vậy, hại cô chờ như ngồi trên tổ kiến lửa, mấy độ thiếu chút nữa sẽ tông cửa xông ra tự hủy giao dịch.

Nhưng cô không thể rời đi, vì các chị em cùng tương lai của đứa bé trong bụng bọn họ, vụ giao dịch này cô không thể không hoàn thành.

Cửa phòng tắm rốt cục mở ra, kim chủ của cô chỉ vây bên hông một mảnh khăn tắm, để trần thân trên liền đi ra ngoài, làm cho cô đột nhiên không cách nào suy nghĩ.

Anh ta dáng người thật tốt, l*иg ngực rộng, nước da màu đồng cổ, thậm chí trên bụng còn có sáu khối cơ trật tự rõ ràng, khiến người ta nhịn không được muốn thò tay đi thử độ cứng của cơ bắp.

"Tại sao cô còn ở đây?"

Anh kiềm chế thanh âm phẫn nộ, làm Đồ Hạ Mĩ ánh mắt không tự chủ được từ trên người anh chuyển đến trên mặt, chỉ thấy anh đang dùng vẻ mặt khó tin, biểu tình tức giận trừng cô. Cô không hiểu mình làm sao chọc tới anh ta, bất quá đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đến phiên cô đi tắm rồi.

Cô từ trên giường đứng lên, cấp tốc đi vào phòng tắm đóng cửa lại, không để mình lại có cơ hội đổi ý hoặc do dự.

Dù gì cũng đều đã quyết định phải làm rồi, động tác của cô tốt nhất mau một chút, để hết thảy có thể tốc chiến tốc thắng thì tốt. Vì vậy không tới mười phút, cô đã tắm xong, cũng cố lấy dũng khí bắt chước anh bao khăn tắm đi ra ngoài, bất đồng là khăn tắm của cô vây quanh trước ngực, mà không phải bên hông. Dưới khăn tắm, cô không mảnh vải che thân.

"Tôi đã chuẩn bị tốt." Cô thẳng lưng, lấy ngữ khí khẳng khái nói với anh.

Cô Thần Phong tâm tình phi thường không tốt, anh một chút cũng không nghĩ làm bẩn cô gái trẻ khờ dại trước mắt này, dù cho cô sau khi tắm xong mềm mại động lòng người, hơn nữa ngoài dự đoán của anh gợi cảm xinh đẹp, khiến du͙© vọиɠ của anh rục rịch ngóc đầu dậy.

Nhưng anh đều đã dùng mọi biện pháp đối với cô minh thuyết ám dụ, cũng sử hết tâm tư giúp cô chế tạo cơ hội đổi ý mà đào tẩu, kết quả cô lại lấy một vẻ kiên định khẳng khái hy sinh, bán khỏa thân đứng trước mặt anh nói cô đã chuẩn bị tốt, cô quả thực muốn tức chết anh mà!

"Tôi lại cho cô một cơ hội nữa, mặc quần áo, rời khỏi chỗ này đi." Anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, nói với cô một lần cuối cùng.

"Không." Đồ Hạ Mĩ lấy thanh âm kiềm chế, kiên định cự tuyệt.

Anh rốt cuộc không ngăn được cảm giác phẫn nộ cùng du͙© vọиɠ đan xen trong cơ thể, tay duỗi ra đem khăn tắm trên người cô kéo xuống.

Động tác của anh thô lỗ mà đột ngột, sợ tới mức cô nhịn không được hét lên một tiếng, hai tay theo phản xạ ôm ngực, nhanh chóng rụt về phía sau một chút.

Trái tim trong ngực cô đập dữ dội, cả người sợ hãi cùng xấu hổ mà cứng đờ, nhưng không biết vì sao, khi cô thấy đôi mắt đen của anh đang nhìn mình, đột nhiên có loại dự cảm anh tuyệt đối sẽ không thương tổn cô, trên thực tế cô hoài nghi anh ta đột nhiên trở nên thô lỗ như thế, mục đích chính là muốn dọa cô chạy mà thôi.

Anh ta là thật tình giúp cô, đối với cô không hề yêu cầu! Đồ Hạ Mĩ rốt cục không nghi ngờ dụng tâm của anh cùng vận may của mình nữa.

"Cám ơn anh." Cô thấp giọng nói.

"Cái gì?" Cô Thần Phong thô thanh hỏi, ánh mắt hoàn toàn không thể dời khỏi thân thể xinh đẹp mê người của cô.

Lấy điều kiện bề ngoài được trời ưu ái của anh, hơn nữa có ưu thế thân là đạo diễn tài hoa dào dạt, các cô em si mê anh, muốn cùng anh một đêm tình không phải không có, nhưng anh chưa từng bao giờ động tâm, làm anh chủ động nguyện ý tiêu tốn một số tiền lớn, chỉ vì một đêm ngắn ngủi nhân duyên, cô chính là người đầu tiên!

Thậm chí, anh cũng không thật sự nghĩ mượn việc này chiếm tiện nghi của cô, chỉ bởi vì bị một cỗ xúc động kỳ lạ cảm thấy không thể không giúp cô, dù vậy cái giá anh trả làm anh được hưởng quyền lợi này.

Anh nguyên bản là muốn mượn động tác thô lỗ kéo khăn tắm của cô đem cô dọa chạy, không nghĩ tới người bị dọa đến ngược lại chính là mình.

Cô đẹp quá, hình dáng trần trụi tựa như một nữ thần khêu gợi. Chân cô rất dài, thon dài mà ưu nhã, bộ ngực không lớn, nhưng rắn chắc no đủ, cho dù cô dùng hai tay ôm lấy, cũng không thể thay đổi hình dạng tròn trĩnh đó.

Cô có xương quai xanh xinh đẹp nhất mà anh từng thấy, còn có chiếc eo mảnh khảnh, rừng rậm giữa hai chân cô càng khiến anh mơ mộng vẩn vơ, hô hấp nhịn không được bắt đầu tăng tốc trầm trọng lên.

"Tôi nói cám ơn anh." Cô cúi đầu nói,"Tôi biết anh là thật tình muốn giúp tôi, nhưng tôi thật sự không quen thiếu người khác ân tình, cho nên xin anh không cần lại cố gắng muốn tôi thay đổi quyết định được không? Hơn nữa......"

"Hơn nữa cái gì?" Ngữ khí muốn nói lại thôi của cô làm anh nhịn không được lên tiếng hỏi.

Cô ngẩng khuôn mặt ửng đỏ lên, xấu hổ e lệ lén liếc trộm anh một cái xong, lại nhanh chóng cúi đầu.

"Tôi chưa từng làm loại sự tình này, cho nên đối với chuyện này có chút hiếu kỳ, tôi nghĩ thử xem xem, hơn nữa nếu đối tượng là anh, tôi nên tiếp nhận mới đúng." Cô cố lấy dũng khí, nhanh chóng nói với anh.

"Vì tò mò mà đem lần đầu tiên của mình hiến cho người xa lạ như tôi, cô không sợ sau này hối hận?" Anh miễn cưỡng đè xuống mãnh liệt du͙© vọиɠ hỏi cô.

"Tôi tuyệt đối sẽ không hối hận." Cô ngẩng đầu lên, lấy ngữ khí kiên định mang điểm bốc đồng nói.

Cô đã nói như vậy, anh còn có cái gì để nói?

Hơn nữa trọng yếu nhất là, lực tự chủ của anh đã sắp hao hết rồi, rốt cuộc không kiềm nén được mỗi một chỗ thân thể thôi thúc muốn chạm vào cô, ôm cô, hôn cô, có được cô, giữ lấy cô. Anh muốn cô muốn đến toàn thân đều đau.

"Lại đây." Giọng anh khàn khàn hướng cô ra lệnh.

Đồ Hạ Mĩ nuốt nước miếng, khẩn trương đến cả người cứng đờ. Cô đến gần anh,chỉ mới thấy anh đưa tay duỗi về phía cô, giây tiếp theo cô đã bị kéo ngồi ở trên đùi anh.

"Bỏ tay ra." Anh lại ra lệnh.

Cô bất lực nhìn anh, xấu hổ chần chờ một chút, mới đỏ bừng mặt đem hai tay che trước ngực buông xuống,

"Em có biết mình đẹp biết bao không?" Anh lẩm bẩm nói với cô, bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt nơi gồ lên tròn trịa mềm mại của cô một chút. Màu hồng phấn, là màu sắc xinh đẹp anh bao giờ thấy qua.

Cô thở dốc một hơi, thiếu chút nữa từ trên đùi anh nhảy dựng lên.

Anh khàn khàn cười nhẹ,"Không có ai từng chạm vào em như vậy, đúng không?" Anh nói, tay đã bao lại ngực cô, mềm nhẹ âu yếm.

Cô đỏ mặt, cảm thấy mình tựa hồ sắp bốc cháy rồi, động tác của anh khiến cô rất xấu hổ, nhưng lại có loại cảm giác kỳ quái, giống như có hoa lửa ở trong cơ thể cô toát ra.

"Thoải mái sao?" Anh cúi đầu khẽ liếʍ đôi môi cô hỏi, cũng đúng lúc cô mở miệng không biết nên đáp lại anh thế nào, dùng đầu lưỡi lẻn vào trong miệng cô, cho cô một nụ hôn nóng bỏng.

Đồ Hạ Mĩ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết bản thân mình đột nhiên không thể suy nghĩ, trong cơ thể có loại khát vọng không tên làm cả người cô khô nóng khó chịu, liều mình muốn tìm kiếm biện pháp giải thoát.

Cô cảm giác đầu lưỡi của anh không ngừng ở miệng cô chuyển động, cảm giác một tay anh âu yếm ngực cô, nhẹ nắm nụ hoa của cô, một tay thì nóng bỏng mơn trớn lưng, bụng, đùi của cô, sau đó đột nhiên trượt vào giữa hai chân cô.

"Không......"

Đồ Hạ Mĩ kinh hoảng sợ hãi trong nháy mắt cầm tay anh, nhưng không thể ngăn cản anh đưa ngón tay tiến vào nơi ấm áp ẩm ướt của cô.

Động tác của anh làm cô không tự chủ được bật ra tiếng thở gấp, mà anh thì đem toàn bộ thanh âm của cô nạp vào trong miệng, đồng thời dùng ngón tay đang ở trong cơ thể cô phát động liên tiếp trêu đùa cùng vuốt ve, khiến cô khó tự chủ được cong lưng thở hổn hển, cho đến lúc vui sướиɠ đưa cô lên cao trào tìиɧ ɖu͙© lần đầu tiên trong đời.

Anh bồng cô lên giường, sau đó đưa tay kéo ra khăn tắm bên hông, đồng thởi từ trong ngăn kéo lấy ra bαo ©αo sυ khách sạn tặng kèm mang vào.

Anh trèo lên giường, tách hai chân yếu ớt của cô ra nhẹ áp trên người cô, và đem hai tay cô cố định ở hai bên đầu, sau đó vận sức chờ phát động nhìn ngắm hai gò má đỏ bừng, hai mắt mê mang, cả người cao trào lúc nãy mà có vẻ gợi cảm mê người lại cuồng dã nhiệt tình của cô.

"Chịu khó chút, lần đầu tiên sẽ hơi đau." Cô Thần Phong ôn nhu mà khàn khàn nói với cô.

Ngay sau đó, anh đột ngột đâm vào cô, khiến cô vì xé rách đau đớn mà kêu ra tiếng.

"Thực xin lỗi." Anh hôn cô, hướng cô xin lỗi.

Cô khẽ nhíu mày lắc đầu: "Lần đầu tiên vốn sẽ đau, không phải sao?" Cô nói.

Cô Thần Phong không biết nên gật đầu hay là lắc đầu, bởi vì anh cũng không phải nữ nhân, cho nên không biết lần đầu tiên của nữ nhân có đúng sẽ đau hay không, bất quá mọi người đều nói như vậy.

Cô chợt dịch mông một chút, làm anh nhịn không được rít một hơi.

"Đừng nhúc nhích!" Anh khàn khàn kêu lên, vẻ mặt như khó nhẫn nhịn.

"Sao vậy?" Cô khó hiểu hỏi, không thể át chế khát vọng muốn di động của chính mình, vì thế lại ưỡn người về phía anh một chút.

Anh bỗng nhiên nguyền rủa một tiếng, rốt cuộc không khắc chế được du͙© vọиɠ muốn ở trong cơ thể cô rong ruổi phun trào, anh nhanh chóng đem hai tay cô vòng lên trên cổ mình, tiếp đó nâng lên một chân của cô quấn sau lưng anh, bắt đầu không ngừng tiến công , vào ra liên tiếp.

Cô ở dưới thân anh thở gấp vặn vẹo kêu lên, tựa như không thể thừa nhận sự cuồng dã và nhiệt tình của anh, nhưng anh đã hoàn toàn mất kiểm soát, rốt cuộc dừng không được, anh ngược lại càng nỗ lực, càng lúc càng hung mãnh, mãi đến khi cô thét lên đạt tới cao trào, anh mới đi theo đổ sụp trên người cô, cả người thỏa mãn mà cùng cô chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi.

Cho dù qua nhiều năm như vậy, mỗi lần Đồ Hạ Mĩ nhớ lại một đêm phóng túng ấy, vẫn đều mặt đỏ tim đập.

Ngày đó cô và anh ở trong phòng khách sạn gần mười mấy giờ, từ hơn ba giờ chiều cho đến gần một giờ sáng ngày hôm sau mới rời đi. Trong khoảng thời gian ấy, ngoại trừ lúc ăn bữa tối, tay anh mới không đặt trên người cô ra, thời điểm khác cơ hồ đều không rời được cô.

Dựa theo giao dịch của bọn họ, cô kỳ thật phải tiếp anh đến hừng đông, bất quá sau đó anh đột nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn cấp gọi trở về, từ đó về sau, cô cũng chưa bao giờ gặp lại anh.

Đối với cô mà nói, anh tựa như một giấc mộng đẹp và không thực, nếu không phải sau đó cô ngoài ý muốn mang bầu rồi sinh đôi, thì nói không chừng cô vẫn cho rằng anh là nhân vật mình tự tưởng tượng ra đâu.

Khẽ thở dài, Đồ Hạ Mĩ dùng sức lắc lắc đầu, bỏ ra những chuyện cũ sớm nên quên đi ấy.

Gần nhất không biết có phải bởi vì Xuân Tuyết, Thu Phong, Đông Nhan lần lượt đều cùng cha của đứa nhỏ kết hôn hay không, làm cô luôn nhớ tới chuyện quá khứ.

Cô và anh từ lần đầu tiên gặp mặt đến lúc chia tay, thời gian ở chung ngắn đến mức chưa đến hai mươi tư giờ — thực tế là cả mười hai tiếng đồng hồ cũng không đến. Cô thật không biết vì sao mình có thể đem thời gian ở cùng anh nhớ rõ ràng như vậy, đầu của cô thật sự là kỳ quái.

Nhịn không được đưa tay gõ gõ đầu mình, cô bất tri bất giác lại thở dài một hơi, sau đó mới duỗi tay tiếp di động đang vang lên trên bàn.

"A lô?"

"Hạ Mĩ, cậu ở đâu?" Thanh âm của đồng nghiệp Lí Tú Mễ từ đầu bên kia điện thoại truyền vào tai cô.

"Ở công ty nha." Cô ảo não trả lời.

"Ở công ty? Có phải cậu đã quên trưa hôm nay muốn theo giúp mình cùng Trương Kiến Hoa đi ăn cơm rồi không?"

Cô sửng sốt một chút, vội vàng thò tay lấy lịch làm việc trong túi da ra xem.

"Nguy rồi, mình thật sự quên mất, xin lỗi." Cô nhìn dòng ghi chép trên lịch [theo giúp Tú Mễ cùng Trương Kiến Hoa ăn cơm], nhanh chóng nói xin lỗi.

"Còn may mình có đánh điện thoại cho cậu." Lí Tú Mễ vui vẻ nói,"Bây giờ cậu xuất phát chạy tới đây còn kịp, mình sẽ ở trước nhà hàng chờ cậu."

"Chờ một chút, Tú Mễ." Nghe của ngữ khí của cô giống như muốn ngắt điện thoại, Đồ Hạ Mĩ vội vàng kêu lên.

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Lí Tú Mễ hỏi.

"Mình thấy mình vẫn không đi tốt hơn, cậu với Trương Kiến Hoa hai người đi ăn đi!" Cô do dự nói.

"Không được! Cậu nhất định phải tới!"

"Cậu không phải thích anh ta sao? Có thể thừa dịp này biểu lộ tình cảm của cậu với anh ta." Cô đề nghị nói.

"Không được, mình nói không được. Hạ Mĩ, cậu làm ơn tới cùng bọn mình ăn cơm được không? Nếu chỉ có mình và anh ấy hai người, mình sợ mình sẽ nói năng lộn xộn dọa anh ý chạy mất. Cậu biết mình ở trước mặt người trong lòng, sẽ luôn không tự giác được lúng túng, cậu làm ơn tới giúp mình được không?" Lí Tú Mễ đau khổ cầu xin.

"Được rồi!" Nghe cô ấy nói được đáng thương như vậy, Đồ Hạ Mĩ chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Cúp điện thoại, cô dặn dò hậu bối một tiếng, sau đó liền lái xe đến nhà hàng nơi họ đã hẹn.

Cô cùng Lí Tú Mễ hội họp ở cửa, lúc đi vào nhà hàng, đã thấy Trương Kiến Hoa chờ ở đằng kia, nhận thấy hai người các cô đến, anh ga-lăng đứng lên giúp họ kéo ghế, chờ các cô đều ngồi xuống, sau đó mới trở lại vị trí của mình ngồi xuống , nụ cười bên khóe môi thủy chung không thay đổi.

Trương Kiến Hoa bộ dạng lịch sự nhã nhặn, tầm vóc trung bình, không mập cũng không gầy, không cao cũng không thấp, cười rộ lên có phần mê người, nhưng mê người nhất là thân phận con trai xí nghiệp đời thứ hai của anh ta. Cô và Tú Mễ sở dĩ quen biết anh ta, là vì anh ta đến chỗ cô mua xe, mà còn liên tục trong hai tháng mua ba chiếc xe Benz, cho nên mới kết thành mối quan hệ khắng khít này.

Cô biết Trương Kiến Hoa thích cô, thưởng thức cô, muốn theo đuổi cô, nhưng cô đối với anh ta một tí cảm giác cũng không có, vì thế cô vẫn luôn giả ngu, đồng thời cố gắng ghép đôi người có ý Tú Mễ với anh ta, chỉ tiếc cá tính của Tú Mễ thật sự quá mức nhút nhát bị động, thế cho nên đều đã liên tục ăn vài bữa cơm, đến bây giờ vẫn không có tiến triển đáng kể.

"Đồ tiểu thư gần đây bận việc sao?"

"Cũng gần thế."

"Tôi nghe nói cuối tháng trước cô đi Pháp, ở đó chơi vui sao?"

"Rất vui, nếu có cơ hội, thì tôi nhất định phải đi một lần nữa, không, là nhiều lần nữa, cho đến lúc tôi cảm thấy phiền chán mới thôi."

"Thật vậy chăng? Như vậy lần sau có cơ hội, tôi có thể đi cùng cô không?"

"Phó giám đốc Trương nhật lí vạn ky*, công tác bận bịu, hẳn là không có thời gian có thể xuất ngoại du lịch đi?"

*bận rộn

"Nếu có thể đồng hành cùng cô du lịch, dù có bận nữa tôi cũng sẽ giành thời gian để đi."

"Anh thực thích nói đùa."

"Tôi không nói đùa với cô, tôi nghiêm túc,"

Lúc dùng cơm, Trương Kiến Hoa không ngừng mà tìm cơ hội trò chuyện với cô, thân là một nhân viên bán hàng, Đồ Hạ Mĩ sớm thành thói quen binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn cùng người cười nói, không nghĩ tới cô làm như vậy, lại khiến Lí Tú Mễ bên cạnh càng lúc càng mất hứng, biểu tình trên mặt cũng càng lúc càng thối.

"Ai, tỷ suất cơ hội ra nước ngoài quá thấp, nếu phó giám đốc Trương thật sự có rảnh rỗi, trước tiên đi du lịch trong nước có khả năng hơn." Đồ Hạ Mĩ cười lắc đầu nói,"Cậu nói đúng hay không, Tú Mễ?"

Lí Tú Mễ buồn bực không hé răng.

"Đồ tiểu thư nói có lý." Trương Kiến Hoa nhanh chóng gật đầu đồng ý,"Nếu thật sự muốn du lịch trong nước, thì cô muốn đi đâu?"

"Chỗ nào cũng được, tôi bận quá, cơ hồ nơi nào cũng chưa từng đi qua. Tú Mễ, cậu thấy sao? Cậu muốn đi chỗ nào?"

"Phó giám đốc Trương đang hỏi cậu, ý kiến của tôi một chút cũng không trọng yếu đi!" Lí Tú Mễ ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.

Đồ Hạ Mĩ ngây người một chút: "Làm sao có thể chứ? Nếu thật muốn đi chơi, đương nhiên là mọi người cùng đi, ý kiến của cậu sao

lại không trọng yếu? Phó giám đốc Trương, tôi nói đúng hay không?"

"Ách, đúng."

"Phải không? Vì sao tôi cảm thấy phó giám đốc Trương trả lời dường như có phần miễn cưỡng, tựa hồ không hy vọng tôi đi quấy rầy các người hẹn hò?"

"Hẹn hò cái gì? Mọi người đều là bạn bè không phải sao?" Đồ Hạ Mĩ nhíu mày nói.

"Phải không?" Lí Tú Mễ trào phúng nói.

Cô rốt cục phát hiện Tú Mễ đang tức giận, nhưng là vì sao?

Cô vừa không cẩn thận nói sai cái gì rồi sao ?

"Cậu cho là xuất ngoại so với trong nước vui hơn hả?" Cô đoán,"Cũng đúng, chỉ cần đừng đi quá xa, đi quá nhiều ngày, chúng ta cũng có thể đi Hongkong, Nhật Bản hoặc là Thái Lan, đảo Bali."

"Tôi thấy thế nào quan trọng sao? Chỉ cần là cậu nói, tôi nghĩ cho dù phải đi công viên, phó giám đốc Trương vẫn cảm thấy cực kỳ vui đi!" Lí Tú Mễ ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Tú Mễ, cậu làm sao vậy?"

"Tôi làm sao? Tôi rất tốt nha, nhờ cậu rộng rãi kết giao bạn bè giàu có ban tặng, tôi mới có thể miễn phí đến nhà hàng năm sao thế này ăn cơm, thật sự rất cảm ơn cậu." Giọng cô sặc mùi thuốc súng, châm chọc khıêυ khí©h.

"Lí Tú Mễ, cậu rốt cuộc làm sao vậy?" Đồ Hạ Mĩ không thể nhịn được nữa nghiêm mặt, cao giọng hỏi.

Lí Tú Mễ mím chặt môi, đột nhiên lại không nói gì nữa.

"Cậu đang tức giận cái gì? Tôi làm gì chọc tới cậu?" Cô không nghĩ mới vậy đã từ bỏ.

"Đồ tiểu thư –"

"Phó giám đốc Trương, anh không cần nói."

Trương Kiến Hoa muốn khuyên bảo, lại bị Đồ Hạ Mĩ nhanh chóng đánh gãy. Nàng thật là chịu đủ Lí Tú Mễ âm tình bất định, lại không tự mình kiểm điểm, chỉ biết trách người khác thối tính tình!

"Cậu quậy đủ chưa? Muốn chơi tính tình đại tiểu thư tới khi nào?" Cô nhìn chằm chằm đồng nghiệp lạnh giọng mở miệng."Bộ dạng xinh đẹp được hoan nghênh là lỗi của tôi sao? Nam nhân muốn thích tôi, không thích cậu là lỗi của tôi sao? Bọn họ muốn nói chuyện với tôi không nói chuyện với cậu là lỗi của tôi sao? Cậu muốn tiếp tục đùa giỡn tính tình, trách tôi tới khi nào? Mỗi lần đυ.ng tới người mình thích đều không chủ động, chỉ biết bảo tôi đi ra cùng cậu, lại cái gì nói cũng không nói, sau đó mỗi lần thất tình thì trách tôi. Cậu để tay lên ngực tự hỏi cậu từng chủ động, từng cố gắng sao? Một lần cũng không có, chỉ biết trách tôi! Nếu cậu thật sự cho rằng vì tôi mới làm cậu không quen được bạn trai, không chiếm được tình yêu, vậy cậu liền tuyệt giao với tôi nha! Bằng không có bạn bè như tôi ở bên cạnh cậu, cậu cả đời cũng gả không được,"

Cô giận không thể át, thẳng một hơi đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra, cũng quyết định nếu những lời này vẫn không thể làm Lí Tú Mễ tự kiểm điểm mà thay đổi, vậy thì cô cũng không muốn người bạn này nữa.

"Thật có lỗi, phó giám đốc Trương, tôi đi trước." Cô cầm lấy bao da đứng dậy nói với Trương Kiến Hoa, sau đó nén đầy bụng phẫn nộ xoay người rời đi.

Chỉ bất quá vừa ra khỏi cửa nhà hàng, cô liền bùng nổ.

"Chết đi!" Cô nâng chân lên dùng sức đạp cái cột dưới nhà hàng một cái, dọa người qua đường bên cạnh nhảy dựng, cô không thèm quan tâm tiếp tục chửi:"Đáng giận! Khốn nạn! Ta trêu ai chọc ai nha, chết đi đồ khốn! Đáng giận!"

"Con gái con đứa làm như vậy thực khó coi."

Phía sau đột nhiên toát ra một câu như thế, làm cho Đồ Hạ Mĩ đã muốn hỏa đại nháy mắt càng giận không thể át, đột ngột xoay người, trừng mắt cái tên không có mắt, không thấy đến cô đang bốc hỏa kia.

"Anh là ai? Tôi bây giờ tâm tình không tốt, khuyên anh tốt nhất cách xa tôi một chút." Nàng nhe răng trợn mắt hướng cái tên đứng trước mặt đang mang kính râm không nhìn được tướng mạo cáu kỉnh nói, nói xong một cái nổi giận đùng đùng xoay người bước đi.

"Em không biết anh?"

Cái tên không thấy mặt này lại còn dám đuổi theo! Cô đi nhanh lên phía trước, không để ý tới anh ta.

"Em thật sự cả chút ấn tượng cũng không có sao? Suy nghĩ một chút, anh hẳn không phải là người dễ dàng làm người khác quên như vậy mới đúng."

Cô phiền không thèm nói, nháy mắt lại bước nhanh hơn.

"Em mang giày cao gót, đi nhanh như vậy không sợ té ngã sao?"

"Anh còn đi theo tôi, coi chừng tôi đánh anh!" Cô rốt cục không thể nhịn được nữa nắm chặt quyền, xoay người gào lên.

Cái tên không thấy được mặt kia còn dám bật cười.

"Cá tính của em vẫn cứ nóng nảy như vậy."

Tiếng cười khẽ của anh thật sự chọc Đồ Hạ Mĩ phát cáu, cô nâng bao da trên tay lên, không nói hai lời liền hướng trên người anh thăm hỏi, lại bị anh dễ như trở bàn tay hóa giải, sau đó anh đột nhiên đưa tay lấy kính râm trên mặt xuống, hướng cô nhếch miệng cười.

"Còn nhớ rõ anh sao?" Anh nói với cô, cô lại chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, cả người bỗng trở nên yếu ớt, mà mặt đất dưới chân giống như bắt đầu lung lay.

Lần đầu tiên trong đời, Đồ Hạ Mĩ bị dọa ngất xỉu.
« Chương TrướcChương Tiếp »