Chương 58

Một ngày sau khi về Trung Quốc Tiêu Ca lén lút lấy nhẫn mà cậu đặt làm, lúc nào cũng bỏ nó trong túi mình chờ thời.

Mà nói tiếp thì từ ngày đầu cậu dọn đến nhà họ Phó cũng lâu rồi, chủ sạp khoai tây lúc trước cũng đã không nhớ rõ diện mạo của cậu và Phó Tùy Vân nữa.

Tiêu Ca đã có thể về nhà từ sớm rồi.

Nhưng cậu và Phó Tùy Vân chẳng ai nhắc đến.

Để có được thời cơ thích hợp lấy trạng thái tốt nhất đưa nhẫn ra, Tiêu Ca đã suy nghĩ rất nhiều về tính cách của Phó Tùy Vân.

Đầu tiên, Phó Tùy Vân có một số đặc điểm phù hợp với tính cách bá tổng, thích vẻ ngoài của người yêu mình, lúc nào cũng muốn mình là người chủ động.

Tiêu Ca nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tình huống cầu hôn không cần quá phô trương, mình là người bất ngờ tạo niềm vui, còn lại để cho Phó Tùy Vân làm là được.

Nhưng Phó Tùy Vân dù sao cũng là ông chủ tập đoàn, nếu keo kiệt quá thì cũng ủy khuất lắm chứ, vì vậy sự đúng mực này cần Tiêu Ca cậu làm chủ.

Cái thứ hai là tính cách Phó Tùy Vân lại rất truyền thống, nhất định rất thích khi đang trong lúc dùng bữa ở nhà thì đột nhiẻn lấy nhẫn ra cầu hôn.

Nhưng ngày thường cơm của nhà họ Phó đều là đồ ăn Trung Quốc, nhiều nhất cũng chỉ dùng nguyên liệu đắt tiền hơn thôi, Tiêu Ca không khỏi rơi vào cơn trầm tư khi không biết cầu hôn bằng cơm Trung Quốc có giống cầu hôn bằng cơm Tây hay không.

Sao cảm thấy cứ cố ra vẻ ấy.

Nhưng điều rất trùng hợp là sau bữa trà chiều Tiêu Ca thừa dịp Phó Tùy Vân không ở nhà mà hỏi thực đơn tối nay, quản gia run chòm râu nói với cậu: “Tối nay ăn cơm Tây, Phó tổng nói là vừa về nước nên thay đổi dần từ đồ ăn phương Tây sang đồ ăn Trung Quốc.”

Tiêu Ca cả kinh: Trời đang giúp cậu sao!

Vì thế Tiêu Ca sắp xếp một số thứ rồi im lặng chờ mong buổi tối đến.

Nhưng.

5 giờ rưỡi Phó Tùy Vân đã áo vest giày da mà rời công ty rồi được vệ sĩ A lái xe đưa về nhà, Tiêu Ca nhìn kỹ thì thấy sau xe anh là một hàng các siêu xe nối đuôi nhau.

Trước biển số của mỗi chiếc đều treo một bông hoa màu hồng sặc sỡ.

Tiêu Ca:???

Trước sự hoang mang của cậu, Phó Tùy Vân bình tĩnh mở cửa bước xuống xe, không nói hai lời dứt khoát quỳ một gối xuống đất, “cách” một tiếng mở hộp nhẫn ra.

“Tiêu Ca!” Phó Tùy Vân gào to đầy khí phách, “Kết hôn với anh đi! Anh chờ ngày này lâu lắm rồi!”

Sau đó cánh hoa hồng trắng trên không trung bắt đầu rơi xuống lả tả, chưa cho Tiêu Ca phản ứng kịp thì Phó Tùy Vân đã nhanh chóng giải thích: “Điều này tượng trưng cho sự tinh khiết không tì vết, đó là dáng vẻ của em trong lòng anh! Tiêu Tiêu anh yêu em!”

Tiêu Ca: “…”

Thôi xong, bị giành trước rồi.

Tiêu Ca không khỏi im lặng một lúc.

Sau đó cũng bất chấp tất cả móc hộp nhẫn từ người ra rồi mở “cách” một tiếng.

Phó Tùy Vân ngây người, vệ sĩ A cũng ngẩn ra, quần chúng vây xem ở đoàn xe cưới cũng ngây người.

Xuất hiện kỳ cảnh hai chú rể cùng quỳ một gối xuống cầm hộp nhẫn!

Tạch!

Ngọn lửa háo thắng trong lòng Phó tổng chợt bùng cháy.

Chỉ thấy hai mắt Phó Tùy Vân nhíu lại rồi búng tay, lập tức sai bảo vệ sĩ A: “Đi lấy bánh kem tôi chuẩn bị cho lễ cưới ra đây!”

Vệ sĩ A nhận lệnh đi ngay, không bao lâu sau liền cẩn thận cầm ra một cái bánh kem bơ hình xoắn ốc cao 72 tầng, sau bánh kem còn có một người chủ trì, anh ta móc microphone ra thổi phồng nhiệt liệt: “Cái tháp bánh kem này tượng trưng cho một sự chờ mong, một lời chúc phúc, cầu chúc cho hai chú rể có thể vượt qua 72 cửa ải cuộc đời, vượt qua tất cả trở ngại, cùng nhau tạo nên một tương lai tốt đẹp và quý giá!”

Một cơn gió thu thổi qua, cánh hoa rung rinh, không biết từ chỗ nào vang lên tiếng nhạc “Xin hỏi đường ở phương nào? Đường ở dưới chân ta!”, quản gia đứng lặng người ở cửa nhà hóng chuyện rơi nước mắt.

Nhưng Tiêu Ca thấy thế chỉ lo cười nhếch mép, quay đầu lại nhắc nhở quản gia: “Đi mang bánh kem con chuẩn bị cho lễ cưới lại đây!”

Cái gì! Phó Tùy Vân sợ hãi cả kinh. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lão quản gia với sự mừng vui trong lòng đi như bay, chưa tới hai giây đã đẩy một tháp bánh kem khác ra.

“Nhìn đi, của em có một trăm lẻ tám tầng.” Tiêu Ca nói đầy mạnh mẽ, “Nó tượng trưng cho tình nghĩa anh hùng trong Thủy Hử, tượng trưng cho con đường chúng ta hoạn nạn sống chết có nhau!”

Phó Tùy Vân nhìn lên một trăm lẻ tám tầng bánh kem mà kinh ngạc trong nháy mắt sau đó cau mày thu hồi tinh thần, cười chế nhạo Tiêu Ca: “Tiêu Ca em giỏi lắm, còn may là lúc trước anh nghĩ em không thích cái bánh kem này nên đã dự phòng cái khác cao hơn!”

Lại một cái búng tay nữa, vệ sĩ B nhanh nhẹn đẩy ra một tháp bánh kem có 500 tầng, người chủ trì lại giới thiệu một cách chuyên nghiệp: “Với cái bánh kem này, anh Phó muốn thể hiện rằng khi không gặp được người mình yêu thì cuộc sống anh như bị trấn áp dưới núi Ngũ Chỉ 500 năm! Khi hai chú rể ăn xong bánh thì như thể phá được gông xiềng trong cuộc sống, thứ chờ đợi bọn họ trong tương lai chỉ còn sự hạnh phúc!”

Cái gì! Phó Tùy Vân vậy mà là đối thủ lợi hại như vậy! Tiêu Ca hít một hơi khí lạnh. Cũng may phòng khi Phó Tùy Vân cảm thấy tháp bánh kem này quá điệu thấp mà âm thầm ủy khuất, Tiêu Ca cũng chuẩn bị một thám bánh kem dự phòng.

“Nhìn đi,” Dưới sự giúp đỡ của nữ đầu bếp, Tiêu Ca lưu loát giới thiệu tháp bánh kem 999 tầng mà mình đã chuẩn bị, “999 tầng bánh kem, trên mỗi một tầng đều có 9 đóa hoa hồng, Phó Tùy Vân, chúng ta sẽ thiên trường địa cửu!”

Phó Tùy Vân cắn răng nắm chặt tay: “Không, anh chưa thua đâu! Vệ sĩ A, mau gọi điện thoại cho cửa hàng bánh kem kêu bọn họ đưa tới tháp bánh cao hơn nữa!”



Một giờ sau, tháp bánh đã đua tới 1666 tầng.

Tượng trưng cho: Em 666.

Nhưng những người còn lại bao gồm người chủ trì đều không cảm xúc, đồng thởi ngửa cổ nhìn bánh kem cao tận trời.

Tiêu Ca và Phó Tùy Vân bởi vì quá tự mãn mà quỳ gối một thời gian dài nên đã bị dọn lên xe cứu thương đưa đến bệnh viện.

Chưa tới một giờ sau, tin này đã được đưa lên cao nhất của các trang tin tức lớn ở thành phố S.

Tiêu đề là: Cặp đôi ân ái vì sao nay lại trở mặt?

Hoặc là: Bất ngờ, bá tổng nổi tiếng và người tình cướp hôn ngã lăn ra đất vì thể hiện tình cảm quá đà!

Hoặc nữa là: Những giọt nước của nhân viên tiệm bánh đằng sau cuộc hôn nhân lãng mạn.

Ngẫu nhiên cũng có đặc biệt đơn giản giản dị bình dân: Đua đòi là không nên, xin tiết kiệm tiền túi. Bá tổng điên một hồi, quản gia trào nước mắt.



Tiêu Ca nằm trên giường bệnh, chẳng còn hơi sức gì mà nhìn Phó Tùy Vân bên kia giường, click mở tin tức cuối cùng và nhìn thoáng qua.

Thì thấy dòng chữ chói lọi ở trên viết: “Vệ sĩ A, phóng viên bán thời gian của tờ báo.”

? Tiêu Ca chấm hỏi đầy đầu.