Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới hình thức tuyên truyền và tài lực mạnh mẽ của tập đoàn họ Phó, dưới sự chế tác cẩn thận của nhà sản xuất, và sự cố gắng của Tiêu Ca với Phó Tùy Vân giả nữ, cái MV kia đã thành hit.

Tiêu Ca đã có đủ tiền để đặt một cái nhẫn cưới nhưng tâm trạng lại rất phức tạp.

May mắn cậu không chính thức tiến vào giới giải trí, nếu không tương lai khi cậu và Phó tổng chính thức công khau, lỡ fan của cậu tìm được danh tính của nữ chính MV thì lúc đó cho đẹp mặt.

Quan hệ công khai có thể không còn không còn công khai được nữa, đến lúc đó truyền thuyết về một thế hệ bá tổng vì yêu mà mặc đồ nữ sẽ lan truyền toàn mạng.

Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ kỳ lạ ấy, Tiêu Ca bắt đầu suy nghĩ kiểu dáng của nhẫn.

Chà, tự mình thiết kế đúng là càng thoải mái.

Chẳng qua Tiêu Ca chưa từng học thiết kế trang sức bao giờ nên bắt đầu từ con số 0 để tạo ra một chiếc nhẫn có hình dáng phù hợp và đẹp mắt thì hơi khó khăn và hơi thời gian.



Gần đây Phó Tùy Vân phát hiện Tiêu Ca trở nên hơi lén lút.

Đôi khi nửa đêm anh tỉnh dậy sẽ phát hiện Tiêu Ca căn bản không nằm bên cạnh mình mà là lặng lẽ chạy vào phòng làm việc châm đèn trắng đêm, mỗi lúc trước khi ngủ Tiêu Ca sẽ vờ như mình đã ngủ rồi.

Siêu lén lút.

Với chuyện này Phó Tùy Vân cảm thấy rất bất an.

Tiêu Ca có bí mật nhỏ mới vậy mà cố tình không nói với anh!

Phó Tùy Vân đương nhiên sẽ không chỉ trích Tiêu Ca, chỉ không nhịn nổi mất mát.

Anh cảm thấy mình nên mau chóng nghĩ một cách càng sớm càng tốt để kéo lại trái tim Tiêu Tiêu.

Không thì cầu hôn đi! Màn cầu hôn xa hoa hình như có tác dụng thần kỳ với việc theo đuổi tình yêu, không phải ngay cả Nhậm Phi Dương cũng thu phục được Hạ Thời Côi sao?

Một khi cầu hôn thành công, quan hệ giữa anh và Tiêu Ca sẽ không có bí mật nhỏ nào nữa!

Nghĩ thế, Phó tổng lập tức khua chiêng gõ mõ mà sắp xếp.

Không tới mấy ngày sau, một tin tức cực nóng đến với hai người.

—— Hạ Thời Côi và Nhậm Phi Dương đính hôn.

Tuy cầu hôn thành công tương đương với việc đã định, đính hôn kết hôn là chuyện sớm muộn, nhưng hai người Tiêu Phó vẫn bị chấn động.

Nhậm Phi Dương đắc ý dào dạt mà chế nhạo hai người bọn họ: “Không tin nổi đúng không, người đến đích trước là tôi! Thua hai người ba chân thì thế nào, tôi thắng ở đời!”

Phó Tùy Vân lập tức không phục lắm, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng âm thầm phản bác: Không sao, dù đính hôn chậm một bước nhưng nói không chừng kết hôn có thể thắng Nhậm Phi Dương sao.

Nhưng trong tiệc đính hôn Nhậm Phi Dương đã rất vui.

Điều thú vị đầu tiên là danh sách BGM Nhậm Phi Dương phát trong tiệc đính hôm. Khi champagne mở ra, bóng bay tung tăn, người chủ trì mặt mỉm cười cầm microphone lên, bỗng loa đột nhiên vang lên: “Cờ đỏ phấp phới! Kèn vang trời! Tiếng đao rời vỏ như sấm!” Tiêu Ca nhìn thấy tất cả quan khách đều cứng mặt lại.

Điều siêu phàm nhất chính là đây là bản ghi âm Nhậm Phi Dương tự mình biểu diễn.

Quả nhiên là dõng dạc hùng hồn, nhiệt huyết mênh mông.

Mà Hạ Thời Côi không hổ là con cáo già sống sót kế thừa nghiệp nhà sau nội chiến gia tộc họ Hạ, toàn bộ quá trình thì rất bình tĩnh, đi dạo như trong sân vắng, bước chân vững vàng, mày không nhíu dù chỉ một chút.

Hiển nhiên Nhậm Phi Dương đã có khoảng thời gian rất vui vẻ trong bữa tiệc đính hôn, không thèm quan tâm quan khách có thể chê bôi sau lưng, Hạ Thời Côi cũng không bắt anh, cùng lắm khi ai đó lúc mời rượu mà cười nhạo Nhậm Phi Dương không thông minh thì chặn vài câu, nghiễm nhiên là dáng vẻ lấy chồng theo chồng.

Sau đó thậm chí Tiêu Ca còn có chút tò mò cuộc sống hôn nhân sau này.

Tiệc đính hôn được làm ở bãi có trong một khu vườn tư nhân nằm ở lưng chừng núi, các khách mời ai cũng cầm ly rượu tự do đi lại. Khi Nhậm Phi Dương đang cố sức ném hoa lên trời thì Tiêu Ca cúi đầu uống một hớp rượu, không ngờ bỗng Phó Tùy Vân nhảy ra như một con thỏ.

Sau đó bá tổng và một đám đôi trẻ hận không gả ngay mà cùng nhảy lên tranh nhau bắt hoa.

Tiêu Ca: “…”

Đáng tiếc là bó hoa Nhậm Phi Dương cầm lại lọt vào tat một cô gái trẻ. Nghe nói người may mắn bắt được hoa cưới rất nhanh sau cũng sẽ kết hôn, bởi vậy mọi người đều rất nhiệt tình.

Phó Tùy Vân chán nản đứng cạnh thảm đỏ, trông cô đơn cực kỳ, đến mức Tiêu Ca không khỏi thở dài.

Mê tín.

Tiêu Ca bất đắc dĩ lắc đầu, vừa muốn bỏ chén rượu đi đến cạnh Phó Tùy Vân thì thình lình một bó hoa bị nhét vào tay, quay đầu nhìn thì thấy là Hạ Thời Côi.

“Cầm đi đi.” Hạ Thời Côi nói một cách ủe oải, “Thường thì cô dâu mới là người cầm hoa nên buổi sáng dê béo nhỏ một hai phải bắt tôi cầm, sau thì bản thân cũng thích một bó nên nhờ bên tổ chức làm một cái khác, hai cái này đều giống nhau, rất may mắn.”

Dứt lời còn không đợi Tiêu Ca nói đã khoan thai đi đến một bàn tiệc buffet khác để lấy bánh kem.

Tiêu Ca cúi đầu nhìn bó hoa hồng trên tay, trong đó còn vài bông thắt dải lụa màu sắc rực rỡ.

Suy nghĩ, cậu giương giọng kêu: “Phó Tùy Vân!”

Phó Tùy Vân nghe tiếng quay đầu, vẻ mặt vẫn chán nản như cũ, dù phía sau Nhậm Phi Dương uống say giữ microphone hát cuồng nhiệt: “Hoàng Hà cuồn cuộn Trường Giang mênh mông! Cho ta sinh mệnh cho ta sức mạnh! Hãy để máu tươi nhuốm đỏ bông hoa đẹp nhất! Rơi trên ngực ta!” Cũng không thể làm giảm đi nỗi sầu bi trong anh.

Tiêu Ca bị anh chọc cười. Phó Tùy Vân thật sự rất mê tín.

Cậu giơ tay quơ quơ bó hoa về phía Phó Tùy Vân, nhìn thấy ánh mắt Phó Tùy Vân sáng lên.

“Tiêu Tiêu?” Phó Tùy Vân hơi chần chờ chạy nhanh đến, “Đây là ——?”

“Đây là bó hoa của Hạ tổng,” Tiêu Ca nói khẽ sợ bị người khác nghe thấy, “Em bắt được.”

Giờ khắc này Phó Tùy Vân ít nhiều gì đã có linh cảm về chuyện sắp xảy ra.

Phó Tùy Vân ngẩn ra.

Tiêu Ca cười khẽ chủ động bước đến gần anh, khi chỉ còn cách hai ba bước cậu nhắm ngay Phó Tùy Vân rồi giơ tay ném bó hoa vào lòng Phó Tùy Vân.

Khoảng cách gần như vậy đương nhiên bó hoa không thể rơi vào những người khác.

Phó Tùy Vân bắt lấy nó, dáng vẻ còn trố mắt ra, hơi hoảng hốt rồi sau đó mới nở nụ cười, vẻ hạnh phúc tràn khắp khuôn mặt.

Biểu cảm đó như thể may mắn trong đất trời đột nhiên vây lấy mình.

“Tiêu Tiêu!” Phó Tùy Vân nắm chặt bó hoa, ba bước cũng thành hai mà lại gần “Em chấp nhận tôi rồi?!”

Tiêu Ca chỉ cười không nói.

Nụ cười ấy dọc suốt đường về nhà.

____

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Ca:? Hạ tổng sao lại tri kỉ thế nhỉ?

Hạ Thời Côi:? Đây là những gì một người ba nên làm với con trai.

Tiêu Ca: … Trò này anh còn muốn chơi bao lâu?
« Chương TrướcChương Tiếp »