Đến nhà Thịnh Mặc, cửa vừa mở ra Đâu Đâu đã xông đến. Đầu tiên nó bổ nhào lên người Thịnh Mặc, nhưng thấy Lâm Gia Nhạc thì vội vàng nhảy xuống chạy đến bên chân Lâm Gia Nhạc vẫy đuôi lè lưỡi, một bộ dáng lấy lòng nịnh nọt.
Thịnh Mặc bật cười “Xem ra Đâu Đâu nhà tôi thích cậu lắm, mỗi lần gặp cậu là nó không cần tôi nữa.”
Lâm Gia Nhạc có chút xấu hổ cười cười, bản thân sao lại có thể được chú chó lông vàng này yêu quý đến thế, chẳng lẽ trên người mình có loại khí chất đặc biệt gì? Cũng may Thịnh Mặc không quá chú ý chuyện này, mời Lâm Gia Nhạc ngồi rồi tự rót nước cho cậu. Đâu Đâu cũng hưng phấn tha khúc xương của nó đến rồi thả lên đùi Lâm Gia Nhạc.
Lâm Gia Nhạc có chút hoài nghi, đây là ý gì? Một tay cậu cầm khúc xương, một tay xoa lông Đâu Đâu, Đâu Đâu híp mắt, trong cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ, xem chừng hưởng thụ lắm.
Đúng lúc Thịnh Mặc bước ra, anh vui vẻ “Đâu Đâu, mày không giữ khúc xương này nữa à, cho Lâm ca ca sao?”
Lâm Gia Nhạc “…”
Thịnh Mặc đặt chén nước lên bàn trà, sau đó vào phòng sách cầm bản thiết kế ra, vừa sắp xếp mọi thứ vừa nói “Lúc tôi nhặt Đâu Đâu về, nó cũng thế này, ngày nào cũng tha xương của nó đến cho tôi, muốn tặng cho tôi ăn thì phải.”
Lâm Gia Nhạc bật cười “Đâu Đâu thật đúng là chú chó được dạy dỗ tốt.”
Thịnh Mặc nói “Nếu cậu khen nó là một đứa nhóc ngoan, nó sẽ rất vui.”
Lâm Gia Nhạc rất biết nghe lời, vuốt đầu Đâu Đâu “Đâu Đâu thật ngoan, là một cậu bé ngoan.”
Đâu Đâu híp mắt, đầu ngẩng lên một chút, vô cùng hưởng thụ rên vài tiếng.
Lâm Gia nhạc lại nghĩ ra hỏi “Thầy Thịnh, anh nói Đâu Đâu là do anh nhặt về?”
Thịnh Mặc trải bản thiết kế lên bàn trà, ngồi xuống “Đúng vậy, lúc tôi mới đến thành phố G thì cũng là lúc bão qua, trời mưa rất to. Trên đường về nhà thì tôi thấy Đâu Đâu ngồi ở ven đường giao thông trong sân bay, người nó ướt hết, tôi cũng không để ý. Buổi tối đi ngang qua thì thấy nó vẫn còn ở đấy, tôi đến xem, trên người nó không đeo vòng cổ, tôi liền mang nó về nhà. Lúc nó mới đến còn bị cảm một trận, có lẽ là do dầm mưa quá lâu.”
Lâm Gia Nhạc cảm thán “Đâu Đâu thông minh lại đáng yêu như thế, có phải nó tự đi lạc không?”
Thịnh Mặc lắc đầu “Không giống lắm, lúc tôi nhìn thấy nó thì người nó rất bẩn, hẳn là trước đó đã lang thang một thời gian.”
“Sao lại có người có thể vứt bỏ nó, thật khó tin.” Lâm Gia Nhạc càng thêm cảm thán.
“Có vẻ là vì từng bị vứt bỏ nên Đâu Đâu rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy nó chủ động làm thân với người khác.” Thịnh Mặc nói “Xem ra cậu và nó rất có duyên.”
Lâm Gia Nhạc sờ đầu Đâu Đâu, nếu đúng vậy thì thật sự là vinh hạnh của mình.
Thịnh Mặc mở bản vẽ ra, chỉ vào những chi tiết đặc biệt cần chú ý, muốn có phong cách thế nào. Lâm Gia Nhạc vừa nghe vừa ghi, chỗ nào không hiểu thì hỏi ngay Thịnh Mặc, có đôi khi lại dựa vào kinh nghiệm của mình để góp ý cho Thịnh Mặc. Ý của Thịnh Mặc là phong cách căn nhà sẽ là kiểu gọn gàng đơn giản, những đường cong thì làm mạnh mẽ sắc bén một chút, lấy sắc lạnh làm chủ. Ý tưởng của Lâm Gia Nhạc thì nhà là nơi nghỉ ngơi, một chút phong cách đơn giản thì có thể, nhưng đường nét và màu sắc thì vẫn nên chọn những gì nhu hòa, nếu không lúc người về đến nhà còn bị giam trong không khí giương cung bạt kiếm, thật sự không thể nghỉ ngơi được.
Lâm Gia Nhạc nói rất có lý. Chỉ là không ở trong dự tính của Thịnh Mặc nên anh vẫn còn do dự.
Lâm Gia Nhạc nói “Không bằng thế này, căn nhà chủ yếu vẫn là nơi để nghỉ ngơi nên phòng ngủ và phòng khách sẽ trang hoàng nhu hòa một chút, tạo cảm giác ấm áp, còn nơi làm việc như phòng sách thì có thể thiết kế theo phong cách làm việc của anh, như vậy sẽ dễ lựa chọn hơn.” Chẳng qua nếu làm vậy thì công việc sẽ nhiều thêm.
Thịnh Mặc cảm thấy như vậy cũng không tệ “Được, làm vậy đi.”
Lâm Gia Nhạc nói “Thầy Thịnh, thiết kế này có thể cho tôi một bản không? Tôi sợ có những chi tiết nhỏ không nhớ nổi, nếu có bản thiết kế sẽ để tâm được cẩn thận hơn.”
Thịnh Mặc nói “Đây là bản bạn tôi vẽ tay cho, nhưng tôi cũng có một bản mềm, để tôi gửi cho cậu, đợi một lát nhé.”
“Được, cảm ơn Thầy Thịnh.”
“Cảm tạ cái gì, cậu giúp tôi sửa nhà, tôi phải là người cảm ơn mới đúng!” Thịnh Mặc cười một cái, đi vào phòng sách.
Thịnh Mặc gửi cho Lâm Gia Nhạc một bản thiết kế rất đầy đủ, vừa có bản vẽ phẳng lại có cả mô hình ba chiều. Đây là lần đầu tiên Lâm Gia Nhạc tiếp xúc với một bản thiết kế đầy đủ, cậu cẩn thận xem rất lâu, xem người ta xử lý các chi tiết thế nào, sắp đặt phối hợp các loại màu sắc ra sao, được lợi không ít.
Lâm Gia Nhạc có cảm giác được khai sáng, nếu như sau này bản thân tự mở một công ty trang hoàng, nếu có thể cung cấp cho khách hàng một bản thiết thế đầy đủ chi tiết lại sống động thế này, vậy công ty của cậu sẽ không chỉ là đơn vị thi công. Nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy tinh thần tỉnh táo, lấy giấy nháp ra tự mình thử vẽ. Nhưng dù sao đây cũng là công việc cần trình độ, không phải cứ nhiệt tình là làm được, cho nên vẽ suốt một đêm cũng không thể vừa ý. Cậu ném bút sang bên, nhìn bản thiết kế của Thịnh Mặc, không biết bản thiết kế nhà Thịnh Mặc là ai vẽ, nếu có người đồng ý chỉ dạy cho mình thì tốt rồi. Thêm hai ngày đến thư viện mượn sách về thiết kế để đọc, trước tiên cậu phải hiểu được cơ bản. Cậu quyết định rồi, cảm giác tiền đồ vô cùng tốt đẹp, trong lòng có hi vọng lại có mục tiêu, ngủ yên đến hừng đông.
Nhà của Thịnh Mặc là nhà mới, vì phải sửa chữa nên trước tiên cần phải dọn dẹp một lượt, lượng công việc không hề nhỏ, làm xong cũng phải mất hai tháng. Mỗi ngày trừ việc về căn phòng mình thuê trọ ăn cơm ngủ nghỉ thì cơ hồ Lâm Gia Nhạc đều ngâm mình trong nhà của Thịnh Mặc, mong công việc đạt được kết quả tốt nhất.
Hôm nay là tết đoan ngọ, cũng là dịp cuối tuần, nhân viên làm công đều đã nghỉ hết, Lưu Minh Lượng hẹn Lâm Gia Nhạc buổi trưa đến nhà anh ấy ăn cơm trưa, Lâm Gia Nhạc đồng ý.
Cậu dậy từ sáng sớm, mang chăn ga giặt thật sạch, ngồi xem sách một lát mới nhớ ra hai cuốn sách mượn ở thư viện thành phố còn chưa trả, vội đứng lên tìm sách. Tìm một hồi mới phát hiện vẫn còn thiếu một quyển, nghĩ một hồi mới vỗ đầu nhớ ra “Ai da, hôm qua tan làm quên mang sách về rồi.” Quyển sách kia cậu vẫn luôn mang theo người, lúc đi làm hay tan làm sẽ tranh thủ đọc trên xe, hoặc giờ nghỉ trưa cũng tranh thủ đọc, hôm qua có bận chút việc, vội vội vàng vàng thế là quên ở nhà Thịnh Mặc.
Lâm Gia Nhạc định mua chút gì đó mang đến nhà Lưu Minh Lượng, trước đó thì rẽ qua nhà Thịnh Mặc lấy sách.
Thịnh Mặc gần đây rất bận, không có cả thời gian đến nhìn nhà của mình sửa thế nào, vừa đúng ngày tết đoan ngọ nên quyết định đến xem công việc thế nào rồi. Nhà sửa đã hơn một tháng, đã bắt đầu có dáng có hình, trần nhà và vách tường gần như đã xong, còn lại chỉ là nền gạch và một số chi tiết khác. Thịnh Mặc nhìn một chút, hơi lộ ra nét cười, cậu Lâm Gia Nhạc này thật sự rất đáng tin, làm việc rất cẩn thận tinh tế.
Anh đẩy cửa phòng sách ra, bên trong đang đặt một cái giá gỗ, bình thường có lẽ là dùng để lót, trên mặt có phủ mấy tờ giấy, có lẽ là để công nhân làm công nghỉ trưa ở đây. Thịnh Mặc nhìn thấy một quyển sách, bước đến cầm lên, hóa ra lại là một cuốn sách về thiết kế nhà, nhìn nhãn thì là sách mượn của thư viện. Đại khái là do công nhân nào đó mượn đọc rồi quên mang về.
Bỗng nhiên lại có tiếng mở của, có người đến, Thịnh Mặc thò đầu ra lại thấy “Tiểu Lâm?”
Lâm Gia Nhạc lấy tay vỗ vỗ ngực “Thầy Thịnh? Tôi còn tưởng ai chứ, làm tôi sợ quá!”
“Hôm nay không phải ngày nghỉ sao? Sao Tiểu Lâm còn đến đây?” Thịnh Mặc cảm thấy rất lạ.
Lâm Gia Nhạc cười nói “Đúng là ngày nghỉ, nhưng hôm qua tôi có để quên một quyển sách ở đây, sắp đến hạn trả rồi, tôi không bận gì nên đến lấy luôn.”
Thịnh Mặc đưa quyển sách trong tay cho cậu “Thì ra là sách do cậu mượn. Hôm nay là tết Đoan ngọ, thư viện vẫn mở cửa sao?”
Lâm Gia Nhạc suy nghĩ một chút “Chắc vẫn mở chứ, dù sao cũng không phải ngày nghỉ chính thức, không phải thứ hai nữa. Đúng rồi, gần đây anh không tới, anh xem hiệu quả công việc thế nào?”
Thịnh Mặc gật gật đầu “Tôi vừa xem một lượt, vô cùng tốt, hơn cả tưởng tượng của tôi. Thật sự rất cảm ơn cậu, Tiểu Lâm sư phó.”
Lâm Gia Nhạc gãi gãi đầu “Thầy Thịnh khách khí quá. Sau này anh đừng gọi tôi là Tiểu Lâm sư phó nữa, cứ gọi Tiểu Lâm hoặc Gia Nhạc là được mà.”
Thịnh Mặc cười tủm tỉm “Được, để tôi gọi Tiểu Lâm. Hôm nay cậu đến lấy sách thôi à, có chuyện gì khác nữa không?” Sau này nghĩ lại quyết định gọi Lâm Gia Nhạc là Tiểu Lâm lúc này mà Thịnh Mặc vô cùng hối hận, ai bảo mình nói không dùng đầu óc.
Lâm Gia Nhạc lắc đầu “Không có. Hôm nay là tết, Thầy Thịnh định thế nào?”
Thịnh Mặc nói “Chuẩn bị đến nhà một vị trưởng bối ăn cơm ké.”
Lâm Gia Nhạc gật đầu “Ngày tết thì phải đông người mới vui, hôm nay anh Lưu cũng gọi tôi đến nhà ăn cơm.”
Thịnh Mặc hỏi “Người nhà của cậu đều không ở thành phố G sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Gia Nhạc hơi cứng lại, cúi đầu nói “Nhà tôi không có người, ba mẹ tôi ly hôn, bọn họ đều đi cả rồi, giờ cũng chẳng biết đang ở đâu.”
Thịnh Mặc bị ngạc nhiên, hình như mình lỡ lời rồi, vì thế vội nói “Thực xin lỗi, tôi không biết.”
Lâm Gia Nhạc lắc đầu, mạnh mẽ nở nụ cười “Không có việc gì, đã là chuyện lâu lắm rồi, tôi còn chẳng nhớ rõ họ trông thế nào, như giờ không phải rất tốt sao?”
Thịnh Mặc nhìn Lâm Gia Nhạc trước mắt, đột nhiên có chút đau lòng, Lâm Gia Nhạc nhìn có lẽ cũng chỉ mới hơn hai mươi, ngay cả cha mẹ mình nhìn thế nào cũng không nhớ rõ, đây là chuyện thê lương đến thế nào chứ. Anh vội đổi đề tài “Tôi xem quyển sách cậu mượn rồi, cậu muốn học thiết kế sao?”
Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, có hơi ngượng ngùng nói “Lần trước nhìn bản thiết kế anh gửi cho tôi có cảm giác nó rất tốt, cho nên muốn tìm hiểu.”
Thịnh Mặc hiểu ra “Bản vẽ đó là do một người bạn học thiết kế cho tôi, giờ cậu ta đang làm thiết kế cho đại học B. Nếu cậu muốn học tôi có thể giới thiệu, có lẽ cậu ta có thể giúp cậu một số chỗ.”
“Thịnh lão sự, anh thật sự có thể giúp giới thiệu tôi với người đó sao?” Lâm Gia Nhạc quả thực đang rất mừng, nhưng lại có chút lo lắng “Có sợ làm phiền anh ấy không?”
Thịnh Mặc suy nghĩ một chút “Sẽ không, quan hệ của chúng tôi rất tốt. Cậu có thể ghi lại những thắc mắc của mình rồi khi nào gặp thì hỏi cậu ta một lần, như vậy không phiền ai cả. Còn những lý thuyết căn bản, ví dụ như về phân tích kết cấu, không gian, tôi cũng có thể dạy cậu.”
Tác giả có lời muốn nói: Đâu Đâu tiểu kịch trường
“Một nhà” ba người đi tản bộ
Thịnh Mặc nói “Đâu Đâu, đi sau anh đi, mày chiếm hết sự nổi bật của anh!”
Đâu Đâu quay đầu thoáng nhìn chủ nhân: Nhưng rõ ràng Lâm Ca Ca thích em.
Thịnh Mặc ủy khuất nhìn Lâm Gia Nhạc: Tiểu Lâm –
Lâm Gia Nhạc nhận ra: A, thực xin lỗi, Thầy Thịnh, tôi đi nhanh quá.
Lui về sau đi song song với Thịnh Mặc: Thầy Thịnh, anh vừa nói gì thế?
Thịnh Mặc thầm vui vẻ trong lòng: Không có gì, chỉ là cảm giác chăm Đâu Đâu vất vả, sau này giảm bớt số lần đi ra ngoài thôi, hai ngày một lần.
Đâu Đâu hai mắt đẫm lệ kháng nghị: Không được phép bắt nạt thú nuôi như vậy….
Lâm Gia Nhạc: Hai ngày một lần thì ít quá, không phải anh nói Đâu Đâu cần vận động giảm béo sao? Nếu anh không có thời gian thì tôi có thể giúp.
Đâu Đâu vui vẻ: Lâm ca ca tốt nhất! Yêu Lâm ca ca nhất!
Thịnh Mặc: …. vẫn nên cùng đi thì tốt hơn.