Chương 9: Trẫm cũng là vua của hội người hèn.

"Thật vậy ư? Chị gái đây thật có thể vì tôi chủ trì công đạo?" - Giang Niệm gạt nước mắt không tồn tại một phen, thê thê thảm thảm thống khổ hỏi.

Giang Nguyệt Tây còn chưa mở miệng, nam nhân phía sau biểu hiện nóng lòng cướp lời: "Đó là điều đương nhiên, bảo vệ phụ nữ là nghĩa vụ không thể chối từ."

Giang Niệm yên lặng phỉ nhổ trong lòng, con mẹ nó bố nhổ vào, vừa mới nãy còn dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn cậu, hận không thể đem cậu nhấn trên mặt đất thao. Thế mà bây giờ đảo mắt một cái liền thành người tốt, nội tâm chửi mắng một trận, trên mặt lại duy trì sự nhu nhược: "Tôi có tài đức gì......Các vị mời đi theo cùng tôi."

Lam Bạch ơi là Lam Bạch, cũng không nên trách tôi hắt nước bẩn lên người anh, hừ hừ.

Đám người ồ ạt lôi kéo nhau đi theo Giang Niệm quẹo trái quẹo phải, càng rẽ càng cảm thấy không thích hợp. Một tên lôi thôi nhếch nhác trông rất kỳ quái, vò đầu nói: "Sao tao cảm thấy con có chút quen mắt?"

Những người khác phụ họa gật đầu, càng đi càng quen thuộc. Không phải đây là chỗ ở của lão đại bọn họ sao?

Mấy gã đàn ông đó âm thầm quan sát sắc mặt Giang Nguyệt Tây, ai chẳng biết Giang Nguyệt Tây thích Lam Bạch. Hiện tại vừa khéo, bên cạnh lão đại bọn họ đột nhiên xuất hiện một cô tình nhân? Nghe nói còn do lão đại chính mình cướp về......Thật không thể tưởng tượng nổi, ai mà không biết Lam Bạch là người không gần nữ sắc! Mỹ nữ như Giang Nguyệt Tây đây, lão đại còn không thèm nhìn lấy một cái. Mặc dù tiểu mỹ nhân trước mắt cũng rất xinh đẹp, nhưng không có đến nỗi si mê vậy chứ.

Nhưng cũng phải nói, tiểu mỹ nhân trước mặt này không hề giống Giang Nguyệt Tây, ở cậu có một sức hút kì lạ, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Nhìn một cái liền muốn nhìn thêm lần thứ hai, ngày nhớ đêm mong. Giống như có một cỗ ma lực kỳ lạ đang hấp dẫn bọn họ không thể rời mắt không nhìn tới.

"Cô nói dối, Lam Bạch không phải người như vậy." - Sắc mặt Giang Nguyệt Tây trong nháy mắt trầm xuống, rất nhanh liền giấu đi.

Giang Niệm rốt cuộc là có âm mưu gì? Cậu ta điên rồi sao? Cư nhiên dám bôi đen Lam Bạch? Không muốn sống nữa à?

Giang Niệm chớp chớp mắt: "Không có, chị gái sao lại trở nên tức giận rồi? Là tôi làm sai cái gì, chọc chị không vui sao."

Mấy gã đàn ông trong lòng biết rõ ràng, dùng ánh mắt đồng tình nhìn qua.



"Mấy người ở đây mở họp à? Toàn bộ chắn trước cửa phòng lão đại làm gì???" - Hóa ra là tiểu đội đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã trở lại, đội ngũ do Lam Bạch dẫn dắt thực lực tự nhiên là toàn kẻ mạnh nhất. Mấy người đã hoàn thành nhiệm vụ phá hủy ngọn nguồn chất độc vốn định tập trung trong phòng Lam Bạch thảo luận bàn bạc phương án xử lý tiếp theo. Kết quả đi tới thì đã thấy có vài người đứng trước cửa phòng lão đại bọn họ.

Giang Niệm vội vàng trốn sau lưng Giang Nguyệt Tây, chỉ vào Lam Bạch đã quay trở về, lớn tiếng nói: "Chị gái, chính là hắn bắt nạt tôi."

Không khí trong nháy mắt tĩnh mịch, gã đàn ông đứng bên cạnh nữ chính cảm thấy nữ nhân này dám can đảm đích thân chỉ ra tới vậy, lời nói khẳng định là nói thật. Mấy người phía sau nam chính vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, khi dễ cái gì, ai khi dễ ai? Có phải là cái mà bọn họ đang nghĩ hay không?

Lam Bạch không gần nữ sắc đã thông suốt rồi?! Chuyện tốt đấy chứ, thế là mồm nhanh hơn não, khom lưng kính cẩn: "Chào chị dâu"

Giang Nguyệt Tây : "..."

Giang Niệm: "..."

Lam Bạch không nghĩ nhiều như vậy, còn tưởng rằng Giang Niệm đem việc tối qua nói cho Giang Nguyệt Tây, hướng cậu ngoắc tay.

Giang Niệm không tình nguyện dịch qua, vẫn là muốn nán lại. Cậu khuất phục cường giả trước mặt, cúi đầu rồi lại cúi đầu, diễn là phải diễn cho tròn, ba bước quay đầu một lần, đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng mà cầu xin giúp đỡ, diễn đến là chân thật, mấy người mới vừa nãy sôi nổi nói muốn chủ trì công đạo cho cậu đều ngậm miệng.

Hihi đùa nhau hả, Lam Bạch là một cường giả có dị năng cấp 7, một người đánh mười người bọn họ cũng không cần tốn quá nhiều sức.....Tiện tay cứu vớt mỹ nữ gì gì đó, ở trước mặt cường giả cũng chẳng là cái thá gì, chỉ kém đẩy Giang Niệm đến trước mặt Lam Bạch ngay lập tức.

Giang Niệm âm thầm trợn trắng mắt, Lam Bạch nhìn thoáng qua gương mặt thay đổi vài lần của Giang Niệm như suy tư gì, sau đó lại nói với những người xung quanh: "Ngày mai lại bàn bạc", rất giống dáng điệu của "quân vương bất tảo triều"......

Thủ hạ dưới quyền lui ra, trước khi đi không quên tạm biệt Giang Niệm, đơn giản chính là "Chị dâu, hẹn gặp lại."

Giang Nguyệt Tây không cam lòng âm thầm trừng mắt nhìn Giang Niệm một cái, cô ta không dám chọc giận Lam Bạch, từng màn trước mắt cho thấy rõ ràng hai người có gian tình. Cô ta không cách nào nghĩ ra, từ khi nào thì Giang Niệm bò được lên giường Lam Bạch, vì sao chứ? Với cái thân thể dị dạng như vậy của nó thì dựa vào đâu chứ?



Trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới câu nói của Giang Niệm, đôi mắt sáng lên lập loè, tiến lên một bước, khuôn mặt vừa thất vọng lại vừa thương tâm, đối với Lam Bạch nói: "Anh thật sự làm ra việc xấu xa cường đoạt gái nhà lành? Còn vũ nhục cưỡng bách cô ấy? A Bạch, anh đã quên ý định ban đầu của mình rồi sao?"

Hay lắm, một câu đã bóc trần lời nói bôi đen Lam Bạch lúc trước của Giang Niệm, vốn dĩ những người khác phải đi, lại dừng lại, dựng lên lỗ tai nghe ngóng. Có drama! Hóng!

Toàn thân Giang Niệm cứng đờ.....cậu chỉ lợi dụng lúc Lam Bạch vắng mặt mà mắng cho đã miệng hoi mà, sao lại vạch trần cậu chứ!

Cậu xấu hổ hướng Lam Bạch cười cười, hèn hèn nói: "Nếu em nói, em chỉ nói giỡn anh có tin hong!"

Lam Bạch tất nhiên là không tin, nhưng anh thích xem bộ dáng Giang Niệm đáng thương vô cùng trước mặt anh, liền nói: "Vậy em nói xem, tôi vũ nhục em như thế nào?"

Vãi thật ! Mọi người vểnh tai nghe, sẽ có sao! Sẽ có hiện trường chuyện xưa, tình cảm mãnh liệt sao! Ôi trời, đội trưởng bọn họ bạo quá, mẹ nó, vũ nhục mỹ nhân còn bắt người ta kể lại quá trình, đủ cầm thú.

Giang Niệm nghe ra trong lời nói còn có ý uy hϊếp, cả người căng thẳng, thân thể hành động nhanh hơn não, nghiêm trang nói: "Anh không có, là em vũ nhục anh, trước tiên nhào vào trong ngực sau đó câu dẫn anh."

Những người khác đứng góc tường nghe lén: "??????". Cốt truyện bẻ lái quá nhanh, quần chúng ăn dưa chúng tôi còn chưa kịp đội mũ.

"Anh trai, ăn bánh bao." - Giang Niệm ân cần dâng lên cái đĩa ôm đã lâu, quyến luyến mà nhìn vài lần. Bánh bao trắng nõn bên trong dụ hoặc cậu nước miếng chảy ròng, cậu còn chưa kịp ăn đâu.

Lam Bạch nhìn ra oán niệm trong đôi mắt nhỏ của Giang Niệm, nhớ tới khả năng cậu đến giờ vẫn chưa được ăn gì, liền nói với đám người còn chưa đi: "Đưa chút đồ ăn đến phòng tôi."

Người nhận được mệnh lệnh lập tức giải tán, Giang Niệm cùng Lam Bạch một trước một sau vào phòng, để lại một mình nữ chính không cam lòng nhìn cánh cửa đóng chặt.

Đứa em trai này của cô, bản lĩnh khác thì không có nhưng lại là một tên lão luyện trong việc tranh đoạt đàn ông.