Đầu lưỡi càn quét từng nơi trong khoang miệng, tiến thẳng tới cổ họng cậu rồi, cậu kinh ngạc với chiều dài của đầu lưỡi người đàn ông, thịt mềm bị đầu lưỡi người đàn ông liếʍ láp, Giang Niệm không thể ngậm miệng lại, chỉ đành ô ô phản kháng. Người đàn ông liếʍ láp từng góc trong khoang miệng cậu một cách sắc tình, cuối cùng quấn lấy lưỡi mềm của cậu mà giao triển với nhau, sau đó mυ"ŧ thật mạnh, đầu lưỡi tê rần, miệng của cậu như thể đã mất cảm giác.
Nước miếng không khỏi chảy xuống khóe môi, từ cằm chảy xuống xương quai xanh, rồi đọng lại ở trước ngực, khiến thịt sữa trở nên trơn trượt ướt đẫm, âm thanh hôn mãnh liệt vang vọng trong khoang xe nho nhỏ. Giang Niệm nắm tay đấm vào bả vai người đàn ông, sao hắn lại bắt nạt người khác quá đáng vậy chứ! Điều khiến cậu đau đớn hơn là dưới tình huống xấu hổ như thế, bản thân cậu vậy mà lại cảm thấy vui thích, trong xe còn có hơi thở của người thứ ba, người đó đang xem cậu bị người đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp.
"Đừng mà.... Không... Rút ngón tay ra đi... Aaa.... Không thể.... " Người đàn ông buông môi cậu ra,
Giang Niệm lập tức xin tha ra tiếng, cặp mắt bị bắt nạt đến mù sương.
Ngón tay của người đàn ông ở trong thịt non mềm xốp mà gia tăng kí©h thí©ɧ, khuấy động dịch ngọt bên trong, người đàn ông đút ba ngón tay mở rộng âʍ đa͙σ, dâʍ ŧᏂủy̠ bị ngón tay lấp kín lần lượt chảy từng luồng ra ngoài. Lượng nước lớn tới mức làm ướt cả phần hông người đàn ông, thấm ướt cả bên trong, có thể thấy rõ hình dáng của chú chim hùng vĩ giữa hai chân của người đàn ông.
"Nhiều nước quá, đúng là đứa nhỏ khẩu thị tâm phi." Người đàn ông nắm lấy tay nhỏ mềm mại của cậu, lợi dụng mà dùng bàn tay nóng bỏng ấn eo cậu xuống, khiến Giang Niệm phải run rẩy, giọng nói đã mang theo sự sợ hãi: "Xin anh tha cho tôi đi, cơ thể tôi vừa kỳ quái vừa xấu, ngài anh tuấn quyền lực như vậy, muốn người đẹp nào mà chả có."
"Kỳ quái sao? Tôi cảm thấy rất đẹp, chẳng phải em cũng sướиɠ lắm mà? Tại sao lại muốn từ chối? Chẳng lẽ..."
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, giọng nói trầm thấp lại chứa chút vui vẻ nhảy nhót mà chính hắn cũng chưa phát hiện ra: "Là vì em muốn giữ sự trong trắng cho cái người em gọi là chồng sao?"
Hihi, có cái cục kít nhé! Cậu nhổ vào đó! Nhưng cậu không thể nói vậy được, thà rằng giả vờ thành kẻ si tình để đá bay cái mục đích xấu xa của tên cầm thú này còn hơn, Giang Niệm suy nghĩ nhanh chóng, lật mặt như bánh tráng, bày ra cái giọng điệu phải nói là vừa có tình vừa có lý: "Đúng! Tôi yêu anh ấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh buông tha cho tôi đi, cầu xin anh, tôi muốn tìm anh ấy, người ta bảo anh ấy chết rồi, tôi không tin, tôi chắc chắn sẽ tìm được anh ấy."
Hệ thống đã nói, sau khi nam chính chết thì thế giới sẽ sụp đổ, bây giờ cậu vẫn còn sống được trên thế giới mới thì chứng minh được rằng nam chính vẫn sống tốt, hihi, nam chính là công cụ để cậu hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn phải tìm được người gòi.
Người đàn ông nhìn thiếu niên mê mang vì si tình, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu, anh cúi đầu ngậm lấy vành tai nhỏ xinh đẹp, thổi hơi nóng vào bên trong màng nhĩ, cố tình đè thấp giọng nói mê người: "Người bình thường như cậu sao có thể tìm được anh ta? Bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, hay là cậu theo tôi đi, trở thành người tình của tôi, được không?"
Giang Niệm cảm thấy mình không thể nói lý với đối phương, nói tới nói lui thì hắn vẫn là không chịu buông tha, mất hết hy vọng, cậu liền lộ ra bản tính thật: "Mày có bệnh hả! Con mẹ nó, mày có biết mày đang phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp không? Lớn lên trong hình dạng con người mà cái nết chó như vậy là sao, có tin hay không ông đây sẽ biến mất ngay lập tức trong tay mày, nhanh buông ông nội mày ra, đừng làm ông chậm trễ đi tìm bà nội cho mày!"
(Ông cháu play, quá là kí©h thí©ɧ =)) )
Không biết có phải ảo giác không, nhưng cậu cảm thấy người đàn ông sững sờ trong giây lát.
[Hệ thống, mau truyền tống ông đi nghìn dặm đi! Mẹ nó tôi sắp thành đầu heo rồi!] Suýt nữa cậu đã quên bản thân là người có hệ thống che chở! Ngu ngốc để bị chà đạp lâu như vậy, tâm tình có chút phức tạp.
Hệ thống bình thường sẽ rep lại rất nhanh, nhưng hôm nay lại không đúng lắm, mãi chưa thèm rep lại cậu, Giang Niệm trở nên luống cuống, không có lý nào lại vậy, cậu nuốt nước miếng, run rẩy gọi trong biển ý thức. [Hệ thống? Đi đâu rồi? Bảo bối nhỏ? Tình yêu nhỏ? Rùa rụt cổ à? Hệ thống chó chết mày nhanh ra đây cho ông đi a a a a! Mẹ nó, đó không phải là nam chính, mày cũng chơi che chắn năm giác quan, có phải bị bệnh hay không!]
Sắp toang rồi!
Cậu teo tóp như củ cải trắng bị sương giá đánh nát, nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt lớn lăn xuống rơi lộp bộp, cậu cảm thấy tủi thân muốn chết rồi, bị tên đàn ông ghê tởm đáng khinh bỏ thuốc, khó lắm mới được cứu, mà lại vào ổ sói, đáng giận hơn là thứ thuốc kia cứ quấy phá trong cơ thể cậu, du͙© vọиɠ vừa tiêu giảm lại tăng lên, ôô.... Mẹ nó cậu vừa khó chịu vừa ức chế, nức nở khóc như một con thú nhỏ bất lực.
Cậu khóc đau khổ như vậy nhưng người đàn ông kia một chút thương hoa tiếc ngọc cũng chẳng có, bàn tay to lớn liên tục vuốt ve lên cơ thể cậu, dường như sờ thế nào cũng không đủ, đối phương chẳng sợ cậu mắng mỏ dữ dội, vẻ mặt của hắn chẳng hề thay đổi gì.
Nếu có thể chọc giận người đàn ông để anh gϊếŧ chết cậu thì tốt quá, như vậy thì cậu mới đổi được cơ thể mới, thoát khỏi cảnh quẫn bách đáng giận trước mắt!
Toàn thân Giang Niệm mềm nhũn, dươиɠ ѵậŧ thô to của người đàn ông vẫn luôn đè ép sau mông cậu, mặc dù chưa tiếp xúc trực tiếp mà cách một lớp quần, nhưng vì cậu đang dạng hai chân trong l*иg ngực anh nên cậu có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng và nhiệt độ của đồ vật kia, tra tấn người khác hơn cả việc tiếp xúc thân mật.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì chẳng bao lâu nữa, khi mà cơ thể cậu dần ngấm hết thuốc thì cậu sẽ mất hết lý trí rồi trở thành con đĩ chủ động dạng chân chờ người chơi.
Người đàn ông rút ngón tay trong l*и ra, dịch da^ʍ dính đầy trên đó, anh giơ lên trước mặt thiếu niên: "Em ngửi thử xem, toàn là hương vị của em đó, bây giờ cái miệng da^ʍ nhỏ chảy nước cực kỳ muốn ăn thịt, em thực sự không cần anh?"
Giang Niệm cắn bờ môi hồng nhuận, nghiêng đầu sang một bên, có biếи ŧɦái mới muốn ngửi mùi cái đấy, dù cậu khó chịu, rất muốn cưỡi lên cơ thể của đàn ông, nhưng sự quật cường không khuất phục ắp đầy trong lòng cậu lúc ấy: "Không! Muốn!"
Người đàn ông thật sự buông cậu ra, mở hai tay, ra vẻ cậu muốn thế nào cũng được, thái độ thay đổi quá nhanh, đến khi Giang Niệm đờ người thành pho tượng thì người đàn ông đó mới nhướng mày: "Luyến tiếc cái ôm của anh sao?"
Thiếu niên giật mình, bởi vì hoảng sợ mà không kịp suy nghĩ gì, chỉ kịp lăn lông lốc ra khỏi ngực của người đàn ông, bàn tay hơi run rẩy, không biết có nên tin hay không mà sửa sang lại quần áo lộn xộn trên người. Đôi mắt nhỏ trộm liếc người đàn ông bên trái, cậu càng sốt ruột hơn, động tác chỉnh đồ càng hoảng, quần còn xỏ nhầm ống.
Cậu không tin người đàn ông đó tốt bụng buông tha, ánh mắt cậu cực kỳ cảnh giác, khi thấy người đàn ông khẽ nâng cánh tay, cậu như chim sợ cành cong: "Anh muốn làm gì!"
Người đàn ông vô cảm nhìn thoáng qua thiếu niên, kéo khóa xuống xuống thêm chút, ©ôи ŧɧịt̠ bự gấp không chờ nổi mà nhảy ra ngoài, kích cỡ cực khoa trương, nó đứng thẳng như đang giương nanh múa vuốt, trông giống một con dã thú đáng sợ, có chất nhầy chảy ra trên qυყ đầυ, gân xanh ôm quanh cán, màu sắc đỏ tím. Nhìn động tác của tay và vẻ mặt của người đàn ông. Giang Niệm nghi ngờ đối phương không biết cái gì là liêm sỉ lễ nghĩa, sao một người có thể có vẻ mặt nghiêm túc khi thủ da^ʍ như thế? Làm chuyện xấu xa vô sỉ biếи ŧɦái như thế mà vẻ mặt lại nghiêm túc như đang trong phòng họp là sao?
Giang Niệm tái mặt, chỉ vào anh: "Anh, anh có biết xấu hổ không?"
Người nọ cau mày đẹp: "Giải quyết du͙© vọиɠ là bản năng của đàn ông."
Giang Niệm trơ mắt nhìn thứ trong tay người đàn ông lại cương lần nữa, côn ŧᏂịŧ thô to cứng thêm mấy lần, mà cặp mắt của người đàn ông cứ nhìn về phía cậu, ánh mắt ấy cực nóng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu, thế này là sao? Cậu bị chiếm tiện nghi bằng mắt à?
Giang Niệm chưa từng trải qua chuyện như vậy bao giờ, cơ thể bị ánh mắt của người đàn ông quét từ trên xuống dưới, dần dần nổi lên một tầng ửng đỏ, sâu trong cơ thể dâng lên từng đợt khô nóng, thân dưới không ai âu yếm trở nên muốn mà không được. Chắc chắn là do loại thuốc chết tiệt kia, cậu an ủi bản thân, tuyệt đối không phải do bị người đàn ông gian da^ʍ bằng mắt mà sinh ra cảm giác.
Người đàn ông thở dốc trầm thấp gợi cảm, côn ŧᏂịŧ trong tay đỏ như sắp chảy máu, kí©h thí©ɧ thị giác quá mạnh khiến cậu trở nên say mê, hai chân hơi kẹp chặt để giảm bớt phản ứng xấu hỗ của chỗ đó.