Chương 16: Sân khấu của 3 nữ nhân. Ai nói nam chính tèo rồi? Làm phản hả? (2)

Căn cứ ngày càng hỗn loạn, nhưng Lam Bạch lại vẫn chậm chạp chưa xuất hiện, Giang Niệm có hơi luống cuống, không có khả năng a, căn sứ sắp thành đồ của người khác rồi, sao Lam Bạch còn chưa xuất hiện? Theo cốt truyện, căn cứ này rất quan trọng với Lam Bạch, đó chính là ngôi nhà đầu tiên mà anh đã thành lập trong thời kỳ mạt thế, hắn rất coi trọng nó.

Ưng chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho cậu, hỏi một mà ba không biết, miệng thì nói mình là bạn của Lam Bạch, nhưng lại thờ ơ lạnh lùng nhìn người khác cướp đi tất cả của Lam Bạch.

Giang Niệm từng hoài nghi anh ta là vai ác gián điệp đang nằm vùng!

Ngô Nguyên ngay khi biết được tin Lam Bạch tử vong, phản ứng đầu tiên của hắn là mừng tới phát điên, sau đó bình tĩnh lại, phân tích những điều còn nghi ngờ trong lòng, âm thầm chờ đợi mấy ngày xem. Sau khi biết được Lam Bạch thật sự đến Bắc Nguyên chấp hành nhiệm vụ, hắn ta cảm thấy tám chín phần mười là sự thật, Lam Bạch thực sự đã chết! Đàn bà của Lam Bạch, địa vị của Lam Bạch, tất cả sẽ do hắn ta tiếp quản!

Vật đổi sao rời chỉ trong nháy mắt, cục diện căn cứ xoay chuyển. Nếu hỏi ai là người vui mừng nhất, ngoài Ngô Nguyên ra, đại khái chính là Giang Nguyệt Tây. Tuy rằng cái chết của nam chính khiến ả ta khổ sở, nhưng khổ sở này không thể so sánh được với oán hận đối với Giang Niệm, ả ta oán hận Giang Niệm cướp mất người đàn ông mà mình thích, cũng hận Lam Bạch tình nguyện kề cận với con quái vật Giang Niệm, cũng không muốn để mắt cô ta.

Ngô Nguyên thượng vị, cô ta càng có nhiều cơ hội trả thù Giang Niệm.

Căn cứ không còn là chiếc ô che chở cho mọi người, ai ai cũng thấy bất an. Ngày đầu tiên khi thủ lĩnh mới nhậm chức đã ra lệnh đuổi gϊếŧ những dị năng giả ủng hộ Lam Bạch, những kẻ không muốn chết thì vội vàng trở mặt,

cúi đầu vây đuôi tỏ lòng trung thành với Ngô Nguyên, tất nhiên vẫn có người kiên cường không quen nhìn thủ đoạn ti tiện của Ngô Nguyên nên đã từ chối.

Ngày đầu tiên Ngô Nguyên nhậm chức, Giang Niệm đã bị nữ chính chặn đường đánh ghen, đến giây phút mấu chốt thì Ưng lại biến mất. Má nó thiệt chứ, Giang Niệm chỉ là một người bình thường, nữ chính lại là dị năng giả cấp năm, muốn bóp chết cậu lại chả đơn giản như dí chết một con kiến hả.

Không phải nói quá khi nói lẽo đẽo theo phía sau mông nữ chính là hàng trăm người mênh mông cuồn cuộn, dường như toàn là kẻ yêu thích cô ả....

Đôi khi Giang Niệm nghĩ không ra nổi, sao cốt truyện có thể trở nên nát bét như vậy ta? Nữ chính phản bội nam chính? Sắp có nam chính mới hả? Xem không hiểu, không thể hiểu nổi luôn... Hay là cậu thật sự xuyên vào truyện đồng nhân rồi?

"Hệ thống, nam chính chết thật rồi sao?" Đến bây giờ Giang Niệm vẫn không tin lời đồn đãi.

Hệ thống: "Khum có khả năng đó đâu nhe, nam chính chết rồi thì chúng ta chơi gì được, nếu nam chính chết thì thế giới sẽ lập tức sụp đổ theo đó, cậu nhìn lên bầu trời trong xanh này đi, nó còn chưa sập xuống chứng minh rằng nam chính vẫn còn sống nhăn đó trời."

Giang Niệm: ".....Nam chính không chết, nhưng ta sắp tèo rồi! Mi xem ánh mắt nữ chính nhìn ta đi, như muốn lột da ta xuống rồi nuốt sống vậy, lão đại cầu cứu mạng!"

Hệ thống: " ( づ●─● ) づ hoi, không sao đâu mà, cậu có chết hay không cũng không quan trọng, tui có thể tìm cho cậu một cái cơ thể mới liền luôn á, không phải sợ bố con thằng nào hết, có tui đây thì cậu không tèo nổi ở thế giới mới được đâu, tui có thể trọng sinh vô hạn luôn~."



Không phải đại ca ơi, mi nói với cái giọng điệu tự hào này là sao chứ? Giang Niệm thật sự bất lực muốn chửi thề, không đúng, từ từ! Đổi! Cơ! Thể! Mới! Quá là tuyệt vời luôn, cậu không thích cơ thể nữ tính hóa này chút nào, hệ thống hứa hẹn như vậy, có phải là đang chứng minh rằng cậu có thể nhân cơ hội này mà đổi sang một cơ thể bình thường khác hay không!

Một cơ thể nam tính cường tráng đầy cám dỗ, kiếp trước cơ thể cậu cũng là cái kiểu yếu yếu đuối đuối, cậu rất khát vọng được biến thành một kẻ mạnh, tưởng tượng đến sau này có thể đổi sang một cơ thể hoàn mỹ, ánh mắt cậu nhìn nữ chính cũng trở nên thân thiết, chị gái tốt, mau tới gϊếŧ em đi! Em trai chị phải đi trên con đường sáng lạn tốt đẹp.

Nữ chính bị ánh mắt của cậu làm thẹn quá hóa giận: "Đây là ánh mắt ghê tởm gì của cậu vậy? Đã chết đến nơi mà còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó!"

Ánh mắt cậu ghê tởm sao? Không phải là ánh mắt khát vọng được chết sớm hả? Giang Niệm vô tội chớp mắt.

Để chọc giận nữ chính nhanh ra tay gϊếŧ cậu, Giang Niệm quyết định phát huy kỹ năng độc miệng của mình: "Nhìn chị thì có sao? Có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi, người đàn ông chị thích cũng bị tôi ngủ rồi, có phải lòng rất thống khổ hay không? Anh ấy làm tôi sướиɠ muốn chết, chị có tức không? Có ghen ghét không?"

Giang Nguyệt Tây tức giận trợn ngược mắt lên: "Vô sỉ! Sao mày có thể nói mấy câu như vậy!"

"Thì sao, giờ tôi khen ông xã tôi giỏi cũng không được à? Kỹ năng làʍ t̠ìиɦ của anh ấy rất tốt, mười thằng Ngô Nguyên cộng lại cũng còn kém xa vạn dặm."

Chọc người tức giận ấy mà, cậu luôn luôn lành nghề, chữ nào chữ nấy đều là ngọc ngà châu báu đó biết không hả!

"Câm miệng, cậu không được gọi anh ấy như vậy!" Ánh mắt ghen ghét của Giang Nguyệt Tây như hoá thành dao nhỏ lạnh băng cắm cắm vào người cậu.

Giang Niệm được một tấc lại muốn tiến một thước: "Ông xã à~ ông xã ơi~"

Phụ nữ mất lý trí thật đáng sợ, Giang Nguyệt Tây bị cơn ghen ghét che mờ đi lý trí, quên mất bản thân là người có dị năng, cũng quên luôn đằng sau là đoàn người ủng hộ yêu thích cô ta, ả dùng bản năng nguyên thủy nhất vươn tay về phía khuôn mặt của cậu, chỉ cần cào nát gương mặt này, xem mày còn có thể quyến rũ được đàn ông nữa không.

Ngay khi Giang Nguyệt Tây muốn xông tới, đằng sau vang lên tiếng báo chiến: "Không tốt, thủ lĩnh ra lệnh nhóm chúng ta mau rút lui, chúng ta bị bao vây rồi!"

Cơ thể Giang Nguyệt Tây cứng đờ, phản ứng lại mình đang giống người đàn bà đanh đá thì cô ta lập tức sửa sang lại ngoại hình dáng vẻ của mình, bình tĩnh trở lại, rồi hỏi: "Lam Bạch quay về rồi sao?" Không thể không thừa nhận rằng cô ta có chút chờ mong.

Người nọ trả lời: "Không phải, là quân đội chính phủ Z tới gần!"



Giang Nguyệt Tây cau mày nói thầm: "Kỳ lạ, chính phủ luôn luôn không nhúng tay vào tổ chức của dân, sao lần này lại làm thế?"

"Tạm thời chúng ta không thể hiểu hết, đối diện có ba dị năng giả cấp tám, chúng ta chỉ đành tạm thời rút lui thôi."

Lời vừa nói ra, mọi người liền biến sắc, dị năng giả cấp tám, từ bao giờ mà dị năng giả cấp tám liền dễ thấy như vậy?

Ba người cấp tám hủy diệt một tòa thành chỉ trong vài giây, không rút lui thì chỉ còn nước chết cả đám thôi.

Giang Nguyệt Tây nhanh chóng ra lệnh: "Đi thôi, đằng sau trông coi Giang Niệm", Cô ta tùy tiện chỉ tay vào một người đàn ông xấu nhất nói: "Anh đi xử lý con đĩ thấp hèn này đi". Nhìn qua thì có vẻ như ả ta tùy tiện chỉ tay, nhưng thực ra là do ả hiểu rõ người đàn ông này có tiếng là háo sắc, không có phụ nữ thì không chịu được, giao Giang Niệm cho gã, vận mệnh kế tiếp chỉ có thể bị trước hϊếp sau gϊếŧ mà thôi.

Cô ta kết luận rằng Giang Niệm không thể sống qua được ngày hôm nay rồi, yên tâm phủi đít rời đi.

Đám đông nhanh chóng rút lui, bỏ lại Giang Niệm và người đàn ông lấm la lấm lét đáng khinh.

Người đàn ông đó nuốt nuốt nước miếng, lao tới phía cậu, khó khăn lắm Giang Niệm mới tránh thoát, cậu mới không có hứng thú với việc bị cưỡиɠ ɖâʍ, đã thế còn là bị cái thằng xấu ói này cưỡng nữa thì cậu xin phép cự tuyệt.

Nhưng cậu lại là người bình thường, còn tên kia là một dị năng giả, hơn nữa hắn còn thuộc hệ mộc, nên gã lợi dụng xúc tua để trói cậu, còn dùng nó mơn trớn gian da^ʍ cơ thể cậu, việc này thực sự rất ghê tởm.

Xúc tua chui vào trong quần áo, khóa chặt đầṳ ѵú của cậu hành hạ liên tục, một cây xúc tua chui vào giữa hai chân, cách quần cọ xát nơi tư mật của cậu, hôm nay cậu có mặc quần, nhưng cũng không thể ngăn được cậu bị nó gian da^ʍ. Những cái xúc tua đó linh hoạt hơn cả ngón tay con người, bám vào bắp đùi thành một mớ dây leo dày đặc, đùi trong bị chúng cọ xát liên tục, l*и nhỏ bị cọ tới nóng rát, tâm lý rõ ràng chán ghét tới cùng cực nhưng cửa động dưới thân lại chảy ra chất dịch dính nhớp.

Người đàn ông tách môi Giang Niệm ra, cưỡng ép cậu uống một viên xuân dược, gã liếʍ liếʍ môi dưới rồi xoa tay cười đê tiện nói: "Người đẹp, ngoan ngoãn đi cùng tôi, tôi sẽ không bạc đãi em." Gã định đưa Giang Niệm rời đi, căn cứ đã không còn an toàn nữa.

Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, rất nhanh thôi tâm trí Giang Niệm dần trở nên mông lung, mí mắt chậm rãi díp vào nhau, không thể mở ra được nữa, cậu gọi hệ thống: "Có thể gϊếŧ chết tên đàn ông đáng khinh đối diện kia không?"

Hệ thống: "Không được đâu nha, nhưng tui có thể đưa cậu đi đến một nơi ngẫu nhiên khác."

Giang Niệm yên tâm, so với việc bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp thì như vậy còn tốt hơn, ý thức của cậu đang xách tay nải đứng cửa vẫy khăn với cậu rồi, trước khi mất đi ý thức, hình như cậu nghe thấy một tiếng hét thảm. Dây leo hóa thành tro bụi, không còn xúc tua trói buộc cơ thể vô lực ngã xuống, có người đỡ được cậu rồi, cậu cố gắng mở mí mắt nặng nề, chỉ miễn cưỡng trông thấy bóng hình của người đàn ông tuấn lãng lạnh lùng, người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, bên trên có hoa văn mờ mờ của quân đội.