Chương 13

Chó nam nhân càng nói càng không biết điểm dừng, Giang Niệm đã không còn mặt mũi mà nghe nữa, mới vừa định oán giận hai câu, liền cảm giác được có thứ gì đó lạnh như băng bị nhét vào mông cậu. Loại cảm giác trướng trướng kỳ quái này Giang Niệm không quen cho lắm.

Lam Bạch lợi dụng dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn liền dùng ngón trỏ đẩy hết quả này tới quả khác vào trong cậu, mỗi quả đều to bằng đầu ngón tay cái. Vỏ trái cây mượt mà bóng loáng, rất dễ dàng tiến nhập đến tràng đạo. Ngón tay nam nhân thon dài ngụ ý xâm lược chen vào tràng non mềm, đem quả dại một đường nhét vào, tay hắn thỉnh thoảng cạ vào thành ruột làm vòng eo Giang Niệm mềm nhũn, cánh môi hơi hơi mở ra khẽ rên một tiếng. Cậu không nghĩ tới, bị đối đãi kỳ lạ như thế, thân thể cũng sẽ sinh ra kɧoáı ©ảʍ, nên nói đây là trời sinh da^ʍ khiếu sao? Giang Niệm quả thực khóc không ra nước mắt.

Hậu huyệt có chút căng trướng, nơi mẫn cảm ấy lại bị vắng vẻ không được đυ.ng tới. Thịt mềm trong tràng đạo phảng phất không chào đón dị vật, liều mạng đùn đẩy vật nhỏ bên trong. Nhưng là ngón tay Lam Bạch quá đáng giận, nó xấu xa đẩy thứ đồ này vào chỗ sâu không lường được. Chỗ đó sao có thể đút đồ ăn vào! Giang Niệm cau đôi mày thanh tú lại.

Sau đó, nam nhân rút ngón tay, vạch ra cánh mông trắng nõn, hai mắt nhìn chăm chú miệng sau dâʍ đãиɠ. Tuy rằng cậu đưa lưng về phía Lam Bạch nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng của người đàn ông. Bị người nhìn chăm chú nơi ấy, Giang Niệm lần đầu tiên cảm thấy thập phần thẹn thùng xấu hổ, hậu huyệt phảng phất như thông suốt ý nghĩ chủ nhân mà co rúm lại.

Ngay khi cậu xấu hổ không biết làm thế nào cho phải, hậu huyệt truyền đến xúc cảm ướŧ áŧ. Cậu không thể tin được suy đoán trong lòng của mình, quay đầu lại thì thấy thật sự là đầu lưỡi nam nhân đang tác oai tác quái. Làm sao có thể như vậy, chỗ đó rất dơ a, cậu cảm thấy thẹn lắc mông muốn trốn. Nhưng hắn đã đè mông cậu lại, sức lực đối phương lớn đến không tưởng, cậu muốn động cũng không thể động, chỉ có thể bị ép thừa nhận đầu lưỡi nam nhân cưỡиɠ ɠiαи.

Vốn là huyệt khẩu ướŧ áŧ, sau khi bị đầu lưỡi thăm dò liền trở nên mềm mụp ướt dầm dề. Đôi mắt Giang Niệm ngân ngấn nước, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© ngoài mong đợi, trong miệng nhịn không được phát ra tiếng rên khe khẽ: "Ah~ Thật trướng. Đừng liếʍ, rất bẩn a!"

Cậu cảm thấy bối rối cực kỳ, làm sao lại có người liếʍ nơi đó cơ chứ. Tuy rằng được hầu hạ thực thoải mái, thực sảng khoái, nhưng tâm lý vẫn cứ không thể tiếp nhận việc bị đầu lưỡi liếʍ lỗ sau.

Lam Bạch thì ngược lại, liếʍ đến cao hứng, nơi này của Giang Niệm rất sạch sẽ. Xung quanh không có chút lông tơ, hậu môn vẫn luôn nộn nộn hồng phấn, ứa ra dâʍ ŧᏂủy̠ sáng bóng. Cúc hoa không có mùi như trong tưởng tượng, mà là một cỗ hương thơm nhàn nhạt, chẳng lẽ loại mùi này chỉ người song tính mới có? Lam Bạch chưa từng gặp qua người song tính khác, anh chỉ đang đoán mò mà thôi.

Hai tay vuốt nếp nhăn cúc huyệt, đầu lưỡi chần chừ lượn lờ liếʍ vòng tròn ngoài cửa huyệt, khi nơi này hoàn toàn mềm xốp, mới để đầu lưỡi tiến vào. Độ ấm đầu lưỡi nóng đến mức khiến thành ruột tê rần, Giang Niệm ngửa đầu trừng lớn đôi mắt mù sương, dồn dập thở dốc.

Hai tay Giang Niệm gắt gao túm chặt mặt bàn, du͙© vọиɠ trong thân thể như ngọn lửa lan tràn thiêu đốt toàn thân. Cúc hoa cậu bị một người đàn ông dùng đầu lưỡi làm, đó chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, vậy mà anh sẽ vì cậu mà làm đến bước này. Kɧoáı ©ảʍ tâm lý vượt qua kɧoáı ©ảʍ thân thể, làm sao có thể thoải mái đến thế, hậu huyệt bị liếʍ chảy nước "A bên trong nóng quá, đầu lưỡi liếʍ thật giỏi. Đừng đẩy, ưm a...... Trái cây chen vào trướng quá a."

Lam Bạch liếc mắt một cái mặc kệ, ôm chặt mông cậu, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn vùi mông, nhiệt khí thở ra phả vào mông mềm, khiến cho Giang Niệm chịu không nổi mà run rẩy.

Âm thanh liếʍ huyệt càng lúc càng lớn, Giang Niệm không thể thấy tình huống đó, nhưng lại có thể tưởng tượng ra, đầu lưỡi kia tiến vào cúc huyệt như thế nào, vào ruột non dâʍ đãиɠ như thế nào. "Ha không chịu nổi nữa, sướиɠ quá, em muốn nhiều hơn cơ, lưỡi của chồng giỏi quá, liếʍ em sướиɠ muốn chết, l*и nhỏ cũng ngứa lắm, muốn được chồng liếʍ nữa cơ." Giang Niệm lắc lắc cặp mông đầy quyến rũ, không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu trơ trẽn. Cặρ √υ" bự trước ngực cũng bắt đầu ngứa, cậu tự chơi đùa đầṳ ѵú bằng cách cọ nó xuống mặt bàn. Cậu gấp gáp không chờ nổi mà vểnh mông lên, dâng hai huyệt đầy nước da^ʍ lên mà phe phẩy quyến rũ bờ môi mỏng của người đàn ông đến hôn hôn, thịt huyệt mấp máy, giống như muốn đòi lấy thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ.



Lam Bạch thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Giang Niệm thì chim bự hót líu lo, cmn cứng đến phát đau. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, hôm nay anh muốn chơi hậu huyệt. Dù sao nơi này không giống như huyệt nhỏ phía trước trời sinh thích hợp để bị đυ., vẫn cần phải nới lỏng nó ra, anh mang theo sự kiên nhẫn không dễ phát hiện, ôn nhu đùa bỡn tràng đạo.

Giang Niệm bị đầu lưỡi kia hút đến nỗi muốn bắn tinh, hoa huyệt phía trước tựa như một trận đại hồng thủy, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra. Cậu thật sự sắp nhịn không được, hoa huyệt phía trước không ngừng khát vọng dươиɠ ѵậŧ cắm vào, ngay cả hậu huyệt chưa từng bị thao qua cũng bắt đầu muốn gậy thịt của đàn ông.

"Ông xã, đυ. em đi, cầu xin anh, em muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng cơ, muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự chơi hư em." Giang Niệm nhỏ giọng vừa khóc nức nở vừa khẩn cầu nam nhân, hai cái huyệt dâʍ đãиɠ nhỏ giọt chảy nước không ngừng.

Lam Bạch cũng chịu không nổi, anh bắt đầu bế Giang Niệm với tư thế như một đứa trẻ đi tiểu, dươиɠ ѵậŧ kiêu ngạo khí thể xông thẳng đến trước huyệt, đỉnh dươиɠ ѵậŧ thô dài đâm vào tử ©υиɠ dâʍ đãиɠ, thịt mềm cắи ʍút̼ đầu dươиɠ ѵậŧ như điên, bàn tay của người đàn ông đánh vào mông câu kêu bôm bốp: "Bảo bối, hậu huyệt cũng muốn bị làm? Nếu muốn thì đẩy trái cây bên trong ra đi, đẩy ra được chồng liền đút em ăn xiên thịt lớn."

"Anh .... Chuyện này anh... Lưu manh, anh bắt nạt em... Em không làm được...Anh làm nhanh quá" Phía trước bị đυ. ȶᏂασ mạnh mẽ, cậu nào có dư thừa sức lực đẩy trái cây trong tràng đạo ra. Rõ ràng đang cố ý khiến cậu khó xử, bỗng một cảm giác như có luồng gió nhẹ nhàng thổi quét đại não, làn da phiếm hồng kỳ lạ, bầu ngực hoảng loạn mà run rẩy. Cậu "a a a" kêu to, thốt ra những ngôn từ dâʍ ɭσạи lại yêu mị "Làm chết em đi, dùng xiên thịt lớn làm huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ, hậu huyệt cũng muốn ăn thịt.... a ư chim bự của chồng mau đυ. em."

Lam Bạch bị bộ dạng dâʍ đãиɠ của cậu kí©h thí©ɧ, ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn lớn thêm một vòng. Lực nhẫn nại của hắn không giống bình thường, rút ©ôи ŧɧịt̠ bự ra khỏi huyệt thịt, gậy thịt nóng hôi hổi để trước cửa huyệt đang thèm khát: "Ồ, chê tôi làm nhanh hại em không đẩy ra được, vậy tôi đây không làm nữa, chừng nào em tiết ra thì chồng mới làm em tiếp."

Mất đi côn ŧᏂịŧ, nhục huyệt cơ khát co rút lại, giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, dưới tình huống không người cắm vào, cậu trào ra lượng lớn nước dịch, thịt huyệt điên cuồng co rút lại nhiều lần. Từng tế bào đang kêu gào, muốn dươиɠ ѵậŧ, muốn dươиɠ ѵậŧ tiến vào.

Dù Giang Niệm xin tha như thế nào, người đàn ông cũng không dao động, cậu không chịu nổi tra tấn của tìиɧ ɖu͙©, chỉ muốn nhanh được giải thoát.

"Bảo bối, em có thể đúng không, tôi tin em." Giọng nói dịu dàng như gió xuân của người đàn ông khiến Giang Niệm càng tuyệt vọng, cậu đỏ mắt thở dốc, ruột non bị quả đè ép trướng cực kỳ, với lại tư thế này quá xấu hổ, quá trình cậu đẩy ra trở nên khó khăn đến lạ thường.

Đẩy được quả thứ nhất, nhưng quả sau càng khó đẩy ra hơn, Giảng Niệm lập tức khóc lên, cậu chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, nước mắt bất chợt rơi liên tục, Lam Bạch thấy bắt nạt cậu cũng hơi quá tay, anh hôn lên nước mắt cậu, dịu dàng nói: "Hóa ra bảo bối là công chúa nhỏ đáng yêu, thích khóc như vậy."

Giang Niệm không để ý tới Lam Bạch, anh lại dịu dàng hôn lên cơ thể cậu, nói lời ngọt ngào để dỗ cậu, trong lúc cậu bị tiếng nói của người đàn ông và sự cực khoái hấp dẫn sự chú ý, không để ý tới quả dại đã bị người đàn ông dùng tay móc ra, đó chính là sự dịu dàng tinh tế trí mạng nhất.