Chương 11

Ngậm dươиɠ ѵậŧ thô to ở trong miệng, cảm thụ sức sống bừng bừng của nó, Giang Niệm một đường hôn từ qυყ đầυ, hơi thở nam tính mạnh mẽ tràn ngập toàn bộ khoang mũi. Hé miệng vươn cái lưỡi đỏ tươi liếʍ láp túi tinh căng phồng, tinh tế liếʍ dọc theo làn da nhăn, trải qua quá trình được Lam Bạch chỉ dạy, kỹ thuật khẩu giao của cậu rõ ràng có tiến bộ vượt bậc.

Nam nhân bị hành động không thành thật của cậu làm cho thoải mái kêu rên, Lam Bạch nhắm mắt lại, một tay nắm lấy tóc Giang Niệm dưới gầm bàn, nhấn mặt cậu xuống giữa háng.

Không chút đề phòng đột nhiên bị nhấn đầu, Giang Niệm vừa mới ngậm lấy qυყ đầυ liếʍ mυ"ŧ bỗng bị cắc lớn đâm sâu vào cổ họng. Cảm giác bất chợt phải ngậm quá sâu cũng không thoải mái, dạ dày co thắt lại theo phản xạ nghĩ muốn nhả côn ŧᏂịŧ trong miệng ra. Nhưng đầu vẫn cứ bị nam nhân gắt gao ấn ở bên hông, Giang Niệm phát ra tiếng bất mãn nức nở, thân thể giãy giụa.

Người vào phòng đưa cơm có cái tai cực kỳ thính, nghe thấy thanh âm rất nhỏ không giống bình thường này, ngờ vực nhìn một vòng quanh phòng, nghi hoặc nói thầm: "Âm thanh gì vậy?"

Chỉ là câu hỏi đơn giản nhưng lại hoàn toàn dọa sợ Giang Niệm, làm cậu hoàn toàn không dám động. Cậu không có đam mê kì quái là biểu diễn ham muốn trước mặt người ngoài, Lam Bạch lại nhân cơ hội đè lại đầu cậu thọc vào rút ra, đẩy vào sâu trong cổ họng hết lần này tới lần khác.

"Ưʍ..." Mẹ nó, câu chửi còn chưa kịp thốt ra đã bị côn ŧᏂịŧ xông vào miệng chặn lại, rốt cuộc chẳng thể mở miệng nói một câu thô tục nào nữa.

"A..." vυ" bự bị bàn tay nam nhân khống chế, dưới tình huống đang không nhìn thấy cái gì càng làm kɧoáı ©ảʍ tăng lên. Đầṳ ѵú Giang Niệm đều sắp bị Lam Bạch bóp cho biến dạng, hơi thở hai người đều có chút bất ổn.

Người đàn ông đi vào đưa cơm còn đang lải nhải, bỗng nhiên nhắc tới Giang Niệm: "Anh, người vừa là chị dâu nãy thật sao?"

Phía trên Lam Bạch áo mũ chỉnh tề sạch sẽ nhìn không ra một tia dị thường, ai sẽ nghĩ tới dưới bàn lại cất giấu một người đang ngậm dươиɠ ѵậŧ hắn cơ chứ. Anh nghe xong câu hỏi, nhướng mày thấp giọng: "Ừ."

Người đàn ông nghe thấy cấp trên trả lời, cợt nhả nói: "Vậy tôi đây trước tiên chúc đại ca sớm sinh quý tử."

Lam Bạch rũ mắt xuống, nâng cằm Giang Niệm lên ngó cái miệng nhỏ sau khi bị anh tra tấn trở nên đỏ tươi, khóe môi dính chút chất nhầy trong suốt, đôi mắt tràn ngập hơi nước mị nhãn như tơ.

Thấy rõ du͙© vọиɠ sâu thẳm trong mắt giai nhân, trong lòng anh thế nhưng cảm thấy mười phần thỏa mãn, đây đều là thứ chỉ có anh mới có thể cho cậu.



Đối với nam nhân phất tay nói: "Cậu lui xuống trước đi, em ấy chắc hẳn đói bụng rồi."

Ý của Lam Bạch không phải là ăn mấy cái thức ăn đó. Nhưng người tới đưa cơm căn bản không hiểu ý khác của câu nói này, cho rằng đội trưởng bọn họ đau lòng Giang Niệm. Hai người muốn bắt đầu thời gian ăn cơm ngọt ngào, hắn ta vô cùng thức thời xoay người rời đi.

"A...... Đầṳ ѵú thật ngứa...... Thật thoải mái...... Dùng sức xoa bóp...... Lại xoa xoa đầṳ ѵú bên trái nữa......"

Không còn người ngoài ở đây, sự nhẫn nại của Giang Niệm đã đến cực hạn, cậu hoàn toàn mất khống chế mà yêu kiều rêи ɾỉ, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất là muốn Lam Bạch xoa nắn khắp người cậu.

Lam Bạch một tay đem người kéo vào trong lòng ngực, hay tay bao trùm lên hai bên nhũ hoa khẽ khẩy. Bàn tay nam nhân đã thập phần thon dài dày rộng, vẫn như cũ nắm không nổi ngọn núi nhỏ trước ngực Giang Niệm, đầṳ ѵú xinh đẹp dưới sự xoa bóp của bàn tay to lớn trở nên kiều diễm ướŧ áŧ. Lam Bạch cúi đầu hôn vành tai đỏ bừng của Giang Niệm, ngậm vào trong miệng vừa mυ"ŧ vừa cắn, hô hấp nóng bỏng phun bên vành tai mẫn cảm của cậu.

"Chỉ có đầṳ ѵú ngứa sao?"

Giọng nam nhân trầm thấp gợi cảm ghé sát bên tai, cả người Giang Niệm một mềm mại rã rời ngã vào l*иg ngực Lam Bạch. Tựa đầu lên bờ vai của anh rối loạn thở dốc, hai chân kẹp chặt huyệt mềm ngăn chặn l*и da^ʍ vì du͙© vọиɠ mà chảy nước không ngừng, ngứa đến mức làm người ta phải nổi điên.

Cánh môi Giang Niệm đỏ bừng mở ra, túm lấy cổ áo Lam Bạch xin tha: "Phía dưới cũng ngứa...... Phía dưới ướt, cầu anh cho em....."

"Cho em cái gì? Em không nói rõ ràng, tôi làm sao biết em muốn cái gì?" - Lam Bạch nhéo hai đầṳ ѵú của cậu, cười nhạt.

"Anh rõ ràng biết mà..." - Giang Niệm mở to đôi mắt ướt đẫm, khóe mắt ầng ậc tầng nước, đó là nước mắt sinh lý do bất lực mà trào lên tới, du͙© vọиɠ tra tấn khiến suy nghĩ cậu hỗn loạn, lý trí hoàn toàn biến mất.

"A...... Muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh...... Hung hăng tiến vào...... Cắm vào tới, muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. l*и da^ʍ chảy nước."

Hai chân Giang Niệm mở rộng, kéo chiếc váy ngắn cũn tới cái mông. Lộ ra hạ thể nhỏ nước, chỗ đó ướŧ áŧ đến không thành hình. Da^ʍ huyệt chủ động hôn mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ, huyệt khẩu lấy lòng lúc đóng lúc mở, cũng vui sướиɠ tiết ra lượng lớn mật dịch, làm qυყ đầυ gần đó của nam nhân cũng thấm đến ướt đẫm.