Chương 7

Edit: Jessie

____

Mấy ngày nay tâm trạng tôi rất vui, mỗi ngày đều cùng Lộ Trường Phong nói không hết chuyện, tâm sự cả ngày.

Chúng tôi đã đi chơi, ăn uống khắp nơi ở Kính Ninh, tôi như đang ngâm mình vào mật ngọt, tâm tình mỗi ngày tốt lên không ít.

Gần đây, Bạch Kiều Hòa cũng xin nghỉ việc.

Tôi đã sớm đoán cậu ấy sẽ rời khỏi chỗ này, cậu ấy là người có học vấn khác với đám người như chúng tôi, lẽ ra cậu ấy nên quay về bệnh viện lâu rồi.

Tôi kết thúc công việc mệt mỏi trở về nhà, nhận được một tin nhận.

[Đừng quên đến bệnh viện kiểm tra.]

Đầu óc của tôi tê rần.

Cậu ấy nói là nên đến bệnh viện để kiểm tra vết thương.

Thật không nghĩ tới người này ngày đầu tiên về bệnh viện lại nhớ tới vụ tai nạn của tôi, cậu ấy thật sự là một người bạn rất tốt.

Nhưng tôi thực sự hơi chống đối việc đi bệnh viện, chỉ nhắn cho cậu ấy chữ “Được” thật to.

Giữa trưa tôi đang làm việc ở nhà hàng, vô tình gặp được Lý Sí đã lâu không thấy mặt.

Bởi vì công việc trong nhà làm cho hắn phát điên trở nên an phận không ít, sau khi Vạn Khả chết, hắn càng trầm lặng hơn, rất ít khi xuất hiện ở quán bar, nghe nói hắn không còn ăn chơi nữa.

Hắn chỉ liếc nhẹ tôi một cái, sau đó xoay người rời đi, cái gì cũng chưa nói.

Tôi cũng không để ý tới hắn, tôi vốn không thích hắn nên cũng không cần phải che dấu.

Sau khi bận rộn công việc ở nhà hàng, Bạch Kiều Hòa hẹn tôi đi uống trà ở một quán gần đó.

Vì chúc mừng cậu ta trở thành y tá ngoại khoa ở trung tâm thành phố, tôi dành thời gian để gặp mặt.

Bầu không khí ở quán cà phê rất tốt, bên cạnh còn có một người nước ngoài đang kéo violin, mang phong cách châu Âu.

Tôi ngồi đối diện nâng mày: “Chúc mừng, bác sĩ nhỏ.”

“Cảm thấy cậu gần đây… rất vui vẻ.”

Bạch Kiều Hòa cười khẽ: “Vẫn chưa phải là bác sĩ, chỉ là y tá thôi, sau này sẽ có kỳ thi, tôi có thể thăng chức, tôi không nghĩ mình có thể đậu, thật sự cảm ơn anh nhiều.”

Tôi không nghĩ một kẻ yếu đuối như mình cũng có thể đi động viên người khác dũng cảm, thậm chí còn thành công.

Tôi nâng cốc cà phê trong tay lên, mỉm cười: “Cảm ơn tình yêu.”

Bạch Kiều Hòa trố mắt: “Tình yêu?”

“Tôi đang yêu, chứ không ngày nào tôi cũng về sớm để làm gì?”

Bạch Kiều Hòa kinh ngạc: ”Thật sao? Tôi có quen không?”

“Cậu không quen.” Tôi cười: “Nhưng tôi rất thích anh ấy, thích lâu rồi, anh ấy rất tốt với tôi.”

Bạch Kiều Hòa gật đầu: “Vậy là tốt rồi, anh hạnh phúc cũng rất tốt.”

Nói chuyện một hồi, tôi nhìn thời gian, đã gần muộn, tôi chào tạm biệt cậu ấy.

Cậu ấy ở phía sau sốt ruột hỏi tôi: “Cậu đừng quên uống thuốc!”

Thuốc?

Bởi vì tai nạn xe, tôi luôn đau đầu, tuy rằng kiểm tra không có gì, nhưng bác sĩ vẫn cho tôi một ít thuốc.

Thuốc rất đắng, tôi không thích.

Có điều thuốc trong nhà tôi, sao cậu ấy lại biết?

Cậu ấy sẽ không xem trộm bệnh án của tôi!

Tôi phất tay tỏ vẻ đã biết.



Tôi gửi tin nhắn cho Lộ Trường Phong, kêu anh ấy tới nhà tôi.

Gần đây tôi thích xem phim khoa học viễn tưởng của Mĩ.

Cái thể loại điện ảnh khoa học viễn tưởng đáng sợ này khiến tôi mê đến khó mà kiềm chế.

Tôi thật phục cái tưởng tượng gan dạ này, đang mê muội bỗng nhiên não tua lại.

Nhưng tôi sợ, không dám xem một mình.

Mấy ngày trước Lộ Trường Phong đều bận việc công ty, hai ngày cuối tuần này rảnh rỗi, tôi gửi tin nhắn gọi anh ấy đến, anh ấy bật người đã tới rồi.

Tôi mở phim lên rồi cho tạm dừng, chờ anh ấy tắm rửa.

Bộ phim tên là ‘The night comet’, xếp hạng rất cao.

Chờ anh ấy mặc áo ngủ đi tới, tôi ngồi trên sô pha lập tức nhào vào l*иg ngực anh ấy, hơi thở tràn ngập mùi sữa tắm cùng dầu gội.

Tôi mở phim lên, giống như ở phần bình luận đã nói, phần đầu bộ phim thật sự nhàm chán, nhưng xem hết bộ phim mới phát hiện nhưng lời thoại của đoạn trước rất quan trọng.

Bởi vì tôi sợ hãi, xem thể loại này phải bật đèn, thiếu mất bầu không khí.

Tôi đem ánh mắt đặt lên người anh ấy, anh ấy hạ mắt xuống nhìn tôi, khóe miệng mang theo nụ cười, tùy ý tôi trong l*иg ngực cọ cọ.

Ngón tay tôi nhẹ nhàng vén áo ngủ anh ấy lên, lộ ra một ít cơ bắp đẹp đẽ hoàn mỹ, phần bụng hơi mỏng, săn chắc lại rắn rỏi.

“Anh tập hồi nào vậy?”

“Lúc ở nước ngoài.” Lộ Trường Phong xoa tóc tôi, ôm tôi chặt hơn.

“Công việc bận quá, mua một cái máy chạy bộ đặt trong nhà, lúc rảnh rỗi có thể rèn luyện.”

Tôi a một tiếng, ngón tay lần theo bụng dừng lại cạnh nơi gồ ghề bên hông.

Tôi bật người ngồi dậy, kéo quần anh ấy ra ánh mắt dừng lại ở vết sẹo bên trên.

Đó rõ ràng là vết dao, nhìn qua cũng đã lâu, hiện tại chỉ còn một vết sẹo mờ nhạt.

Tôi ngạc nhiên: “Cái này là khi nào?”

Lộ Trường Phong mỉm cười: “Anh cũng khá bất ngờ, lúc nhỏ đã có, đã lành từ lâu.”

“Lúc nhỏ?” Tôi nhăn mặt: “Lúc nhỏ sao có thể bị dao đâm? Lại còn ở chỗ này?”

Lộ Trường Phong trước đây chính là tiêu chuẩn của bé ngoan, căn bản không có khả năng gây chuyện, lại càng không thể bị dao đâm bị thương.

Ba mẹ anh ấy yêu thương anh ấy như vậy, cũng không thể nào làm anh ấy bị thương…

Tôi có chút nóng giận: “Rốt cuộc sao lại như vậy?”

Lộ Trường Phong nhéo hai má tôi: “Giận rồi?”

“Anh nói cho em biết chuyện gì xảy ra đi?”

Lộ Trường Phong thở dài: “Lần sau, lần sau sẽ nói cho em được không?”

Tôi cúi đầu tỏ vẻ không hài lòng, anh ấy đến gần hôn tôi.

Anh ấy như ăn chết tôi, tôi căn bản không thể chống lại nụ hôn của anh ấy.

Một lúc sau, hai chúng tôi nháo đến trên giường, tiếng thở dốc hòa vào nhau, hoàn toàn quên đi bộ phim.



Hôm nay khi đang làm ở quán bar, tôi xem được một tin tức, chính là tập đoàn Lộ thị chuẩn bị đem vị trí chủ tịch cho một đứa con ngoài giá thú.

Tôi không thể tin nổi ba Lộ Trường Phong lại bên ngòai… Còn có một đứa con riêng, đáng giận hơn là tại sao lại đem vị trí đáng ra là của Lộ Trường Phong đưa cho người khác.

Lộ Trường Phong rõ ràng là một người tốt như vậy.

Xung quanh có không ít người bàn tán xôn xao, nói là Lộ thị sắp đổi trời.

Tôi đau đầu khủng khϊếp, trước mắt là một mảng tối đen, lời nói của bọn họ đứt quãng không nghe rõ.

“Thật đáng tiếc, đáng tiếc…”

“Có lẽ… Ông ấy không còn cách nào khác…”

“Haiz… Ông trời thật biết đùa người.”

Tôi không hiểu rõ sự tình của công ty, cũng không biết có nên hỏi Lộ Trường Phong.

Chuyện này được lan truyền nhanh chóng, chắc là anh ấy cũng đã biết.

Nhưng… liệu anh ấy có buồn không? Muốn tranh giành hay chuẩn bị chắp tay làm cho người ta?

Tôi phải an ủi anh ấy thế nào đây?

Dù khi yêu nhau nồng nhiệt, thì nó cũng như được bọc một tấm kính kín gió, tôi không biết phải bộc lộ thế nào cho phải.

Tôi thở dài, cả buổi chiều tâm trạng không yên, mãi cho đến tối, thấy Lộ Trường Phong ngồi trên sô pha, không hé môi nói một lời.

Mấy ngày nay, anh ấy ở trong căn hộ của tôi.

Ở đây bồi dưỡng tình cảm.

Tôi cười, biết anh ấy luôn dính lấy, tôi rất vui vẻ tiếp nhận.

Huống chi ở nhà không có anh ấy, tôi cũng cảm thấy cô đơn.

Tôi xoa đầu anh ấy, hỏi: “Anh có buồn không?”

Anh ấy có hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu tôi nói tới cái gì.

Anh ấy cười khẽ: “Không buồn, chỉ là một cái công ty thôi, ông ấy muốn cho ai thì cho.”

Tôi bĩu môi, gật đầu: “Anh lợi hại như vậy, nhất định không sợ không phát huy được.”

Lộ Trường Phong hôn tôi một cái: “Nói chuyện ngọt như vậy, thưởng cho em một chút.”

Tôi cúi đầu ngượng ngùng nói: “Chỉ… thưởng một chút thôi hả?”

Anh ấy nén cười, bắt lấy cằm tôi, hung ác hôn tới.

“Vậy thì, đêm nay Lộ Trường Phong thuộc về em.”

_____

Jessie: Có ai phát hiện cái gì chưa???