- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Muốn Chết Vào Mùa Đông
- Chương 11: Ngoại truyện 2: Thời thiếu niên
Tôi Muốn Chết Vào Mùa Đông
Chương 11: Ngoại truyện 2: Thời thiếu niên
Edit: Jessie
—
Tôi biết mình ngu dốt, nhưng khi nhìn thấy thành tích này tôi vẫn có chút hụt hẫng, thành tích tệ hại như vậy, tôi không thể vào trường trung học số 1 Kính Ninh.
Tôi rơi xuống nguyện vọng ba, trung học số 7 Kính Ninh.
Ngôi trường này là một trường học không được tốt lắm của Kính Ninh, nhưng mà cách trường trung học số 1 rất gần, tôi biết Lộ Trường Phong thi sẽ đậu vào trung học số 1, dù sao thì cậu ấy cũng đã thông minh từ bé.
Tôi ăn đồ ăn để qua đêm xong, thu dọn hành lý cùng sách vở đến trường học, đi khoảng một tiếng mới đến trường học, điểm danh xong tôi đến giường sắp xếp đồ đạc.
Cấp ba khác cấp hai, phải ở lại trường, một tháng về nhà một lần.
Phòng ký túc của tôi có sáu người, tôi tới muộn nên chỉ còn lại giường tầng trên ở cửa cho tôi.
Tôi lấy đồ đạc sắp xếp gọn gàng, ngồi trên giường buồn chán đờ người ra.
Sau đó là lớp học huấn luyện quân sự.
Mãi cho đến ngày về nhà, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mới ra cổng trường, tôi lập tức thấy trung học số 1 Kính Ninh cũng được nghỉ.
Tôi mở to hai mắt, tự hỏi liệu mình có gặp được cậu ấy không.
Người cậu ấy vóc dáng cao gầy, mặt mũi xuất chúng, là cái loại ở trong đám đông cũng có thể để ý tới.
Tôi thấy cậu ấy đi chung với mấy bạn học đi ra khỏi trường, trong đó có một số là bạn từ trường cấp hai của chúng tôi.
Có lẽ bọn họ đi ra có hơi trễ, đợi cho vài người ra đến đường lớn, cổng trường đã lưa thưa người.
Tôi dõi theo bóng dáng cậu ấy, muốn đi lên chào hỏi nhưng lại không dám, mong chờ cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi.
Sau đó tôi thấy một cô gái đáng yêu tràn đầy sức sống chạy đến vỗ Lộ Trường Phong một cái, Lộ Trường Phong nghiêng đầu… nhìn cô gái với nụ cười trên môi.
Tôi hoàn toàn không dám bước đến.
Khi đó tôi nghĩ, nếu cậu ấy còn muốn chơi với tôi thì cũng phải giống như tôi, ở trước cổng trường tôi ngó qua một chút.
Nhưng cậu ấy không có.
Tôi hiểu rồi.
Cậu ấy học tập vất vả đậu vào trường trung học số 1, có nhiều bạn tốt như vậy, cuối cùng cũng gạt tôi đi, sao có thể cùng tôi chơi chung được.
Thật ra khi còn học cấp hai, nhóm bọn họ thường xuyên ra ngoài ăn cơm, Lộ Trường Phong đã từng đưa tôi đi chung một lần.
Tôi cứng đờ ngồi vào bàn, sau đó Lộ Trường Phong gọi món, tôi gặp những gương mặt xa lạ liền căng thẳng muốn đi vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh, tôi nghe một bạn học của Lộ Trường Phong nói: “Này, sao Trường Phong lại mang một người như vậy tới?”
“Hả?”
“Cái gì gì mà, gọi là Biệt Tranh phải không? Giống như tên đầu đường xó chợ vậy, vừa ngồi xuống đã căng thẳng đầy mồ hôi rồi, cười chết tôi, cậu ta chắc chưa bao giờ ăn cơm ở chỗ này đi?”
“Ha ha ha coi chừng bồn cầu cũng không biết dùng.”
…..
Tôi nghe từng câu từng chữ bọn họ nói, rời khỏi nhà vệ sinh như chưa từng có việc gì.
Mặc dù vậy, tôi cũng không thế rời đi trước, tôi không thể không chừa mặt mũi cho Lộ Trường Phong.
Tôi ăn xong bữa cơm mà không có chút hứng thú nào, theo Lộ Trường Phong rời đi, sau đó tôi không còn cùng cậu ấy ăn cơm nữa, thậm chí hồi cấp hai tôi còn trốn tránh cậu ấy mấy ngày, sợ rằng bộ dạng của tôi làm bạn bè cậu ấy cười nhạo.
Cậu ấy hoàn toàn không ý thức được, rõ ràng là không cùng lớp nhưng sau giờ học cậu ấy đều gọi tôi đi vệ sinh.
Mấy ngày đó tôi phát hiện, cậu ấy không chơi cùng với đám bạn cùng lớp, dần dần tôi lại trở thành bạn thân của cậu ấy.
Nhưng lúc đó chỉ cách một lớp học mà thôi, còn bây giờ là cách một cái trường học, là khoảng cách về suy nghĩ và tính cách.
Tôi không nên vô liêm sỉ quấn lấy cậu ấy.
Cậu ấy đã đủ tốt với tôi.
Tôi tuyệt vọng trở về nhà, thấy ba uống say đang đánh mẹ tôi, tôi chạy lên ngăn không nổi còn bị đánh bị thương.
Cuối cùng khi ba tôi đi ngủ, mẹ tôi ngồi xổm bên ghế sô pha che miệng khóc thầm.
Tôi nói với mẹ, nếu chịu không nổi thì chúng ta đi thôi, mẹ ly hôn với ông ấy đi.
Mẹ tôi khóc nói: “Ly hôn thì con làm sao đây, đừng nói bậy, Biệt Tranh con sau này đừng tùy tiện kết hôn, đừng tùy tiện chạy theo ở cùng người khác.”
“Dạ.” Tôi nói: “Mẹ có đói không? Con làm cho mẹ chút mì ăn nhé.”
Mẹ tôi dần khôi phục cảm xúc, vẻ mặt mệt mỏi trở về phòng: “Con ăn đi, mẹ về phòng ngủ.”
Tôi ngồi ăn mì, nghĩ về Lộ Trường Phong.
Lần gặp sau đó là lần thứ hai tôi về nhà.
Tên bắt nạt trong lớp tôi chặn đường tôi lại sau giờ học và bắt tôi đưa tiền cho nó, tôi vất vả tiết kiệm được năm đồng, muốn mua cho mẹ một cái bánh ngọt nhỏ, cho nên lần này có đánh chết tôi cũng không đưa cho nó, ngay khi tan học tôi nhanh chóng chạy như bay ra ngoài.
Có lẽ vì bị đuổi theo nên tôi chạy qua Lộ Trường Phong, cậu ấy thấy tôi gọi tên tôi, tôi sợ hãi nên cũng chỉ có thể chạy.
Buổi tôi cậu ấy đến tìm tôi, sắc mặt cậu ấy tái nhợt, nhìn qua thật yếu ớt, giọng nói đáng thương, cậu ấy nói rằng tôi không để ý tới cậu ấy, nói mỗi lần tan học đều chờ tôi nhưng không thấy.
Lần thứ ba gặp mặt dường như cách thật lâu, cậu ấy thế mà chạy đến cổng trường tôi, nói đợi tôi lâu lắm rồi nhất định cùng tôi đi về.
Tôi nghĩ, tôi có chút thích cậu ấy vào lúc đó.
–
Tôi thật sự nhận ra tôi thích cậu ấy là vào một ngày nghỉ, tôi theo giao hẹn, đến trường học tìm cậu ấy rồi cùng nhau về nhà.
Khi đó đã là lớp 11, cậu ấy học rất tốt, học lớp 11 ban một.
Tôi không có di động, chỉ có thể ở cửa lớp chờ cậu ấy, sợ cậu ấy tìm không thấy tôi.
Hỏi đường một lúc tôi mới biết lớp 11 ở lầu hai, đi tiếp đến đầu dãy là lớp 11 ban một.
Tôi nhìn thấy cô gái đáng yêu lần trước đi cùng cậu ấy đang tỏ tình, giọng nói vang dội, nhiệt huyết tràn trề, không chút sợ hãi.
Trên gương mặt tràn đầy dũng khí.
“Làm bạn trai tớ được không Lộ Trường Phong? Cho tớ một câu trả lời đi.”
Tôi đứng ở một góc không dám bước ra, giống một kẻ rình mò chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
Cậu ấy trả lời không chút do dự: “Không được.”
Cô gái tức giận: “Tại sao? Chẳng lẽ cậu thích ai rồi?”
Lộ Trường Phong: “Tôi tập trung học tập, không rảnh yêu đương.”
Cô gái: “…”
“Cậu bớt lừa quỷ đi! Cậu còn giúp bạn cậu ghi bài nhiều như vậy, cậu viết cũng phải năm sáu quyển đi, học tập thật tốt? Cậu đang giỡn hả?”
Đó đều là ghi bài cho tôi.
Bỗng nhiên có một ngày Lộ Trường Phong nói muốn giúp tôi học thật tốt, vì đôn đốc còn ghi bài cho tôi, cậu ấy nói lúc đi học tiện tay chép xuống thôi, chủ nhiệm lớp yêu cầu ai cũng phải chép.
Tôi gật đầu tin đó là thật, ngày đó mới biết thì ra cậu ấy cố ý viết cho tôi.
Tôi bất chợt mỉm cười, ra khỏi bức tường to gan chạy qua xem.
Lô Trường Phong nhìn thấy tôi, khóe môi khẽ nhúc nhích, một tay cầm cặp sách đeo lên vai, đi tới trực tiếp nhấc cổ áo của tôi lên.
“Nhìn lén cái gì? Đi thôi.”
Tôi hưởng thụ động tác này, thân mình cùng cậu ấy tựa vào nhau, nghiêng đầu nhìn cậu ấy.
Trời chiều buông xuống, bóng tôi và cậu ấy chồng lên nhau, kéo dài, càng lúc càng xa.
~ Hoàn toàn văn ~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tôi Muốn Chết Vào Mùa Đông
- Chương 11: Ngoại truyện 2: Thời thiếu niên