14
Tối bác sĩ Trần đến thăm bệnh, tôi hỏi anh, anh xem U Quân chưa?
Anh nói xem rồi.
Tôi lại hỏi, anh có thấy chúng ta rất giống nữ chính với bác sĩ không
Bác sĩ Trần hỏi tôi, cậu đang tán tỉnh tôi sao?
Tôi nói đúng vậy, ha ha ha.
Bác sĩ Trần nói, chỉ có người ngoan ngoãn hóa trị mới có thể tán tỉnh tôi.
Tôi héo luôn.
15
Hàn nữ sĩ sau khi nghe tôi nói không muốn hóa trị nữa, không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh bảo tôi suy nghĩ thêm chút nữa.
Một lát sau bà bảo muốn vào WC, đi nửa ngày cũng chưa về, tôi liền ngồi dậy đi tới cửa thoát hiểm, quả nhiên lại thấy bà ngồi trên bậc thang khóc.
Tôi đi tới trước mặt bà, nói, Hàn nữ sĩ mẹ bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn trốn đi khóc một mình, không thấy mất mặt sao.
Hàn nữ sĩ ôm lấy tôi, khóc nói, nếu đau quá thì không trị nữa, chúng ta về nhà.
Tôi ôm lấy bà, không nói chuyện.
Bà khóc một lát, nói, mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn trị liệu được không, mẹ cầu xin con.
Tôi giơ tay lên vuốt ve tóc bà, không biết đã bao lâu rồi Hàn nữ sĩ không đi làm tóc, có hơi khô, sờ không thuận tay.
Bà khóc không thành tiếng, nàng giọng cầu xin tôi, tiếp tục có được không.
16
Tôi lại bắt đầu hóa trị lần nữa, sau khi kết thúc lần hai, bác sĩ Trần lại tặng tôi một đóa hồng. Tôi hỏi anh, đóa này cũng là bệnh nhân tặng cho anh sao? Anh nói không phải, tôi hỏi vậy từ đâu tới, anh nói là đặc biệt thưởng cho tôi, vì tôi rất dũng cảm.
Tôi vừa lòng ôm bông hồng đi ngủ, lúc mơ màng, hình như có người xoa đầu tôi. Tôi muốn mở mắt hỏi bác sĩ Trần tại sao lại xoa đầu tôi, nhưng quá mệt mỏi, không kịp mở mắt đã mất ý thức.
17
Sau khi hóa trị tóc rụng rất nhiều, cho nên tôi thẳng tay cạo đầu bóng loáng, trước đó tôi còn để Hàn nữ sĩ chụp một cái, đặt làm màn hình khóa, như vậy về sau lúc nào tưởng niệm mái tóc, tôi mở điện thoại lên liền thấy.
Sau khi mang quả đầu bóng loáng về phòng bệnh, tôi tự mở camera chụp một cái gửi cho bạn thân, không bao lâu cô đã gọi đến.
Cũng không biết tại sao, trong nháy mắt bấm nhận cuộc gọi, tôi đột nhiên muốn khóc, nước mắt nháy mắt trào lên, tôi nghẹn ngào alo một tiếng.
Nhưng bạn thân của tôi chắc hẳn không nghe thấy tiếng nghẹn này, vì sau khi kết nối thông, cô ấy lập tức cười phá lên như hoa, hỏi tóc tôi làm sao.
Trong lòng tôi cuồn cuộn những thứ tâm tình phức tạp, đang lúc muốn nói cho cô biết bệnh của mình, cô đột nhiên oán giận nói cậu có biết không hôm nay tôi phải ăn tổng cộng năm bát trứng hấp sữa, ăn đến muốn ói ra luôn.
Những lời ở miệng một lần nữa bị nuốt xuống bụng, giọt lệ còn vương lại khóe mắt canh ngay lúc này rơi xuống.
Nàng nói tiếp, haiz, cậu không biết đâu, tôi ở cữ chán muốn chết, mẹ chồng ngày nào cũng ép ăn trứng hấp sữa, bây giờ tôi mà thấy trứng lập tức buồn nôn.
Vậy sao, tôi trả lời.
Cô ấy trong điện thoại oán giận mẹ chồng mê tín cổ hủ, ngày nào cũng bắt cô ăn mấy thứ cô không thích, còn không cho cô tắm rửa, cô muốn gội đầu thôi cũng phải thừa dịp mẹ chồng ra ngoài mới có thể trộm gội.
Tôi giơ điện thoại, nghe cô oán giận cuộc sống.
Haiz, không nói nữa, hôm nay tôi trướng sữa đến phát sốt lên, khó chịu thực sự, chờ hôm nào ổn hơn lại nói chuyện với ông.
Tôi tắt máy, sờ lên khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt, đột nhiên lại muốn cười.
18
Tôi với bạn thân đã chơi cùng nhau từ nhỏ, đến cao trung mới không cùng trường, hai người cách nhau hơn hai nghìn km, hàng năm chỉ gặp nhau mỗi kỳ nghỉ hè với nghỉ đông, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tình cảm của chúng tôi.
Sau khi tốt nghiệp cô về nhà kết hôn, kết hôn không bao lâu đã mang thai, thành công sinh được một bé trai. Mà tôi sau khi tốt nghiệp đi tới Thành Đô, ở trong một gian phòng thuê, tìm được một công việc lương không cao lắm.
Trước ngày ngất xỉu nửa tháng tôi vừa mới từ chức, mà hôm ngất cũng là hôm tôi đi phỏng vấn công việc mới.
Nhắc tới mới nhớ, tôi không những không đi phỏng vấn mà còn không giải thích cho phía công ty biết, hi vọng không bị họ xếp vào sổ đen, nếu không sau này xuất viện, khó lòng kiếm được cơ hội phỏng vấn khác.
Bạn thân đối với việc tôi rời nhà đến Thành Đô vô cùng bất mãn, vì như vậy chúng tôi khó có thể gặp nhau. Nhưng từ sau khi cô ấy mang thai, cho dù tôi về nhà, chúng tôi cũng hiếm khi gặp mặt, càng miễn bàn tới việc nàng mới sinh xong, ngay cả tháng ở cữ còn chưa hết.
Đây cũng là lí do tôi không báo cho cô ấy biết bệnh đầu tiên.
Cô bây giờ có gia đình nhỏ của riêng mình, tuy rằng đôi lúc gà bay chó sủa, nhưng cô cũng vô cùng yêu nó.
Tôi viết cho cô một lá thư, đưa Hàn nữ sĩ sau này giao cho cô, Hàn nữ sĩ không hỏi khi nào đưa, chỉ yên lặng cất thư đi.
19
Viết xong thư tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, tôi hỏi Hàn nữ sĩ có biết mật khẩu ngân hàng của tôi không.
Hàn nữ sĩ nói biết.
Tôi kinh ngạc, sao mẹ biết?
Bà nói mật khẩu của con có cái nào không phải sáu số cuối trong chứng minh thư của cha con đâu.
Tôi nghĩ nghĩ, phát hiện Hàn nữ sĩ nói rất đúng, bất kể là mật khẩu ngân hàng hay bất cứ thứ gì, ngay cả mật khẩu điện thoại của tôi cũng vậy, đều là sáu số cuối trên chứng minh thư của cha.
Điều này thực ra là học theo Hàn nữ sĩ cả, tất cả mật mã của bà cũng là sáu số này, vì thế thẻ của bà thường xuyên bị tôi quét trộm.
Tôi hỏi Hàn nữ sĩ, lúc cha mất mẹ có cảm giác gì?
Mẹ nói, như trời đất sụp đổ.
Tôi nói, mẹ xem, qua nhiều năm như vậy rồi, trời vẫn chưa sụp đúng không.
Hàn nữ sĩ thở dài nói, đúng vậy, nhưng bây giờ tựa như thực sự sắp sụp xuống.
20
Hôm nay phải đi làm một thứ tên là gai xương, tôi tra trên mạng, mọi người đều nói siêu đau, cái này khiến tôi vô cùng khẩn trương, đêm trước suýt chút mất ngủ.
Buổi sáng lúc bác sĩ Trần tới thăm khám, tôi trộm túm góc áo anh, anh cúi người nhỏ giọng hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi nói hôm nay tôi phải đi làm gai xương.
Anh gật đầu nói anh biết, vậy làm sao?
Tôi nói hôm nay làm xong có nhận được hoa hồng nhỏ không?
Bác sĩ Trần vỗ đầu tôi, nói hôm nay không mang hoa, nhưng ngày mai có thể tặng cho tôi.
Tôi vừa lòng gật gật đầu, buông góc áo anh ra.
Bác sĩ Trần sửa sang lại quần áo, xụ mặt đi theo một đống người không biết là bác sĩ hay y tá ra ngoài, nhìn vô cùng uy phong nha.
21
Gai xương không phải rất đau, cũng không phải, thực ra cũng khá đau, nhưng đối với tôi hiện tại, không còn tính ra đau nữa rồi.
Đau chính là lúc làm xong. Sau khi gai xương, xương cốt cả người tôi đều đau không chịu được, đặc biệt là chỗ ở mông, không thể nhúc nhích, cứ như rơi ra ngoài rồi vậy.
Tôi ghé vào giường, hỏi bác sĩ Trần, vì sao trước khi nhập viện tôi không đau, sau khi nhập viện chỗ nào cũng đau.
Bác sĩ Trần hỏi tôi đau ở đâu.
Tôi nói mông đau.
Anh nói xương chậu đúng không, cái này là chuyện bình thường, hai ngày nữa sẽ hết.
Tôi nói ngực cũng đau.
Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc, hỏi tôi bắt đầu đau từ lúc nào.
Tôi nói từ hai ngày trước thì phải, có phải ngủ sai tư thế nên bị chèn không?
Anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng mắt tôi, nói cũng có thể, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, hay là đi kiểm tra một chút.
Tôi thở dài, có chút hối hận khi nói cho anh biết, vì vẻ mặt anh lúc này thực sự rất đau lòng.
22
Hàn nữ sĩ bị bác sĩ Trần gọi ra nói chuyện, cứ như giáo viên gọi phụ huynh đến nói chuyện vậy, Hàn nữ sĩ khẩn trương, còn sửa sang lại tóc mấy lần mới dám đứng dậy đi tới văn phòng của bác sĩ Trần.
Không lâu sau, bà quay về, mắt ửng hồng.
Tôi hỏi bà, sao lại khóc rồi, có phải bác sĩ Trần nói bậy gì với mẹ không.
Hàn nữ sĩ ngồi bên giường, sờ quả đầu bóng lưỡng của tôi, nói bác sĩ Trần khen con rất dũng cảm.
Tôi nói anh ấy khen con thì mẹ khóc cái gì vậy, có phải từ bé đến lớn giáo viên chưa khen con câu nào, nên bây giờ đột nhiên có người khen, mẹ liền cảm động phát khóc không.
Hàn nữ sĩ vỗ một cái lên đầu tôi, ba một tiếng thanh thúy. Vỗ xong nước mắt của bà lại chảy xuống, cứ như người bị đánh là bà chứ không phải tôi.
Tôi thở dài, nói đúng là đầu trọc vỗ lên không thích, nhưng không thích cũng không đến mức khóc chứ, đừng khóc, sau này tóc dài rồi con lại cho mẹ vỗ.
Hàn nữ sĩ không thèm đáp lại tôi, có khi còn không muốn nhìn tôi, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh luôn, chắc là lại đến thang thoát hiểm khóc rồi.
23
Thật ra tôi biết bác sĩ Trần nói với Hàn nữ sĩ cái gì, đơn giản chính là hóa trị không hiệu quả, hoặc hiệu quả không rõ rệt gì đấy.
Không cần bác sĩ Trần nói tôi cũng tự đoán ra được.
Mấy ngày nay tôi không chỉ có mông đau ngực đau, mà xương khớp các nơi khác cũng bắt đầu đau, đau đến mức tối tôi không ngủ nổi.
Hôm nay tôi còn phát hiện một mảng bầm ở cẳng chân, tôi không đυ.ng vào chỗ nào cả, nhưng lại bầm rất lớn, nhìn vô cùng đáng sợ.
Tôi biết tôi cách cái chết không xa nữa.
24
Vì có thể nghênh đón cái chết thật tốt, tôi bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Tôi xóa hết mấy ngàn status đăng lên trong vòng bạn bè, ngay cả những đoạn phim ngắn quý giá lưu trữ bao năm trong máy tính cũng bị xóa sạch.
Tôi cũng đem tất cả những gì còn lại chia ra, không nhiều lắm, tôi để lại mấy bộ sưu tập lâu năm cho một đứa bạn quen qua mạng nhiều năm, đóng gói lại, điền địa chỉ, để Hàn nữ sĩ gửi giúp tôi sau khi tôi đi.
Tôi đi tìm chủ nhà trả phòng, chủ nhà thấy quả đầu bóng loáng của tôi, tuy chưa hết hạn thuê vẫn hoàn toàn bộ tiền đặt cọc cho tôi. Vì thế, tôi đột nhiên trở thành tư sản (chỉ có 1000 thôi), vui vẻ kéo mẹ đi ăn một bữa điểm tâm Quảng Tây đã muốn đi từ lâu nhưng ngại đắt.
Mỹ mãn ăn vài cái sủi cảo tôm xong, tôi trở về phòng bệnh làm nhiệm vụ cuối cùng, chọn một tấm thật đẹp trai để làm di ảnh.
25
Quá trình lựa di ảnh có bác sĩ Trần cùng tham dự, lúc đầu anh nghiêm mặt lạnh lùng nói tôi nhàm chán, sau đó chỉ một tấm trên máy tính, nói tấm này không tồi.
Tấm ảnh anh chọn là ảnh tôi hồi đại học. Ngày đó vừa vặn là ngày tuyết rơi, tuy tôi là người phương Bắc, nhưng vẫn là lần đầu thấy trận tuyết lớn như vậy, hưng phấn đến điên luôn, lập tức mặc áo lông đỏ khăn quàng cổ đỏ lao ra ngoài tuyết, cười như một đứa ngốc để bạn cùng phòng chụp cho.
Tôi phóng to ảnh lên, quả thật rất đẹp, mắt nhìn của bác sĩ Trần không tồi.
Vậy di ảnh là tấm này đi.
26
Hôm nay tôi suýt chút đi rồi, bác sĩ Trần vất vả lúc lâu mới cứu được tôi về. Lúc tôi vừa từ quỷ môn quan về, mở mắt ra liền thấy được khuôn mặt đẹp trai của bác sĩ Trần, đẹp đến mức thiếu chút nữa đi luôn.
Bác sĩ Trần hỏi tôi thấy thế nào.
Tôi nói rất tốt, tôi gặp cha, ông vẫn là bộ dáng ngoài 30 ấy, một chút cũng không già đi.
Hàn nữ sĩ lập tức khóc òa lên.
Tôi nhướng mày về phía bác sĩ Trần, nhỏ giọng bảo anh đi khuyên bà, bảo bà đừng khóc nữa, khó nghe quá.
Bác sĩ Trần đeo mặt nạ dưỡng khí vào cho tôi, bảo tôi nghỉ ngơi, rồi đỡ Hàn nữ sĩ ra khỏi phòng bệnh.
Tuy mới tỉnh không bao lâu, nhưng tôi đã lập tức ngủ tiếp, không biết lần này có thể gặp lại cha yêu dấu không, nếu có thể gặp, tôi muốn hỏi ông cuộc sống dưới đó thế nào, nếu tôi xuống có nhà để ở không?