Chương 6: Cô gái, cô quá chậm chạp!

"A ——"

Cảm giác ớn lạnh bất ngờ khiến Tiền Tiểu Tiểu không nhịn được kêu lên, vô thức đưa tay che ngực mình!

Đáng tiếc, Diệp Tử Hoặc đã sớm nhìn ra ý định của cô, tay còn lại dễ dàng nắm lấy hai tay cô, nhanh chóng đưa lên

trên đỉnh đầu cô!

Để phối với bộ trang phục này, cô đã cố tình không mặc áσ ɭóŧ bên trong, chỉ là không nghĩ rằng tối nay mình sẽ gặp được người đàn ông quỷ quyệt và điên rồ này, càng không ngờ vì một câu nói vô tâm của mình lại châm ngòi cho cơn giận lớn như vậy!

Lúc này, hai tay của cô đã bị giữ chặt, phần thân trên hoàn toàn không có gì che chắn mà bại lộ trước mắt anh, cảm nhận ánh nhìn của anh đang dừng lại ở ngực mình, mặt Tiền Tiểu Tiểu như bị lửa thiêu, làn da trắng nõn cũng bị nhuộm đỏ, khiến cô muốn đào một cái hố để chui xuống cho xong!

Hai tay bị anh giữ, chân lại bị anh đè, Tiền Tiểu Tiểu không thể thoát ra, chỉ có thể đỏ mặt trừng anh: "Không được nhìn!"

"Không được nhìn?"

Diệp Tử Hoặc nhếch môi quyến rũ, trên mặt cũng không còn vẻ lạnh lùng đáng sợ như lúc đầu mà cười nhạt nói: "Ai vừa nói là muốn so khả năng chiến đấu với tôi, nếu thua thì sẽ là cháu trai? Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi, cô sẽ không bỏ cuộc sớm như vậy chứ?"

Tiền Tiểu Tiểu cau mày, cãi lại: "Thật không công bằng, anh xé hết quần áo của tôi rồi, vậy mà trên người anh vẫn còn nhiều quần áo như vậy, hơn nữa, anh giữ chặt tay chân tôi, tôi không thể động đậy, chỉ nằm đó cho anh ăn đậu hũ, quá không công bằng!"

Nghe vậy, Diệp Tử Hoặc đưa bàn tay từ trên đầu xuống eo mình, nói: "Vừa rồi tôi giúp cô, giờ đến lượt cô giúp tôi cởi ra, như vậy đã công bằng chưa?"

"Cởi thì cởi!"

Tiền Tiểu Tiểu không muốn bị coi thường nên thuận tay kéo thắt lưng của anh, nhưng không biết là vì hồi hộp hay không quen với động tác này, cô kéo mãi mà vẫn không ra. Cuối cùng, Diệp Tử Hoặc chờ đợi đến mất kiên nhẫn, tự tay giải quyết vấn đề!

Cuối cùng, anh nắm lấy tay cô, nhếch môi lạnh lùng nói: "Phần còn lại chắc không làm khó được cô nhỉ?"

Đôi mắt to của Tiền Tiểu Tiểu bất an đảo qua đảo lại, tuy đầy vẻ sợ hãi nhưng lại không giấu được sự tò mò bên trong!

Má cô ửng đỏ, trông thật đáng yêu!

Diệp Tử Hoặc thích thú nhìn phản ứng của cô, sau đó khıêυ khí©h và cám dỗ: "Không muốn ăn đậu hũ lại à? Sao vẫn chưa động thủ?"

"Anh bảo tôi động thủ thì tôi sẽ động thủ chắc? Như vậy thì mất mặt quá!" Tiền Tiểu Tiểu đỏ mặt đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi một chỗ trên cơ thể anh!

Thấy cô chỉ nhìn mà không hành động, Diệp Tử Hoặc nhíu mày không kiên nhẫn, lại một lần nữa cúi người đè cô xuống, giọng hơi khàn khàn nói: "Cô gái, cô quá chậm chạp! Nếu cô tự nguyện từ bỏ phúc lợi, vậy thì đến lượt tôi tự mình thưởng thức nhé!”

Nói xong, anh không khách sáo đặt tay lên làn da mịn màng của cô.

Một dòng điện lập tức xuyên qua toàn thân, Tiền Tiểu Tiểu vô thức thở gấp, cơ thể không tự chủ mà run nhẹ, một loại cảm xúc kỳ lạ gần như muốn nhấn chìm cô!

Một tiếng rên đứt quãng vô tình phát ra từ cổ họng, khi nhận ra đó là giọng của chính mình, khuôn mặt của Tiền Tiểu Tiểu chợt nóng như lửa, xấu hổ nhắm mắt lại, chui vào chiếc gối bên cạnh, ước gì mình sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên nữa.

Diệp Tử Hoặc tiếp tục động tác của mình, không hề dừng lại vì phản ứng của cô!

Không biết đôi môi ẩm ướt đã rời khỏi ngực cô từ khi nào, bắt đầu hạ xuống phía dưới.