Lý Ninh Bảo không biết sao mọi chuyện lại trở thành thế này, nhìn đám côn đồ trước mắt, toàn thân phát lạnh.
Cậu ta vừa ra khỏi bệnh viện, ai ngờ đang đi trên đường, thì bất ngờ bị đám người kia lao vào tẩn cho một trận, nói cậu ta nợ tiền, một lời chả hợp đã đánh cậu ta bầm dập, còn Lý Ninh Bảo thì sao, có kịp nói cái mẹ gì đâu.
Vốn dĩ sống mũi đã bị thương những hai lần nên Lý Ninh Bảo cố sống cố chết lấy tay giữ chặt lấy, nhếch nhát cầu xin bọn người kia.
Đám nam sinh kia cười nhạo nó, một người trong đó trông đâu hai sáu hai bảy gì đấy, trên mặt còn có sẹo, nhìn vào đã biết không dễ chọc, đang ngậm thuốc đằng kia.
"Được rồi, chụp ảnh lại, chốc nữa gửi cho kim chủ ba ba."
Theo tiếng tách tách đi kèm, đám người này hùng hổ tới, rút quân cũng nhanh, bỏ lại Lý Ninh Bảo ôm chặt mũi ngã xuống đất.
Chật vật quay lại bệnh viện, sau khi băng bó xong, Lý Ninh Bảo vẻ mặt đầy dữ tợn lập tức gọi điện cho Tô Thúy Lan.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
Lý Ninh Bảo không nghe thấy bên kia có động tĩnh gì, tức giận mắng, "Mẹ, hôm nay con lại bị đánh, con sẽ không tha cho bọn nó đâu, mẹ đi tra xem bọn khốn đó là ai, ông đây muốn chỉnh chết lũ tụi nó!"
Đáp lại cậu ta là tiếng rầm rầm ở đầu dây bên kia, như thể có thứ gì đang rơi xuống đất.
Người phụ nữ sau đó hoảng hốt nói, "Chờ đã, thứ này không thể chuyển được..."
Lý Ninh Bảo sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, "Mẹ?!"
"Cục cưng ơi! Bố con vay nặng lãi bên ngoài, cầm tiền bỏ trốn rồi!" Tô Thúy Lan suy sụp gào khóc thảm thiết, "Làm sao đây..."
Đầu óc Lý Ninh Bảo trở nên trống rỗng, "Gì cơ?!"
Lý Ninh Bảo tái mặt, "Tô Bách đâu? Con đi tìm nó đòi tiền!"
"Không được!" Người phụ nữ rống lên, "Con điếm đó sáng nay tới đây bỏ lại hai câu đã đi mất rồi, nó còn trực tiếp mời luật sư, nói mẹ xúc phạm nhân cách nó, muốn mẹ bồi thường tiền, mẹ..."
Lý Ninh Bảo cảm thấy toàn thân phát lạnh, "Kia, cái kia..."
"Công việc của mẹ mất rồi, đồ trong nhà bây giờ cũng sắp bị đem đi sạch rồi con ơi!" Tô Thúy Lan khóc lóc thảm thiết, "Mẹ đã gây nên tội lỗi gì chứ!"
Lý Ninh Bảo cúp mạnh điện thoại, ngây người đứng ở nơi đó, một lúc sau, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là một tin nhắn.
Cậu ta bị buộc thôi học, giờ phải đến trường để làm thủ tục.
Trước mắt Lý Ninh Bảo đen kịt, điện thoại phút chốc rơi bịch xuống đất.
Ngay từ đầu không nên đi chọc tức Tô Bách, không, ngay từ đầu đã không nên thế chỗ của thằng đáng chết kia.
......
Đường Uất Thanh với Tô Bách đang ngồi trên ghế sô pha, hai người chọn một trò hack não, còn chơi đi chơi lại nãy giờ, Từ Phượng tự cảm thấy hổ thẹn nói chúc mừng sinh nhật trên điện thoại, sau đó thì đem quà gửi qua kia.
Quà được gửi đến là một tập album ảnh, bên trong có ảnh của Tô Bách khi đang quay video, còn có ảnh của hắn cùng Đường Uất Thanh, trông rất gọn gàng còn đầy đủ.
"Quà của Từ Phượng rất có lòng." Đường Uất Thanh nói, có chút tò mò lật cuốn album ra, chỉ vào một cái, cười nói: "Còn có cả hình của Dư Sinh này."
Tô Bách ừ một tiếng, sau đó lật một trang ra, tiếp đó mặt liền thúi hoắc.
Trong một cuốn album lớn như vậy, Từ Phượng rất chi ích kỷ chiếm hết gần một trang lớn ảnh của cậu ta với Phương Nhu.
Đầy ảnh rắc thức ăn cho chó.
Tô Bách: "..."
Đường Uất Thanh phốc một cái bật cười.
Tô Bách thở dài, "Không thể trông cậy thằng nhóc Từ Phượng kia có thể đứng đắn mà."
Đường Uất Thanh mỉm cười, đột nhiên đến gần Tô Bách, trực tiếp ngồi trên đùi đối phương, cúi đầu kéo cổ áo người kia.
Tô Bách sửng sốt, sau đó duỗi tay đỡ lấy eo Đường Uất Thanh, thân thể hơi khựng lại, đây là lần đầu tiên Đường Uất Thanh chủ động như vậy... Yết hầu Tô Bách khẽ nhúc nhích, "Uất Uất?"
"Muốn biết quà của em là gì không?" Lỗ tai Đường Uất Thanh đỏ bừng, nhưng giả bộ bình tĩnh nhìn Tô Bách.
"Muốn." Tô Bách hít sâu một hơi, giọng nói có chút khàn khàn.
Đường Uất Thanh đưa tay che mắt Tô Bách lại, lông mi Tô Bách quét qua lòng bàn tay khiến cậu có hơi ngưa ngứa.
"Đừng cử động." Đường Uất Thanh nói.
Sống lưng Tô Bách cứng đờ, ngón tay có chút chột dạ nắm chặt đệm sô pha, bóng tối càng khiến các giác quan của hắn mẫn cảm hơn, có thể cảm giác được người trước mặt dường như đang tiến đến gần mình.
Tim Tô Bách đập càng lúc càng nhanh hơn, tiếp đó——
Một vật thể lạnh như băng dán vào bên mặt hắn.
Đôi mắt khôi phục ánh sáng trở lại, Tô Bách có chút mê mang nháy mắt, nhìn thấy nét đùa nghịch hiện lên trong mắt Đường Uất Thanh, hắn sững sờ một lúc, sau đó mới chú ý tới thứ đang dán trên mặt mình.
Là một bức tượng điêu khắc bằng gỗ nho nhỏ, nhìn có vẻ hơi thô, nhưng các đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, có thể nhận ra có vài nét hao hao giống chính mình.
Tô Bách sửng sốt, "Đây là..."
"Em làm đấy." Đường Uất Thanh nói, hai mắt sáng ngời, "Thích không?"
Đối với một người mù mặt như cậu, có thể tạo ra tượng khắc gỗ với các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng thế này đã là ngạc nhiên lớn nhất rồi.
Cũng là món quà tuyệt vời nhất mà Đường Uất Thanh có thể nghĩ ra.
Tô Bách nhận lấy tượng gỗ, trong mắt mang theo ý cười, "Thích, chỉ là không ngờ."
"Hửm?"
"Anh còn tưởng..." Lông mày Tô Bách khẽ nhướng lên, có chút tiếc nuối quét qua môi Đường Uất Thanh.
Đường Uất Thanh từ trên chân Tô Bách nhảy dựng lên, lỗ tai đỏ bừng bừng, nhưng vẫn làm mặt quỷ, "Nghĩ đẹp đấy."
Tô Bách nhìn bóng lưng Đường Uất Thanh chạy lên lầu, bật cười, vuốt ve tượng điêu khắc bằng gỗ trong tay, thấy bên trên có khoét lỗ, bèn lấy chìa khóa của mình ra, trực tiếp treo lên trên.
Mặc dù chuyện của Lý Ninh Bảo đã được giải quyết, nhưng Tô Bách ra tay đánh người, đã xác định trước bị hủy bỏ tư cách rồi, Đường Uất Thanh vì chuyện này mà buồn bực hồi lâu, đương sự Tô Bách ngược lại rất là bình thản.
Sau khi trở lại trường, Đường Uất Thanh chốc chốc lại thở dài, Tô Bách vốn đang đọc sách, nghe thấy tiếng thở dài kia, đành bất đắc dĩ đặt sách xuống.
"Uất Uất, nếu tư cách bị hủy thì hủy thôi." Tô Bách lặng lẽ nắm lấy tay Đường Uất Thanh, "Không phải chuyện gì to tát."
Đường Uất Thanh chỉ cảm thấy đáng tiếc không thôi.
Dựa theo thực lực của Tô Bách, nhất định có thể tiến vào cuộc thi quốc gia, chỉ cần có được thứ hạng đã có thể lấy được tư cách tuyển thẳng, nhưng hiện tại, đến cả tư cách cũng mất sạch.
Tô Bách nhìn chân mày Đường Uất Thanh xoắn cả vào nhau, bật cười, nhẹ giọng nói: "Em chẳng lẽ không tin anh có thể dựa vào thực lực của mình vào cùng một trường đại học với em sao?"
Đường Uất Thanh khựng lại, "Không phải không tin, nhưng không có chuyện nào là tuyệt đối cả."
Tô Bách nghiêng đầu, "Hả?"
"Bài kiểm tra tháng lần trước của anh còn thấp hơn em vài điểm." Đường Uất Thanh nói.
Tô Bách: "..."
"Được, lần sau anh sẽ vượt qua em, đã yên tâm chưa hả?"
Đường Uất Thanh gật đầu, "Được."
Những người khác vô tình nghe thấy lời này: "."
Rồi rồi, thế giới của học bá mấy người.
Tô Bách không mấy để chuyện này trong lòng, hắn tin vào thực lực của bản thân, nhưng người khác không nghĩ vậy, dù sao loại cơ hội này vẫn khó mà có được, nên thái độ mọi người đối với Tô Bách trở nên nhỏ nhẹ hết sức có thể, khiến toàn thân Tô Bách ngứa ngáy không thôi, nổi đầy một lớp da gà.
Vương Phàn Đăng bước đến với nụ cười mẹ hiền, hỏi một câu "Tô ca xem thử có muốn ăn chút gì không?" Sau đó, Tô Bách cuối cùng không nhịn được nữa, dùng nắm đấm của mình để nhắc nhở bọn họ về khoảng thời gian bị hắn thống trị kia.
Thế là thái độ của mọi người trở lại bình thường.
"Uất ca!"
Nam sinh hàng đầu tiên quay đầu vẫy tay, "Có người ở cửa tìm cậu!"
Đường Uất Thanh sững sờ, đứng dậy đi tới, một nam sinh đang đứng đó, trong tay nhấc theo một phần bánh tiramisu.
Đối phương hiển nhiên đã quen rồi, đầu tiên tự mình giới thiệu tên, "Tôi là Lưu Bồi, biết chắc cậu không nhớ được mà, đây là bánh giảm giá ở cửa tiệm chị tôi, tôi giúp bả chào hàng."
Đường Uất Thanh nhìn chiếc tiramisu do Lưu Bồi đưa tới, lùi lại một bước, "Tôi không cần..."
Lưng Đường Uất Thanh dán lên một tấm thân, hơi sững người, quay đầu lại, nhìn thấy Tô Bách không biết từ lúc nào đó đã đi tới, trên mặt mang theo ý cười.
Mặc dù nụ cười này có vẻ hơi đáng sợ.
"Uất Uất, người ta muốn giúp chào hàng, em cứ nhận lấy đi." Tô Bách cười, từ sau người Đường Uất Thanh duỗi tay ra, móc lấy túi nhựa kia, híp mắt nhìn Lưu Bồi.
Mấy hôm nay trở lại, hắn suýt quên mất tên tiểu tặc trộm dòm ngó bảo bối của mình.
Không ngờ lại gặp được ở đây.
Sắc mặt Lưu Bồi đanh lại, nhưng vẫn hùng hồn nhìn về phía Tô Bách.
Tô Bách gần như ôm chặt lấy Đường Uất Thanh, mơ hồ lộ ra một chút du͙© vọиɠ độc chiếm, "Không thể để người ta đưa sang uổng phí được, giờ tôi chuyển khoản lại cho cậu."
Lưu Bồi cau mày, "Cái này tôi cho Đường Uất Thanh, cậu chuyển tiền là có ý gì."
Tô Bách nhướng mày liếc nhìn Lưu Bồi, kéo Lưu Bồi ra khỏi danh sách đen, trực tiếp chuyển 300 tệ qua, nghe vậy lông mày khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói.
"Thế nào, tôi giúp bạn trai tôi xua đuổi nghịch duyên, không được à?"
*Tác giả có lời muốn nói
Tô Tiểu Bách: Tuyên bố chủ quyền.